Quan Môn

Chương 454: Chương 454: Có chút ngoài dự đoán của mọi người




- Ta có phải hay không sẽ tìm một cô bé nghiệm chứng một chút, nhìn xem bệnh của ta có phải đã khỏi không?

Diệp Kiến Hoan có chút kích động nói.

- ……

Sau khi hai huynh đệ trở lại, Lâm Tư Vũ và Tần Như Hinh liền đưa ra lời mời nhờ Diệp Khai hỗ trợ sáng tác bài hát.

- Ân, để ta suy nghĩ một chút.

Diệp Khai suy nghĩ một lát, bài hát trẻ của Lâm Tư Vũ tương đối dễ viết, vì hắn đã rất quen thuộc phong cách của nàng rồi. Nhưng mà đối với phong cách của Tần Như Hinh, hắn không quen thuộc, cho nên sau khi hỏi nàng mấy câu, rồi mới đáp ứng:

- Thành, mấy ngày nữa đi, đợi ta tiếp đãi đồng chí Phương Hòa xong, liền giúp các ngươi viết ca khúc mới.

- Cũng không cần cực khổ quá, từ từ cũng được.

Tần Như Hinh nói.

Diệp Khai gật đầu, cảm thấy người như Tần Như Hinh không tệ, mặc dù Diệp Kiến Hoan quen biết rất nhiều nữ nhân, nhưng mà để cho hắn xuất thủ, đại khái cũng chỉ có hai người là Thẩm Tuyết và Tần Như Hinh.

Hơn nữa, Tần Như Hinh người này tương đối thận trọng, lúc ăn cơm, một chút đồ mà phụ nữ có thai kiêng kỵ, ví dụ như rượu, các món ăn hầm thuốc bắc, nàng cũng cẩn thận tránh ra.

Sau khi cơm nước xong, hai huynh đệ liền tách ra, Diệp Khai mang theo Lâm Tư Vũ vào một gian phòng trong quán rượu.

- Trước tắm rửa đi.

Diệp Khai đề nghị nói.

- À?

Lâm Tư Vũ nghe xong, nhất thời trong lòng cả kinh, có chút bối rối:

- Nga.

- Cùng nhau tắm?

Diệp Khai hỏi.

- Không cần, ta không có thói quen đó.

Tiểu cô nương bị dọa sợ hết hồn, vội vàng cự tuyệt nói.

Nhìn Lâm Tư Vũ chấn kinh giống như con nai con trốn vào phòng tắm, Diệp Khai nhất thời nở nụ cười.

Hắn cũng không phải cố ý trêu chọc tiểu cô nương, chẳng qua là gần đây hắn một mực chạy khắp nơi, tựa hồ có rất nhiều nữ nhân, nhưng hết lần này đến lần khác hắn chỉ cùng Chung Ly Dư có quan hệ thân thể, vì không muốn tùy tiện tìm nữ nhân phát tiết một phen. Hôm nay gặp phải Lâm Tư Vũ, khó tránh khỏi muốn trêu chọc nàng một chút.

Nếu là tiểu cô nương có thể tiếp nhận, vậy tự nhiên là tốt, còn nếu như không tiếp nhận, thì cũng không tính nữa.

Bất quá Diệp Khai chỉ tính toán ở nơi này nghỉ ngơi một chút thôi, nếu như có thu hoạch ngoài ý muốn, hắn dĩ nhiên sẽ không phản đối.

Đại khái chừng 20 phút, đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Diệp Khai quay đầu nhìn sang một chút, liền thấy một thân thể lung linh, sương mù bao phủ, hiện ra trong tầm mắt của hắn.

- Ách…

Hai mắt Diệp Khai tỏa sáng, nhưng trong lòng nói, tiểu cô nương rốt cục đã phát triển rồi.

Nghĩ đến thời điểm chính mình mới gặp Lâm Tư Vũ, nàng là một học sinh cấp ba non nớt, nhưng hôm nay đã có được dáng người ma quỷ, hơn một năm biến hóa này, thật đúng là không nhỏ a.

Ở trong mắt Diệp Khai, Lâm Tư Vũ trùm khăn tắm, đầu vai và bắp chân lõa lồ trơn bóng, hướng Diệp Khai đi tới.

- Beauty!

Diệp Khai nhìn Lâm Tư Vũ đi tới, không khỏi bật thốt lên nói.

Lâm Tư Vũ vừa mới tắm xong, hơi nước tỏa ra do nhiệt độ cơ thể, khiến cho cả người chìm trong sương mù, có một loại cảm giác thế ngoại phiêu nhiên.

Nàng đem bộ tóc dài vuốt lên, dùng kẹp cố định lại, lộ ra đường cong duyên dáng của cái cổ, phảng phất như một con thiên nga điềm tĩnh.

Ánh mắt Diệp Khai theo cổ của nàng trượt xuống, liền thấy được sự quyến rũ của cái xương quai xanh, đồng dạng cũng xinh đẹp như vậy.

Xuống chút nữa, chính là khăn tắm rồi.

Lúc nhìn qua cái khăn tắm, Diệp Khai mới phát hiện thì ra trước ngực tiểu cô nương, cũng đã có kích thước rồi.

Trước kia cũng là thâm tang bất lộ, bây giờ cơ hồ là tình trạng khỏa thân, Diệp Khai mới nhìn ra được tất cả.

- Anh không cần tắm có được không?

Diệp Khai đột nhiên hỏi.

- …

Lâm Tư Vũ nhìn Diệp Khai, trong con mắt tràn đầy kinh ngạc.

Tay Diệp Khai chạm vào đầu vai của Lâm Tư Vũ, cũng cảm giác được da thịt bóng loáng của tiểu cô nương, đột nhiên nổi lên một tầng gai ốc, thân thể truyền đến chút run rẩy nhè nhẹ.

Tay Diệp Khai theo đầu vai của nàng trượt xuống, rất linh hoạt vòng qua phía sau lưng nàng, khẽ chạm vào nút thắt, cái khăn tắm liền theo thân thể Lâm Tư Vũ, không tiếng động rơi xuống.

Đập vào mắt đầu tiên là thân thể trắng noãn như ngọc, còn có nụ hoa đỏ bừng.

- Không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt…

Diệp Khai nhịn không được thở dài một tiếng.

Bất tri bất giác hắn đã đứng lên, ghé lỗ tai của mình vào trước ngực Lâm Tư Vũ, đem cái kẹp tóc trên đầu nàng rút đi, giống như thác nước màu đen chảy xuống.

Tiểu nha đầu đem thân thể của mình tựa vào trong ngực Diệp Khai, đem đầu giấu ở bờ vai của hắn, hơi thở có chút dồn dập, hiển nhiên trong lòng vô cùng khẩn trương.

Thậm chí Diệp Khai có thể nghe được tiếng tim của nàng đập mỗi lúc một nhanh, như thanh âm Thình thịch thình thịch.

Cẩn thận vuốt lưng của nàng, cảm giác giống như chạm vào tơ lụa, ngón tay của Diệp Khai xẹt qua, da thịt co dãn giống như gợn nước phập phồng.

- Chụt…

Diệp Khai hôn lên trán của Lâm Tư Vũ một cái, cười nói:

- Anh giữ cơ thể của em rồi, sau này không cho người khác liếc qua.

Tay Diệp Khai vừa động, kéo cái chăn phủ giường phủ lên thân thể của Lâm Tư Vũ.

Mặc dù chỉ là muốn đùa giỡn với tiểu cô nương một chút, nhưng là sắc đẹp trước mặt, loại hấp dẫn này quả thật rất lớn, Diệp Khai cũng có một ít lo lắng, một khi không thu tay được mà nói… hôm nay chắc sẽ phải triền miên.

Chẳng qua là hôm nay, chẳng những Lâm Tư Vũ chưa có tâm tư chuẩn bị thật đầy đủ, mà Diệp Khai hắn cũng có chuyện khác muốn làm, cho nên chỉ có thể đem bữa ăn ngon này để khi khác.

- Người nào liếc qua rồi?

Lâm Tư Vũ lấy tay cầm chăn phủ giường, bao lấy thân thể, quệt miệng phản đối nói.

Hiển nhiên Diệp Khai cũng không có ý định ăn tươi nàng, điều này làm cho Lâm Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng có một cảm giác rất kỳ quái, chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình còn chưa đủ?

Tâm tư của cô bé luôn luôn biến đổi, mặc dù ở thời điểm bắt đầu còn có chút lo lắng Diệp Khai sẽ làm chuyện này, nhưng mà Diệp Khai lại nhẹ nhàng bỏ qua, Lâm Tư Vũ lại có chút hối hận.

Diệp Khai nhìn vẻ mặt suy tính thiệt hơn của Lâm Tư Vũ, không khỏi nở nụ cười:

- Không phải là mị lực của em không đủ, mà là anh có chuyện rất trọng yếu cần phải xử lý, hôm nay cũng không phải là thời gian tốt.

- Chuyện rất trọng yếu sao?

Lâm Tư Vũ nói trong lòng, so với ăn tươi chính mình còn trọng yếu hơn, vậy sẽ là chuyện gì đây?

- Chính là vì lực hấp dẫn của em quá lớn, cho nên anh rất khó xác định sẽ cùng em triền miên bao lâu, nếu kết thúc qua loa mà nói, sẽ làm cho em lưu lại ấn tượng không hoàn mỹ.

Diệp Khai nói:

- Loại chuyện này, hơn nữa là lần đầu tiên, đối với một cô bé mà nói là phi thường trọng yếu, chúng ta không phải ở trong quán rượu lãng phí cơ hội này sao?

Lâm Tư Vũ nghe Diệp Khai nói vậy, nhất thời trong lòng hiểu ra rất nhiều, nhìn Diệp Khai nói:

- Em đi mặc quần áo một chút.

Mấy phút sau, Diệp Khai liền nhìn thấy Lâm Tư Vũ, nàng mặc một bộ quần áo vận động màu hồng nhạt, cũng mặc một cái váy vận dộng màu trắng, dưới chân mang đôi tất cũng màu hồng nhạt, nhìn qua tựa như một thiếu nữ thanh xuân, tóc cũng buộc chặt lên, xuyên qua cái lỗ của mũ lưỡi trai.

- Bộ quần áo này như thế nào?

Tâm tình Lâm Tư Vũ rất tốt, quay một vòng tại chỗ, dang hai tay ra cho Diệp Khai bình phẩm.

- Nhìn qua không tệ, nhưng trước ngực làm sao có chút không hợp? Bộ y phục này có chút quá chặt, anh nghĩ là sẽ bất lợi cho việc vận động.

Diệp Khai tỏ vẻ nói.

- Như vậy sao?

Lâm Tư Vũ nghe xong, nghiêng đầu một cái, không biết suy nghĩ tới điều gì, cố ý nâng cao bộ ngực lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Diệp Khai:

- Em muốn mời chị Như Hinh đi đánh tennis, chị nói chị đã từng là giáo viên của tuyển thủ tennis.

- Chuyện này không thỏa đáng.

Diệp Khai lập tức biểu thị ra ý kiến không đồng ý.

- Tại sao?

Lâm Tư Vũ tỏ vẻ không giải thích được.

- Bởi bì cô ấy mang thai.

Diệp Khai hồi đáp.

- Cái gì?

Lâm Tư Vũ nghe xong, nhất thời bụm miệng lại, đôi mắt mở rất lớn:

- Là con của Diệp đại thiếu đúng không?

- Hẳn là vậy.

Diệp Khai trả lời, sau đó hắn cũng có chút cổ quái nhìn Lâm Tư Vũ nói:

- Loại chuyện này, anh làm sao biết? Con là của ai, hẳn là chỉ có trong lòng hai người bọn họ mới biết.

Lâm Tư Vũ phải dùng tới mấy phút mới đem tin tức kia tiêu hóa xong, nàng có chút khó thể tin tự nhủ:

- Không trách được thời điểm nhắc tới đánh tennis, chị Như Hinh có chút ấp úng, nga, còn lúc ăn cơm nữa, chị cũng không đụng tới rượu đỏ trên bàn.

Thật ra thì rượu đỏ đối với con gái mà nói, cũng là đồ uống rất không tệ, dưỡng nhan mỹ dung, vân vân, cũng rất hiệu quả.

Nếu không phải Tần Như Hinh có bầu, khẳng định nàng cũng không bài xích uống rượu đỏ, dù sao là minh tinh ở trong giới giải trí, phần lớn mọi người đều không thể không dính tới rượu.

Cho dù là Lâm Tư Vũ, những lúc ăn mừng, cũng là uống rượu, chỉ bất quá có lão bản Diệp đại thiếu chiếu cố, mọi người đều biết Lâm Tư Vũ có thân phận không đơn giản, cho nên không có người nào dám đi quấy rối nàng thôi.

- Ai, em thực ngốc, cũng nhìn không ra, chị Như Hinh lại mang thai.

Tiểu nha đầu rất là ăn năn hối hận.

- Dừng lại, dừng lại, chuyện này cùng em không có chút quan hệ gì.

Diệp Khai có chút dở khóc dở cười nói.

Bất quá bởi vậy, Lâm Tư Vũ cảm thấy quan hệ của mình và Tần Như Hinh, tựa hồ gần hơn rất nhiều.

Tần Như Hinh là phu nhân ngầm của Diệp đại thiếu, mà Lâm Tư Vũ cũng cảm giác mình là mục tiêu của Diệp nhị thiếu, cho nên tự nhiên hai người cũng có một loại cảm giác thân cận.

- Sau này ta nhất định phải qua lại nhiều với Như Hinh a.

Lâm Tư Vũ tự nhủ.

Trong lòng Diệp Khai vừa động, liền nói với Lâm Tư Vũ:

- Ừ, như vậy cũng tốt, dù sao lão Đại thương xuyên chạy tới chạy lui, không nhất định có thể mọi lúc chăm sóc Tần Như Hinh, hơn nữa đại tẩu ta mang thai như vậy, cho nên sau này ngươi qua lại nhiều hơn với Tần Như Hinh đi, có một khuê trung mật hữu chiếu cố, tâm tình của nàng cũng sẽ khá hơn một chút.

Hai người Lâm Tư Vũ và Tần Như Hinh, cũng là tân tú của giới giải trí, cũng không kém nhau mấy tuổi, bối cảnh cũng không sai biệt lắm, cho nên rất dễ dàng trở thành bằng hữu thân mật, các nàng ở chung một chỗ mà nói…, tổng so sánh với những người không rõ lai lịch kia tốt hơn nhiều lắm.

- Diệp đại thiếu vóc người anh tuấn, Như Hinh lại rất xinh đẹp, con của bọn họ nhất định sẽ vô đẹp, anh nói đợi đến khi hài tử sinh ra, em có thể làm mẹ nuôi của nó hay không?

Lâm Tư Vũ bỗng nhiên đưa ra vấn đề như vậy.

- Ách… Ý nghĩ của em… cũng rất là thú vị…

Diệp Khai thật có chút bội phục trí tưởng tượng thiên mã hành không của tiểu nha đầu, nhanh như vậy đã bắt đầu đánh chủ ý đến hài tử của Diệp Kiến Hoan rồi.

Tựa hồ trải qua chuyện ngày hôm nay, mặc dù quan hệ của Diệp Khai và Lâm Tư Vũ chưa phát sinh thực chất, nhưng là trên tâm lý đã kéo gần khoảng cách, tiểu nha đầu đã lộ ra vẻ hoạt bát hơn nhiều.

Hai người cứ như vậy tùy tiện ngồi hàn huyên một chút, quả nhiên như Diệp Khai dự đoán, điện thoại của hắn liền vang lên.

Lần này là Bách Kiến Minh gọi tới.

- Diệp cục trưởng, người của quốc an đến, muốn đem Hoàng Tùng Minh mang đi, tôi sợ là không ép được bọn họ.

Bách Kiến Minh nói trong điện thoại với Diệp Khai.

- Lại là người của quốc an?

Diệp Khai nghe xong, cũng là sững sờ, hắn liền nói với Bách Kiến Minh :

- Tôi biết rồi, ngươi trụ vững bọn họ, trong mười phút tôi sẽ đến.

Sau khi để điện thoại xuống, Diệp Khai nhìn Lâm Tư Vũ nói:

- Em xem, quả nhiên là có chuyện đó?

- Quốc gia đại sự?

Lâm Tư Vũ hỏi.

- Đúng vậy, quốc gia đại sự, đẩy không xong.

Diệp Khai cười, dùng ngón tay vuốt tóc Lâm Tư Vũ một chút, phất phất tay, đi ra khỏi gian phòng.

Đến khi hắn chạy tới phân cục, liền nhìn thấy bên ngoài đã có mấy chiếc xe, trên đó có viết danh hiệu quốc an, còn xe không được đánh dấu đặc biệt, đoán chừng tới đây có ít nhất hai mươi người.

Thời điểm Diệp Khai muốn đi vào bên trong, đã bị mấy người mặc y phục màu đen ngăn lại.

- Thật xin lỗi, bây giờ nơi này đang cảnh giới, bất luận người nào cũng không được xuất nhập

Một gã hắc y nhân nghiêm mặt nói với Diệp Khai.

- Cái gì?

Diệp Khai nhất thời nhíu mày, tròng lòng tự nhủ, người quốc an còn ngưu bức hơn nhiều so với cảnh sát a, lại trực tiếp đem cao ốc của phân cục cảnh sát phong tỏa.

- Thật xin lỗi, bây giờ nơi này đang cảnh giới, bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập.

Tên hắc y nhân vừa rồi đem nguyên lời vừa nãy nói lại một lần, tựa như là một người máy.

Người này có kiên nhẫn rất tốt a, trong lòng Diệp Khai oán thầm một câu, sau đó liền nói với bọn họ:

- Nơi này là phân cục cảnh sát, còn chưa tới phiên người của quốc an tới cảnh giới đi?

- Chúng tôi theo lệnh mà làm việc, nếu như ngươi có chuyện, có thể trực tiếp hướng tới thượng cấp của chúng tôi mà nói.

Tên mặc quần áo đen kia hồi đáp.

Diệp Khai nhìn hắn một chút, chỉ thấy thần sắc đối phương như thường, một chút tình cảm cũng không có, cho nên liền thở dài một cái nói:

- Như vậy a, tôi đây chỉ có một vật cho các người xem.

Diệp Khai không nói nhảm nữa mà lấy giấy chứng nhận của mình ra.

Chẳng qua là đưa tới trước mặt của bọn hắn một chút, dừng lại chừng ba giây, sau đó mới thu vào.

- Thủ trưởng.

Tên mặc quần áo đen kia nhất thời đứng nghiêm kính chào.

Chiêu bài trung cục cảnh sát không phải là bình thường, nhất là đối với quân đội hoặc là cảnh sát, quốc an mà nói, lại càng giống như thế ngoại cao nhân, một chút cũng không dám hàm hồ.

Đột nhiên lúc này lại thấy thanh niên trước mắt, lại là thiếu tướng phó cục trưởng của cục cảnh sát, trong lòng những người của cục Quốc an này vẫn có chút khiếp sợ, không nghĩ tới chọc ra nhân vật lớn như thế tới, thoạt nhìn hành động lần này sợ là muốn chết non rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.