Quan Môn

Chương 921: Chương 921: Cơ hội thực tập




Lúc ăn cơm chiều, Diệp Khai gọi chút bia uống.

Nhìn thấy bia ướp lạnh đặt trên bàn, Điền Thanh có chút hoài nghi hỏi thăm:

- Diệp chủ tịch, không phải anh nói trong lúc làm việc cấm uống bia rượu sao?

- Phải, có việc này.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, thần sắc bình tĩnh rót một ly bia cho mình, một hơi uống hơn phân nửa ly.

- Chỉ cho phép quan viên phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn?

Điền Thanh lại hỏi.

Trong đoạn thời gian gần đây thành phố Đông Sơn đã xảy ra rất nhiều chuyện, mấy ngày trước Cục tài chính thành phố còn phát sinh qua sự kiện vì say rượu mà trúng độc cồn, một trưởng phòng Cục tài chính suýt nữa vì vậy mà mất mạng.

Sau khi xảy ra chuyện này, ngoại trừ Diệp Khai đem cục trưởng Cục tài chính tiền nhiệm Khang Kiện Dân mắng cho một trận, ở trong hội nghị còn trịnh trọng tỏ vẻ nhất định phải giải quyết vấn đề uống rượu trong giờ làm việc.

- Cấm bia rượu chủ yếu là trong thời gian buổi trưa, buổi tối có thể buông lỏng một chút.

Diệp Khai hồi đáp:

- Kỳ thật loại chuyện này đôi khi cũng không dễ nắm giữ, trong công vụ tiếp đãi không bia rượu không thoải mái, tập tục xấu này đã sớm hình thành thói quen, cho dù chúng ta có nghiêm khắc yêu cầu, thượng cấp có xuống kiểm tra cũng không cách nào ngăn cản, cho nên chỉ có thể từ từ mà làm, trước tiên đem buổi trưa cấm đoán.

- Ý nghĩ của Diệp chủ tịch vẫn thật có tính kiến thiết, so với lãnh đạo trước kia tốt hơn nhiều lắm.

Điền Thanh nghe xong liền nói ra:

- Kỳ thật ghét nhất là ăn cơm uống rượu, nhất là những nữ đồng chí, nhưng phàm là xinh đẹp một chút cũng thật dễ dàng bị kéo đi bồi rượu gì đấy, thật chán ghét muốn chết, nhưng lại không thể nào cự tuyệt, bằng không mà nói rất dễ bị gây khó khăn.

- Đúng vậy đó, đài truyền hình cũng là như vậy…

Từ Chỉ Đồng cau mày tiếp lời:

- Công vụ tiếp đãi là vui chơi giải trí, còn muốn kiếm phụ nữ tiếp khách bồi rượu, gặp những kẻ nhân cách tệ hại thì lại không tránh được việc bị sỗ sàng, thật sự nên quản mới được.

- Hai cô cũng bị kéo đi sao?

Diệp Khai có chút hứng thú hỏi thăm.

- Hừ…

Không hẹn mà hai người cùng hừ một tiếng trừng mắt nhìn Diệp Khai, thần sắc hung dữ.

- Ha ha ha ha…

Diệp Khai lập tức nở nụ cười:

- Được rồi, không cần phải nói thêm, tôi hiểu mỹ nữ bồi rượu đã là độc quyền, nếu người không xinh đẹp còn không có cơ hội này đâu.

Lời mặc dù nói như thế, nhưng bản thân Diệp Khai cũng không uống bao nhiêu, chỉ chừng một chai bia, mà hai cô gái cũng mỗi người uống một chai.

Trong mùa hè nóng bức, mọi người ăn cơm luôn không cảm thấy ngon miệng, uống chút bia lạnh trợ giúp khai vị, có thể ăn cơm được ngon hơn.

- Diệp chủ tịch, khi nào mới có thể kết án?

Từ Chỉ Đồng có chút do dự hỏi thăm Diệp Khai:

- Nếu còn rảnh rỗi như vậy, tôi thật sự muốn điên rồi!

Gần đây cảm xúc của nàng xác thực có chút không ổn định, là một cô gái thanh xuân tịnh lệ, bình thường ưa thích náo nhiệt ngược xuôi, bỗng nhiên đem nàng nhốt trong nhà không cho đi ra ngoài, điều này đối với Từ Chỉ Đồng mà nói thực sự không khác gì bị chịu tội.

- Nếu như cô thật sự cảm thấy buồn bực thì tôi an bài cô đi Giang Nam đi lại một chút, xem như tán giải sầu.

Diệp Khai suy tính thời gian một thoáng, cảm thấy bản án chưa thể chấm dứt, vì vậy đề nghị với nàng.

Từ Chỉ Đồng ở lại Đông Sơn có thể gặp chút nguy hiểm, người nhìn nàng chằm chằm thật quá nhiều, nếu có thể diệt trừ Từ Chỉ Đồng xem như căn cơ vụ án sẽ có thể nới lỏng một chút, có thể lật bàn hay không còn chưa biết, nhưng có thể làm cho những người đang điều tra vụ án sẽ vất vả khó khăn hơn.

Căn cứ vào phương diện này, Diệp Khai nghĩ để Từ Chỉ Đồng rời khỏi thành phố Đông Sơn, đi qua Giang Nam, xem như cũng là một cách lựa chọn.

- Nói tỷ như cô đi qua đài truyền hình Minh Châu thực tập một đoạn thời gian, cô cảm thấy thế nào?

Diệp Khai hỏi.

- Đài truyền hình Minh Châu?

Từ Chỉ Đồng vừa nghe quả nhiên đôi mắt sáng ngời.

Là đài truyền hình đặc lập độc hành trong hệ thống tuyên truyền cả nước, đài Minh Châu có thật nhiều ưu thế mà người ta không biết, là người làm việc trong ngành, Từ Chỉ Đồng đương nhiên cũng rất có hứng thú đối với đài truyền hình Minh Châu, chỉ là nghĩ tới muốn đi qua đó làm việc thật không phải chuyện dễ dàng, mặc dù là thực tập hay bồi dưỡng cũng phải cần năng lượng rất cường đại mới có thể đạt tới.

Vấn đề mấu chốt chính là chỉ có người nào có lực ảnh hưởng lớn trong hệ thống tuyên truyền mới có biện pháp an bài loại chuyện này.

Tuy Diệp Khai là cán bộ cấp chính sảnh, nhưng Từ Chỉ Đồng thật không biết hắn có được quan hệ như thế hay không?

- Tôi có người quen trong Bộ tuyên truyền, bên thành phố Minh Châu cũng có người quen, an bài một người đi qua không phải là việc gì khó khăn.

Diệp Khai cười nói với Từ Chỉ Đồng:

- Nhưng bên kia cạnh tranh khá kịch liệt, mỹ nữ bị xa lánh không ít đâu, cô phải cân nhắc kỹ lưỡng phải chăng thật muốn thể nghiệm hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng một chút hay không?

- Ở nơi nào cũng đều có sự cạnh tranh thôi, tôi thật muốn thể nghiệm một chút phương thức làm việc bên đài truyền hình Minh Châu…

Mặc dù Từ Chỉ Đồng không nói thẳng mấy chữ nguyện ý, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.

Có thể đến Minh Châu làm việc một thời gian, chẳng khác gì được tiến vào CCTV, đều là những chuyện mà người trong ngành truyền hình mong muốn, Từ Chỉ Đồng đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

- Được, chuyện này tôi sẽ an bài.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Nhưng cũng có một vấn đề, mỗi một lần đi thực tập phải mất thời gian ba tháng, công tác khá khẩn trương, còn có một vấn đề khác trọng yếu chính là ngày nào bản án bên Đông Sơn còn chưa chấm dứt, cô không thể công khai lên truyền hình.

Nghe xong lời này trong lòng Từ Chỉ Đồng hiện ra tia tiếc nuối, là một phóng viên kiêm chức chủ trì đài truyền hình, không thể lên ống kính thật sự mất đi nhiều ý nghĩa.

Nói cách khác lần này nàng đi qua đài Minh Châu học tập, chỉ xem như một quá trình thể nghiệm đề cao tri thức, không khả năng có cơ hội được lên màn ảnh.

Nhưng nếu không có cơ hội như thế, nhưng nàng lại có cơ hội học tập thể nghiệm cả ba tháng thời gian, đối với bản thân nàng cũng có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất cho nàng có cơ hội đề cao học tập trong đại hoàn cảnh, quen thuộc hình thức công tác trong đài truyền hình lớn, thể nghiệm hình thức nhân tài cạnh tranh kịch liệt, thúc giục chính mình phải đề cao tố chất nghiệp vụ.

Ba tháng thời gian tuy không lâu lắm, nhưng nếu nàng có thể kiên trì nhất định sẽ khiến cho nàng có cơ hội tăng mạnh trong sự nghiệp.

- Vậy xin nhờ Diệp chủ tịch hỗ trợ, dù sao Chỉ Đồng còn nhỏ, học tập nhiều một chút cũng không có gì không tốt.

Điền Thanh nhìn thấy em chồng có vẻ động tâm, liền chủ động nói với Diệp Khai.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, loại chuyện này kỳ thật rất đơn giản, hắn chỉ cần gọi điện cho mẹ hắn Mạnh Chiêu Hoa là được.

Mặc dù Mạnh Chiêu Hoa chỉ là tuần thị viên cấp chính sảnh, xem như chức quan nhàn tản, nhưng một thân phận khác của bà ý nghĩa trọng đại, hơn nữa Mạnh Chiêu Hoa nhậm chức trong Bộ tuyên truyền thành phố Minh Châu, lại là Cục quảng điện của thành phố Minh Châu, cho nên trong loại chuyện này bà chỉ cần nói một câu là có thể hoàn thành.

Vì vậy Diệp Khai gọi điện cho Mạnh Chiêu Hoa, nói với bà chuyện này.

- Chỉ là cho người hỗ trợ đơn giản như vậy?

Mạnh Chiêu Hoa nghe xong lời của Diệp Khai nhờ bà hỗ trợ an bài một nữ phóng viên đến đài Minh Châu thực tập ba tháng, lập tức liền tò mò bát quái, bà thật sự không quá tin tưởng Diệp Khai sẽ đem một người không có lai lịch gì sắp xếp đi vào.

- Dạ, gần đây bên thành phố của con xảy ra một sự tình, nữ phóng viên này là chứng nhân quan trọng, hiện tại được con bảo hộ, nhưng luôn ở mãi trong nhà con cũng không tiện lắm, cho nên con nghĩ đem nàng đưa qua Minh Châu thuận tiện bồi dưỡng một chút, đợi khi nào bên này cần nàng ra tòa làm chứng thì cho nàng quay trở về.

Diệp Khai giải thích với Mạnh Chiêu Hoa:

- Bởi như vậy con cũng thật bớt việc, không làm chậm trễ công tác cùng học tập của nàng, chẳng phải là việc vẹn toàn đôi bên sao?

- Vậy sao, vậy được, mẹ sẽ chào hỏi trước với bên đài truyền hình, để cho nàng cuối tuần đi qua là được.

Mạnh Chiêu Hoa nghe xong rốt cục đáp ứng.

Diệp Khai buông điện thoại xuống, chỉ thấy Điền Thanh cùng Từ Chỉ Đồng đều ngồi im nhìn hắn, không khỏi có chút ngạc nhiên.

- Diệp chủ tịch, mẹ của ngài làm việc gì vậy, thật dễ dàng liền có thể hoàn thành chuyện này?

Điền Thanh có chút tò mò hỏi thăm.

- À, mẹ tôi làm việc trong hệ thống tuyên truyền, quản chuyện này cũng quen rồi.

Diệp Khai hồi đáp.

Từ Chỉ Đồng nghe xong trong nội tâm thầm suy nghĩ, trong lòng tự nhủ Diệp Khai còn trẻ như vậy cũng đã là cán bộ cấp chính sảnh rồi, vậy mẹ của hắn khẳng định cũng không phải người bình thường, nói không chừng cả nhà người ta đều là quan lớn.

Giải quyết chuyện này xong trong lòng ba người đều có cảm thụ bất đồng.

Từ Chỉ Đồng tự nhiên cảm thấy cơ hội lần này thật đúng là khó được, xem như chuyện xấu biến thành chuyện tốt, chính mình có cơ hội ra ngoài bồi dưỡng đề cao, khó được vô cùng, nỗi lo lắng trong lòng lập tức tiêu tán không còn, tâm tình đã tốt hơn nhiều.

Mà Điền Thanh thì thở dài một hơi, mỗi ngày cùng em chồng ở lại nơi này thật sự khẩn trương.

Tiếp xúc với Diệp Khai trong khoảng cách gần như vậy xác thực tương đối nguy hiểm, nhất là lần trước thiếu chút nữa xảy ra chuyện, vạn nhất làm ra chuyện có lỗi với chồng nàng thật không biết phải làm sao bây giờ.

Hơn nữa nàng nhìn ra được em chồng cũng có hảo cảm với Diệp Khai, mặc dù hiện tại không quá mãnh liệt, nhưng lâu ngày sinh tình thì khó nói, gần đây nàng nghe nói Diệp chủ tịch có hôn thê, việc này làm trong lòng Điền Thanh luôn lo lắng.

Nàng cũng không cho rằng Từ Chỉ Đồng có thể làm ra được chuyện đoạt bạn trai của người khác, cho nên phải giữa khoảng cách vẫn tốt hơn.

Không bao lâu, điện thoại chợt vang lên, là Chung Ly Dư gọi tới.

- Dư tổng, vì sao lại nhớ gọi điện thoại cho anh đây?

Diệp Khai cười hỏi.

- Diệp Khai, một tàu hàng của công ty chúng ta xảy ra vấn đề!

Chung Ly Dư nói trong điện thoại.

- Ah?

Diệp Khai nghe xong không khỏi ngồi thẳng người, thần sắc trở nên nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.