Vào tháng 1 năm 1992, trong
cả tháng 1 người bận rộn nhất hẳn là công tác của nhân viên Bộ ngoại
giao. Vào ngày 2 tháng 1, quốc nội cùng Uzbekistan thiết lập quan hệ
ngoại giao.
Vào ngày 3 tháng 1, quốc nội cùng Kazakhstan thiết lập quan hệ ngoại giao.
Vào ngày 4 tháng 1, quốc nội cùng Ukraine thiết lập quan hệ ngoại giao,
cùng Tajikistan thiết lập quan hệ ngoại giao, năm nước Trung Á hiệp
thương thành lập thị trường chung.
Vào ngày 5 tháng 1, quốc nội cùng Jillguisestan thiết lập quan hệ ngoại giao.
Vào ngày 6 tháng 1, quốc nội cùng Turkmenistan thiết lập quan hệ ngoại giao.
Vào ngày 20 tháng 1, quốc nội cùng Belarus thiết lập quan hệ ngoại giao.
Ngoài ra còn có một việc làm cho người khá chú ý.
Vào ngày 25 tháng 1, Bộ bưu chính phát hành tem (năm Nhâm Thân), từ đó
về sau, từ khi tân Trung Quốc thành lập tới nay, trên tem không còn in
chữ “Bưu chính nhân dân Trung Quốc” mà là bốn chữ “Bưu chính Trung Quốc” hơn nữa lại dùng phiên âm tiếng Anh là “China”.
Chuyện này phát sinh, đã đưa tới một ít tranh luận trên xã hội, “nhân dân” đã bị từ bỏ sao?
Trong nước cho tới bây giờ cũng không thiếu khuyết người sâu sắc, theo
bất luận mỗi một sự kiện gì nhìn như rất nhỏ nhặt nhưng đều có thể mẫn
cảm phát giác được toàn bộ biến hóa trong cục diện chính trị, từ nay về
sau bên cạnh lại có người thở dài nói, Trung Quốc lại tiến vào thời buổi rối loạn rồi.
Mặt khác còn có một sự kiện càng gây thêm sự chú ý của người khác, là
vào ngày 18 tháng 1, đồng chí Phương Hòa nam tuần, Giang Khẩu lớn như
vậy, cuối cùng lại đi thành phố Minh Châu, phát biểu cuộc nói chuyện
trọng yếu.
Cuộc nói chuyện lần này đối với nền kinh tế cải cách cùng tiến bộ xã hội niên đại 90 của Trung Quốc làm ra tác dụng thúc đẩy mấu chốt.
Người biết được nội tình thì nói, lần này đồng chí Phương Hòa nam tuần
lại phát biểu nói chuyện, là do nhận lời mời của Diệp Khai, đi thành phố Minh Châu để động viên cho cha hắn là Diệp Tử Bình, bí thư thành ủy
Minh Châu, ủy viên Cục chính trị trung ương.
Còn có một việc có quan hệ với Diệp Khai, vào ngày 18 tháng 1, nghi thức trù bị tổ kiến viên khu nghiên cứu kỹ thuật cao của tân khu Thánh Vương được cử hành, ngay cả lãnh đạo trên Quốc Vụ Viện cũng đến dự nghi thức, làm cho người cảm thấy kỳ quặc chính là chủ nhiệm quản ủy hội viên khu
công nghệ cao đồng chí Diệp Khai vậy mà vắng mặt.
Sau cuộc họp, chủ tịch tỉnh Tô Định Phương mượn cơ hội kêu la om sòm,
chỉ trích Diệp Khai với thân phận là chủ nhiệm quản ủy hội vậy mà lại
vắng mặt trong hội nghị trọng yếu như thế, là vô trách nhiệm nghiêm
trọng, đệ trình tỉnh ủy tiến hành xử phạt.
Nhưng hắn lại bị phó bí thư công ủy viên khu công nghệ cao tân khu Thánh Vương đồng chí Tạ Quân Ngọc mới nhậm chức tỏ vẻ, Diệp chủ nhiệm là nhận lời mời của đồng chí Phương Hòa, nhận ủy thác của ủy viên Cục chính trị trung ương đồng chí Diệp Tử Bình đến thành phố Minh Châu tham gia nghi
thức hoan nghênh đồng chí Phương Hòa nam tuần, bởi vì không tiện bại lộ
hành trình cùng quy định giữ bí mật công tác an toàn cho đồng chí Phương Hòa nên không tiện báo cáo.
Tô Định Phương bị vẽ mặt, thẹn quá hóa giận, liền hỏi nếu đã là hành
động cần giữ bí mật, vì sao người của tỉnh ủy địa ủy không biết, mà cô
chỉ là một phó bí thư công ủy lại biết mà không báo?
Tạ Quân Ngọc cũng không bối rối, chỉ đưa ra một phần giấy chứng nhận cho Tô Định Phương, làm cho hắn xem xong liền im lặng không tiếp tục lên
tiếng, càng làm cho mọi người cảm thấy thật ngạc nhiên.
Thoạt nhìn, chỉ là một tân khu Thánh Vương nho nhỏ mới thành lập, thật sự là tàng long ngọa hổ.
Có một yêu nghiệt như Diệp Khai còn chưa tính, lúc này lại cộng thêm một nữ phó bí thư công ủy, thoạt nhìn cũng là lai lịch lớn, thật sự làm mọi người cảm thấy tình thế phức tạp biến hóa kỳ lạ, không tốt nắm chắc.
Ngược lại vị quan viên của Quốc Vụ Viện tới tham gia hội nghị lại tương
đối thản nhiên một ít, là cán bộ cấp tỉnh bộ của Quốc Vụ Viện, bọn họ
đối với thân phận của Diệp Khai thật sự là biết quá rõ ràng, cháu ruột
của Diệp gia, được đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Hồng Chính vô cùng
xem trọng, là cháu rể tương lai của đồng chí Sở Phong, là cán bộ cấp phó sảnh được toàn bộ hội nghị Cục chính trị trung ương thông qua, thân
phận như vậy thật sự là quá lợi hại rồi, sẽ không có người nguyện ý cùng hắn tranh phong, nhưng thật không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Tô
Định Phương cứ luôn tỏ ý bất mãn với Diệp Khai mà thôi, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn ăn no rỗi việc, không có chuyện lại cứ muốn đi đắc tội Diệp gia, lại có chỗ tốt gì?
Những thứ khác không cần nói, chỉ nói Tô Định Phương luôn muốn bước lên
làm bí thư tỉnh ủy, tất nhiên không tránh khỏi ba tấm phiếu của Diệp gia trong trung ương, còn có thật nhiều tấm phiếu khác của minh hữu Diệp
gia.
Rất không sáng suốt, tất cả mọi người đều đánh giá Tô Định Phương như thế.
Nhưng bản thân Tô Định Phương cũng có nỗi khổ nói không nên lời, hắn
không có khả năng hòa giải cùng Diệp gia, hiện tại hắn là cán bộ được
xem trọng của học viện phái, hắn chỉ có thể đem thái độ của mình làm
được tới cuối cùng, nếu không càng lâm vào tình cảnh bà ngoại không
thương mà cậu cũng không yêu.
Ít nhất trong tương lai mười năm hay hai mươi năm, lực lượng của học
viện phái cũng sẽ được tăng cường sâu sắc, đến lúc đó tối đa hắn chỉ hơn sáu mươi tuổi, vẫn còn hi vọng leo lên thần đàn.
Tuy không theo kịp Diệp Tử Bình, nhưng chỉ cần có thể cười được ở cuối cùng thì xem như hắn không uổng công giữ vững một lần.
Hắn cũng thấy thật rõ ràng, trong vòng hai mươi năm, không ai có thể
cùng Diệp Tử Bình đại biểu thế lực của Diệp gia chính diện tranh phong,
cho dù là đồng chí Giang Thành có nắm chắc đại cục cũng làm không được,
đây đã là sự thật không thể tranh giành.
Ngay khi trong tỉnh Giang Trung liên tục nghị luận về Diệp Khai, Diệp
Khai đang cùng đồng chí Phương Hòa thị sát các hạng mục kiến thiết của
ủy ban cùng thành ủy Minh Châu, cùng tình huống trù hoạch kiến lập tân
khu Phổ Đông.
Cùng đi thị sát với đồng chí Phương Hòa còn có đồng chí của văn phòng
trung ương, bí thư thành ủy Minh Châu Diệp Tử Bình cùng các vị đồng chí
lãnh đạo của thành ủy và ủy ban thành phố Minh Châu, đồng chí phụ trách
chủ yếu của tân khu Phổ Đông, cùng thân thuộc của đồng chí Phương Hòa.
Vị trí của Diệp Khai lộ vẻ khá đặc thù, hắn là người đứng gần đồng chí
Phương Hòa nhất, hai tay còn ôm cánh tay đồng chí Phương Hòa dìu ông
bước đi, đôi khi còn phụ giúp đẩy xe lăn, nhìn vào chẳng khác gì là con
cháu trong nhà, chỉ có những lãnh đạo cao tầng đi theo mới biết được vị
này là công tử bí thư thành ủy Diệp Tử Bình, cũng là người phát khởi
cuộc nam tuần lần này của đồng chí Phương Hòa.
Vào năm trước dưới đề nghị của Diệp Khai, đồng chí Phương Hòa ở trong
tết âm lịch thăm viếng thành phố Minh Châu, phát ra một loạt bài văn
phát biểu về cải cách kinh tế quốc gia, cải biến đại thế trong nước, năm nay cũng theo lời mời của Diệp Khai, mời đồng chí Phương Hòa trước tết
âm lịch đến thành phố Minh Châu, với cách nói của hắn, chính là chỉ đi
nhìn xem, nhìn xem các đồng chí thành phố Minh Châu có lười biếng trong
công tác hay không, đã làm được như thế nào rồi?
Vốn là cần giải thích công việc cho đồng chí Phương Hòa phải do chính
bản thân đồng chí Diệp Tử Bình thực hiện, nhưng hiện tại Diệp Khai lại
có chút bao đồng làm thay, mọi người cũng vui vẻ được thanh nhàn, trên
thực tế đối với kết quả này đại bộ phận mọi người cũng không cảm thấy có gì bất mãn.
Bởi vì có câu nói gần vua như gần cọp, uy danh của đồng chí Phương Hòa
quá thịnh, ở trước mặt ông làm báo cáo xem như là chuyện vinh quang,
nhưng cũng rất lo lắng, một khi nói sai lầm thì xem như mất điểm trong
chính trị, là việc khá nghiêm trọng, nhưng nếu là Diệp Khai nói thì
khác, hoàn toàn là kiểu nói chuyện thật tùy ý như nói chuyện phiếm giữa
người trong nhà.
Nhất là khi đi thị sát tại tân khu Phổ Đông, Diệp Khai còn cố ý hướng
đồng chí Phương Hòa giới thiệu về khu trưởng Ninh Thiên Hòa.
- Ninh khu trưởng vốn là chuyên gia trong Bộ thủy lợi, nhưng đồng chí
lại có thể kiêm nhiều công tác, ở phương diện kiến thiết kinh tế rất có
kiến thụ, làm được nhiều nghiên cứu về phương diện lý luận trụ cột, sau
khi đồng chí Diệp Tử Bình trải qua khảo sát, cho rằng đồng chí Ninh
Thiên Hòa rất thích hợp công tác lãnh đạo tân khu Phổ Đông, cho nên đã
bỏ xuống công sức xin điều động đồng chí Ninh Thiên Hòa qua đây, hiện
tại các hạng mục công tác của Phổ Đông tiến triển thuận lợi, viễn siêu
mong muốn, thật sự là do đồng chí Ninh Thiên Hòa lãnh đạo có cách.
Diệp Khai ở trước mặt đồng chí Phương Hòa không chút tiếc rẻ khen ngợi Ninh Thiên Hòa một phen.
Ninh Thiên Hòa nghe xong lại có chút hồ đồ, không biết vì sao Diệp Khai
lại thường xuyên chiếu cố cho mình đến như vậy, lại ở ngay trước mặt mọi người nói lời hữu ích về mình với đồng chí Phương Hòa, mặc dù nói Diệp
Khai là bạn học của con gái hắn, nhưng hình như giữa đôi bên cũng không
có nhiều lui tới, chẳng lẽ mình thật sự ưu tú như vậy, ngay cả Diệp Khai ở mãi Giang Trung xa xôi cũng biết được chiến công của mình hay sao?
Diệp Tử Bình đứng ở bên cạnh, nghe được mà khóe môi quất thẳng tới,
trong lòng tự nhủ con trai thật sự là vô sỉ, ngươi vừa ý nha đầu nhà
người ta thôi, cứ như vậy mà nịnh nọt lão tử người ta, lời hữu ích còn
đem tới nói hết trước mặt đồng chí Phương Hòa, thật sự là tận hết sức
lực ah!
Người có đồng dạng cảm giác thật sự rất nhiều, ngay cả đồng chí Phương Hòa cũng không hề hồ đồ, có chút tò mò hỏi thăm:
- Diệp Khai, cháu là người làm công tác Giang Trung, như thế nào đối với công tác của Ninh khu trưởng lại hiểu rõ ràng như vậy? Thật giống như
cháu mới là cán bộ tân khu Phổ Đông nha? Có phải cháu thu chỗ tốt của
người ta, vì vậy cố tình nói lời hữu ích đi?
Ông vừa nói như vậy, các đồng chí tân khu Phổ Đông đều có chút lo lắng,
bản thân Ninh Thiên Hòa cũng có chút bất an, trong lòng thầm tự nhủ Diệp Khai thổi phồng bang bang nổ tung như thế, đồng chí Phương Hòa chịu tin tưởng mới là lạ chứ! Đây không phải là có chuyện kiếm chuyện chơi sao!
Tuy Diệp Tử Bình không biết Diệp Khai muốn làm cái quỷ gì, nhưng hắn
ngược lại không hề có chút lo lắng, bởi vì hắn biết rõ đồng chí Phương
Hòa phi thường xem trọng con trai Diệp Khai của mình, mà Diệp Khai cũng
không phải loại người thích ăn nói lung tung, hắn đã nói như vậy, thì
trong lòng hắn nhất định sẽ có thủ đoạn ứng đối.
Quả nhiên, Diệp Khai nghe vậy liền vừa cười vừa nói:
- Điều này cũng là có nguyên nhân đấy, Phương lão cũng biết cháu nhận
được mặt mũi của ngài, không phải đã được đảm nhiệm chức chủ nhiệm quản
ủy hội tân khu Thánh Vương sao.
- Chuyện này thì ông biết đến…nhưng lại có quan hệ gì với chuyện ở đây chứ?
Đồng chí Phương Hòa hỏi ngược lại:
- Chuyện thăng quan là chuyện tốt thôi, nhưng công tác ở viên khu công
nghệ cao thật sự là không dễ làm, nhất là cháu dựng nghiệp nơi đó chỉ có hai bàn tay trắng, cái gì cũng phải bắt đầu lại từ đầu.
Diệp Khai lập tức kể khổ:
- Dùng đất đai khó, bỏ vốn đầu tư khó, tìm cán bộ khó, mời đầu tư khó,
cân đối càng khó! Một đống lớn khó xử như vậy, cháu đương nhiên là bị
đau đầu rồi, nghĩ tới bên tân khu Phổ Đông cũng vừa mới cất bước không
lâu, cho nên cháu mới chạy qua bên này lấy kinh nghiệm đó thôi.
- Phải, công tác giữa hai khu đúng là gần, là có thể bù đắp cho nhau đấy.
Đồng chí Phương Hòa gật đầu nói.
- Cũng bởi vì trong lúc tiếp xúc, cháu mới phát hiện được công tác bên
tân khu Phổ Đông làm được thật vững chắc, cũng rất có phát triển, cho
nên đã dẫn dắt cháu thật lớn ah!
Diệp Khai thừa cơ tỏ vẻ:
- Bởi như vậy tân khu Thánh Vương mới bớt đi nhiều đường quanh co, đồng thời cũng có thể cân nhắc vấn đề định vị cho chính mình.
- Vậy cháu định vị ra sao?
Đồng chí Phương Hòa đối với công tác khá hứng thú, lại hỏi.
- Có định vị sơ bộ rồi.
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ.
- Nói nghe một chút thử xem.
Đồng chí Phương Hòa cười nói:
- Hẳn không phải là chuyện cơ mật gì đi?
- Thật đúng là cơ mật, chuyện này thực sự không thể sớm bại lộ ra ngoài. Nhưng nếu lão nhân gia muốn hiểu một chút, cháu khẳng định không thể
không nói.
Diệp Khai cao điệu một chút, sau đó mới kề sát bên tai đồng chí Phương Hòa, thì thầm nói vài câu gì đó.
Đồng chí Phương Hòa nghe được hai mắt thần quang lóe sáng, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú, người khác nhìn vào, lại nhìn Diệp Tử Bình,
trong lòng tự nhủ con trai của Diệp bí thư thật sự quá lợi hại rồi, tất
cả chúng ta đứng ở chỗ này nuốt gió, Diệp Khai người ta ngược lại cùng
đồng chí Phương Hòa nói chuyện thật lửa nóng!