Hiện tại, các thường ủy thấy Lý Minh Dương là quác mắt coi khinh, ấy gặp lão cũng nghĩ đây là một con rắn độc nham hiểm!
- Mình bị thằng nhãi họ Diệp lừa rồi!
Lý Minh Dương tự đập lên đùi mình mà nói.
Lúc này lão mới phản ứng ra, đại thể là vì lão đã bất kính với Diệp Tử
Bình, vô lễ với Diệp Khai, mới nhận được đòn phản từ Diệp Khai, khiến
lão bị cô lập khỏi các thường ủy thông qua chuyện video quay lén.
Muốn làm được điều này kỳ thực rất đơn giản, vì trong các thường ủy tại
tọa, có người lấy được một cuốn băng, có người lại nhận được hai cuốn,
thậm chí còn có người được ba cuốn băng.
Trong các thường ủy, chắc chắn là có người ủng hộ Diệp Tử Bình, chẳng
hạn như thư ký trưởng thành ủy Hà Thiên Lâm, nếu Diệp Khai đưa cuốn băng lẽ ra thuộc về Lý Minh Dương cho kẻ tâm phúc này, thì đối phương nhất
đinh sẽ không lên tiếng, mà lặng lẽ nhận lấy.
Cứ như thế là đã có thể làm được việc công lập Lý Minh Dương.
- Quá hèn hạ! Dám lừa mình vậy ư!
Lý Minh Dương cứ nghĩ lại chuyện này là căm đến ngứa lợi.
Ngồi đối diện lão, chủ tịch Ngô Viễn Sơn hờ hững nói:
- Ông chọn không đúng thời cơ.
Thấy Lý Minh Dương có vẻ không hiểu, Ngô Viễn Sơn lại nói:
- Đến nội dung cuộc họp khẩn cấp của Diệp Tử Bình là gì ông còn không
biết, đã gay gắt với con trai ông ta, ông nghĩ nhà họ Diệp đấy chỉ là bù nhìn thôi sao?
Lý Minh Dương nghe thế liền có đôi chút hối hận, nhưng giờ cũng chẳng giải quyết được gì nữa.
- Diệp Khai của nhà họ Diệp, đến cả đồng chí Phương Hòa cũng khen ngợi,
đồng chí Giang Thành rất khách khí với hắn, ông thuộc cấp bậc nào mà dám lớn tiếng với hắn?
Ngô Viễn Sơn hừ lạnh ngắt.
- Người đcắc tội với Diệp Khai, về cơ bản đều tan cửa nát nhà, lúc trước lão Trần cũng vậy, lão Hạ cũng thế, ông còn chẳng phải ủy viên Trung
ương, chẳng lẽ dựa dẫm đồng chí Giang Thành là có thể lung lay được lão
Diệp? Thật ấu trĩ!
Ngô Viễn Sơn nói chuyện với Lý Minh Dương không chút khách khí, có thể
nói là đánh thẳng vào mặt lão, nhưng lúc này, trong tâm trí Lý Minh
Dương lại trỗi dậy ý nghĩ thù hận, thực sự thì Ngô Viễn Sơn chịu nói ra
điểm sai của lão như vậy đã là nể mặt lão lắm rồi.
Lần này lão thật sự đã tính sai bước rồi, chỉ chăm chăm nghĩ đến việc
thể hiện thế mạnh của mình, mà không ngờ thân phận của Diệp Khai lại ghê gớm đến thế, cách làm lại sắc bén đến vậy, đến con trai của Diệp Tử
Bình lão còn không thể đối kháng, thì lấy đâu ra sức để chống chọi Diệp
Tử Bình? Điều này rõ là mơ mộng hão huyền.
- Lần này, có thể tôi sẽ đến tỉnh Giang Nam đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy.
Ngô Viễn Sơn thở dài, nói với Lý Minh Dương với vẻ nuối tiếc:
- Vốn dĩ ông có hy vọng sẽ lên nhậm chức chủ tịch thành phố, nhưng qua
chuyện lần này, thường ủy có còn ai chịu ủng hộ ông không? Ông làm vậy
quả thực đã tự đào mồ chôn mình!
- Nhưng việc này thực sự không phải do tôi làm...
Lý Minh Dương vừa nhắc đến chuyện này liền tụt cả hứng, lửa giận nổi đùng đùng, nhưng lại không phát tiết được.
- Chuyện quay lén này tôi thực sự không làm, cũng không có gan làm.
- Mặc kệ ông có làm hay không, dù gì thì hiện giờ chậu phân này đã ập
kín lên đầu ông rồi. - Ngô Viễn Sơn nói toạc ra – Ai bảo ông là người
phụ trách mảng chính pháp chứ? Ai khiến mọi người đều biết, Hoàng Tùng
Minh được ông quan tâm, đề bạt? Ai khiến đêm nay mọi người đều nhận được cuốn băng, chỉ mỗi ông là không? Kể cả tôi cũng sẽ nghi ngờ chuyện này
là trò quỷ của ông!
- Phen này tôi bị Diệp Khai hại thê thảm rồi...
Cứ nghĩ đến hậu quả của chuyện này, Lý Minh Dương liền ỉu xìu.
Ngô Viễn Sơn nhìn Lý Minh Dương, cảm thấy người này cũng thật là bi
thương, Ngô Viễn Sơn nghĩ mình cũng có phần bi lụy rồi, nhưng nhìn Lý
Minh Dương thì chợt thấy số mình còn đỡ hơn lão nhiều.
Vốn dĩ, khi đồng chí Hồng Chính lên thủ đô, vị trí bí thư của ông lẽ ra là để Ngô Viễn Sơn tiếp nhận.
- Nếu là thế, thân phận ủy viên trung chính cục đó cũng sẽ không chạy đi đâu được, Ngô Viễn Sơn cũng có thể được xưng là người lãnh đạo của Đảng và quốc gia rồi. Đáng tiếc là người tính không bằng trời tính, Diệp Tử
Bình ở đâu chen ngang, được thế lực các phương công nhận, thế là một
bước lên thẳng trung chính cục, nắm giữ Minh Châu, huy động đại nghiệp
cải cách mở cửa thành phố Minh Châu, trở thành người được muôn dân tôn
sùng.
Đối với kết quả này, tuy Ngô Viễn Sơn thấy không vui, những cũng chẳng
nóng ruột nóng gan gì, dẫu sao thì thế lực nhà họ Diệp người ta quá bền
chắc, quả thực có thể nắm giữ cục diện, còn ông trước giờ chưa làm nên
thành tích gì ở Minh Châu, chỉ có khư khư cuộc sống như vậy, không được lãnh đạo coi trọng cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ là, Diệp Tử Bình mới bốn mươi tuổi, không thể chỉ đợi năm năm là rời khỏi Minh Châu, mà sau mười năm nữa, tuổi tác của Ngô Viễn Sơn đã trở
thành vấn đề rồi, khả năng vào được Trung ương là vô cùng nhỏ.
Do vậy Ngô Viễn Sơn chỉ có thể lùi về vị trí thứ yếu, sau cuộc vận động, sẽ chuyển sang nhậm chức bí thư tỉnh ủy Giang Nam, tranh thủ làm bí thư một nhiệm kỳ, từ đó nhảy vọt lên tầng lớp lãnh đạo Trung ương, ít nhất
cũng phải giải quyết được đãi ngộ của cấp phó quốc gia, bất luận là vào
trung chính cục, hay vào hàng ngũ Quốc vụ viện làm một chức phó thủ
tướng cũng được, đều là những lựa chọn thượng hạng, ít nhất cũng có thể
tranh được một chức phó trong Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc hoặc
Hội nghị hiệp thương chính trị, giải quyết dứt điểm đãi ngộ cấp phó quốc gia trước khi về hưu.
So ra thì, Lý Dương Minh đúng là thả, vốn lão dựa dẫm phía đồng chí
Giang Thành, đúng vào lúc vùng vẫy oai hùng, thì lại gây ra chuyện nhơ
nhuốc này, có thể nói tiền đồ chính trị đã bị hủy hoại hết, chí ít nếu
lão ở lại thành phố Minh Châu, sẽ không có kết cục tốt được.
Nhưng nếu lão muốn noi theo Ngô Viễn Sơn, thì khả năng bước khỏi Minh Châu để phát triển cũng không lớn lắm.
Một nguyên do là vì lãnh đạo che ô của Lý Minh Dương hiện giờ đã nói
chuyện rồi, nguyên do khác là đồng chí Giang Thành ghét cay ghét đắng
hành vi quay lén gần như trò đặc vụ này, nếu mà để ông biết được chuyện
này, không khéo sẽ cách chức Lý Minh Dương luôn, vĩnh viễn không dùng
người này nữa.
Song, nghĩ theo hướng khác, đối với chuyện này, có lẽ mọi người đều
không muốn làm to ra, trừ phi đầu óc có vấn đề, do đó Lý Minh Dương hãy
còn chút cơ hội, quan trọng là phải xem ở tình khác có vị trí thích hợp
không.
- Ông muốn đi khỏi Minh Châu, cũng không phải không có cách.
Ngô Viễn Sơn nói với Lý Minh Dương.
- Tìm một cơ hội thích hợp, tiếp tục náo loạn Ban thường ủy, khiến mọi
người đều có lý do phản đối ông, sau đó thừa cơ nhảy khỏi vũng bùn này!
Lý Minh Dương nghe ý kiến của Ngô Viễn Sơn xong, suy tư một chốc, cuối cùng bèn gật đầu.
Xét từ tình hình hiện tại, ý kiến của Ngô Viễn Sơn có khả năng thực thi nhất, trừ đó ra, không còn cách nào khác.
Diệp Tử Bình đã giao cho Diệp Khai quyền chủ động xử lý Hoàng Tùng Minh.
Không đợi đến khi trời sáng, Diệp Khai đã đi đến phân cục, có trưởng
phòng phân cục Bách Kiến Minh cùng hộ tống, hắn tọa tại phân cục, nghe
kết quả cảnh sát thẩm vấn Hoàng Tùng Minh.
Hai người rảnh rỗi đến vô vị, Bách Kiến Minh bèn xin thỉnh giáo Diệp Khai vài chuyện chẳng hạn như bí quyết làm quan, vân vân.
Diệp Khai cũng đợi đến sốt ruột, bèn nghĩ đến một điển cố quan trường và nói cho Bách Kiến Minh nghe:
- Bên sông có hai ngôi làng, trưởng thôn phía bờ đông năng chuyện chính
sự, thường xuyên lãnh đạo dân làng gia cố bờ đê phía bên mình; trưởng
thôn bờ tây là một kẻ hủ bại, hắn biển thủ hết quỹ tiền tu sửa do cấp
trên phát xuống mà ăn uống thả cửa.
- Mùa hè năm đó, nước lũ tràn về, kết quả phía bờ tây bị vỡ đê, thế là
trưởng thôn bờ tây liền lãnh đạo dân chúng chống lũ cứu nguy, hăng hái
vùng vẫy một dải, đài truyền hình ngày nào cũng phỏng vấn, cấp trên trút tiền cứu nạn, cuối cùng, trưởng thôn bờ tây nhờ đó mà lập công, thăng
quan ba cấp.
Còn con đê bờ đông cùng một dòng sông, tuy kiên cố vững chẳng, chẳng hề hấn gì, nhưng trưởng thông vẫn là trưởng thôn.
- Đây cũng là bệnh chung trong quan trọng, mọi người chỉ biết ghi công người cứu hỏa, chứ chưa bao giờ nhớ đến người phòng cháy.
- Thế là cứ dần dần, chẳng ai phòng cháy nữa, mọi người đều có cùng ý nghĩ, đợi lửa nổi lên rồi mới đi cứu hỏa.
Bách Kiến Minh nghe xong, chợt ngộ ra điều gì đó:
- Chuyện này hơi giống với điển cố của câu thành ngữ “sứt đầu mẻ trán”.
Trong câu thành ngữ đó, cũng là người cứu hỏa lập công, còn người nhắc
nhở phòng cháy trước đó thì lại bị xem như tên mỏ quạ. Chậc, rốt cuộc
thì tôi vẫn còn thiếu nhận thức về phương diện này, xem ra khó mà có
thành tựu nào cao hơn.
Nghe hắn nói vậy, Diệp Khai liền cười:
- Chung quy cũng chỉ là chuyện hài quan trường thôi.
- Nếu anh muốn tiếp tục bước lên trên, điều quan trọng là phải nhìn vào chính tính.
Diệp Khai nói với Bách Kiến Minh một cách nghiêm túc:
- Ít nhất là ở thành phố Minh Châu, trong mười năm, chỉ cần anh bạo dạn
trong nhiệm vụ, lo ổn cho trị an xã hội thành phố, anh không phải lo âu
sẽ rơi vào tình thế như trưởng thôn bờ đông. Về điều này, tôi có thể cam đoan được.
Bách Kiến Minh nghe thế, liền chực trào xúc động, khổ cực biết bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng gặp được quý nhân rồi.
Hà Thiên Lâm tuy là anh họ xa của nhà hắn, nhưng dẫu sao năng lực cũng có hạn, muốn đề bạt hắn cũng không dễ dàng gì.
Nhưng Diệp Tử Bình thì khác, người ta là ủy viên trung chính cục, bí thư thành ủy Minh Châu, một tay cừ danh chính ngôn thuận, muốn chiếu cố
Bách Kiến Minh, dĩ nhiên là chuyện vô cùng đơn giản, kể cả đề bạt hắn
lên thẳng vị trí cấp phó tỉnh, bộ, cũng không phải không làm được.
Đương nhiên rồi, đúng như Diệp Khai nói, tại sao người ta phải đề bạt anh?
Dựa vào tình hình hiện tại của Diệp Tử Bình, ông cần người am hiểu về
chính trị thành phố Minh Châu, kinh tế phát triển, với tư cách là người
công tác trong ngành cảnh sát, điều quan trọng nhất là phải bảo đảm an
toàn cho kinh tế phát triển.
Nếu Bách Kiến Minh có thể làm tốt việc này, thì Diệp Tử Bình chính là “ông chủ” hậu đài lớn nhất của hắn.
- Kỳ thực, chúng ta sống giữa quan trường, hậu đài tất nhiên là quan
trọng, nhưng chính tích cũng rất quan trọng, quan trường tuy chỉ là một
thứ không hình thù, nhưng mỗi một “ông chủ lớn”, đều hy vọng có những
người đáng tin tưởng có thể phò trợ mình. – Diệp Khai nói – Bôn ba quan
trường, không có chút kiến thức này là không được đâu.
Bách Kiến Minh nghe xong bèn bày tỏ:
- Giữ gìn trị an xã hội là trách nhiệm của chúng tôi, xin cục trưởng
Diệp cứ yên tâm, bất luận Bách Kiến Minh tôi ngồi vào vị trí nào, cũng
sẽ nhớ kỹ tôn chỉ của mình, làm thật tốt việc này.
Diệp Khai gật đầu:
- Tốt, tôi sẽ quan sát kỹ chặng đường phát triển của anh, tôi cũng đề
cập đến chuyện của anh rồi, phó sở chắc chạy đằng trời, nếu vụ án lần
này xử tốt, chướng ngại trên Ban thường vụ cũng sẽ không còn lớn nữa,
chuyện anh làm phó cục trưởng thị cục sẽ dễ nắm bắt hơn.
- Vậy thì tốt quá, mọi việc xin nhờ cục trưởng Diệp và bí thư Diệp nhắc nhở rồi.
Bách Kiến Minh nghe những lời này xong, liền mừng vui hớn hở.
Người như Hoàng Tùng Minh đúng thật là loại xương cứng, dưới sự ép hỏi như thế mà vẫn cắn rang không mở miệng.
Cái này làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, nguyên lai hắn
tưởng Hoàng Tùng Minh bất quá chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi mà thôi,
căn bản không chịu đựng được sợ hãi, tối đa gã có thể chịu đựng được hai giờ, nhưng mà thật không ngờ, bây giờ đã là mười hai giờ rồi, gã còn
không chịu khai ra vấn đề.
Bách cục, gã cũng là một tên ngoan cố nha, có lẽ chúng ta nên thay đổi
sách lược một chút. Diệp Khai cảm thấy Hoàng Tùng Minh không chịu khai
ra nguyên nhân, đơn giản là hắn có hai chỗ dựa, thứ nhất chính là hắn ỷ
vào cha hắn là cán bộ cấp phó tỉnh, Hoàng gia lại là thế lực bản địa của thành phố Minh Châu, nên lực ảnh hưởng rất lớn. Thứ hai là ở sau lưng
Hoàng Tùng Minh, cũng tồn tại một thế lực khổng lồ có thể giữ được hắn.
Căn cứ vào hai nguyên nhân này, Hoàng Tùng Minh mới có thể dù chết cũng không mở miệng, bởi vì hy vọng của hắn chưa sụp đổ.
- Hắn cho là Hoàng Cẩm Sinh có thể ra mặt đưa hắn ra ngoài đi?
Bách Kiến Minh phân tích một ít nguyên nhân, cảm thấy khả năng này có thể lớn hơn một chút.
Dù nói thế nào đi nữa, Hoàng Cẩm Sinh cũng là nhân vật đại biểu cho thế
lực bản địa, là cán bộ trung tâm của thành phố Minh Châu, đây là loại
thuộc về biểu tượng có trụ cột vững vàng, cũng không thể bài trừ là phía trên Hoàng Cẩm Sinh cũng có phe phái của mình, cho nên Hoàng Tùng Minh
đối với phụ thân hắn vẫn có lòng tin.
Kỳ thật những chuyện này, nói trắng ra là, trong lòng mọi người đều rất
rõ ràng, anh không chịu thừa nhận chuyện này thì đối phương cũng không
có cách khoét sâu hơn nữa, cũng là chuyện rất đau đầu, không chừng cũng
chẳng giải quyết được gì.
Cuối cùng Hoàng Cẩm Sinh lại thông qua quan hệ, cao thấp chuẩn bị một phen, là có thể đưa Hoàng Tùng Minh tìm ra.
Phải biết rằng, có ý định mưu sát thì nhiều nhất cũng chỉ bị phán chừng
ba, bốn năm. Chuyện của Hoàng Tùng Minh này mọi người lại không tiện làm toáng lên, cho nên cũng không định tội được hắn
Được rồi, vậy thì không cần nhiều lời với hắn, Diệp Khai khoát tay áo nói:
- Dùng 200 khắc chất độc để khởi tố hắn, đem tin tức này nói cho hắn
biết, hơn nữa tỏ vẻ thị ủy đã thông qua nhất trí ý kiến, quyết định xử
nghiêm bản án của hắn, một tháng sau sẽ chấp hành lệnh tử hình.
- Chuyện này, hắn có thể tin tưởng sao?
Tuy Bách Kiến Minh cũng cho rang đây là thủ pháp đe dọa của Diệp Khai,
nhưng hắn cũng lo lắng, với tư cách là phó trưởng phòng cục cảnh sát
thành phố, Hoàng Tùng Minh đối với loại uy hiếp này tương đối rõ ràng,
khả năng hù họa được hắn là không lớn.