- Con đừng dẫn tiểu thuyết ra, cha đâu có được phúc phận đó chứ.
Diệp Tử Bình nhìn vẻ mặt uy hiếp của Diệp Khai, không khỏi nở nụ cười.
- Cha con ông thật không thể nào nói chuyện được, để tôi vào xem canh trong bếp.
Mạnh Chiêu Hoa lắc đầu, dứt khoát đi lo chuyện của mình.
- Chuyện cho thuê đất, con nghĩ đồng chí Phương Hòa hẳn là đồng ý đấy.
Diệp Khai nói với Diệp Tử Bình:
- Lúc trước Giang Khẩu có thể làm chẳng phải bởi vì đồng chí Phương Hòa tìm đường vòng ở Nam Hải, giờ qua ba năm trong đảng xem xét, lòng người đã yên, đều một lòng mưu cầu phát triển kinh tế, giờ chính là lúc tiếp tục đẩy mạnh hạng mục này.
Diệp Tử Bình khẽ gật đầu, rất đồng ý với ý kiến của con trai.
Đồng chí Phương Hòa vẫn luôn là ra sức thúc đẩy tiến trình cải cách, dù là lúc tại nhiệm hay đã triệt để lui ra thì ông đều cực kỳ quan tâm đến sự nghiệp này, càng có cảm tình sâu dày với thành phố Minh Châu.
Đối với giai đoạn phát triển trước đây của thành phố Minh Châu, đồng chí Phương Hòa không hài lòng. Ông cho rằng thành phố Minh Châu bị trói chân trói tay trong sự nghiệp cải cách, hoàn toàn chưa lĩnh hội được tính trọng yếu của việc phát triển kinh tế. Dựa vào đầu tư bên ngoài là tốt nhưng chưa thể đủ để giải quyết vấn đề.
Muốn sải bước đi lên, thành phố Minh Châu phải khai phá tiềm lực bản thân, cho nên nhất định phải phổ biến chính sách cho thuê đất, chỉ có như thế mới có thể có đủ tài chính kiến thiết lại thành phố Minh Châu.
- Chỉ là bố nghĩ cần hết sức thuyết phục bên cao tầng, cha nghĩ đồng chí Sở Phong sẽ không đồng ý.
Diệp Tử Bình trầm tư:
- Lão nhân gia về chuyện này vẫn có khuynh hướng bảo thủ, lo lắng cho thuê đất sẽ làm nảy sinh các phương diện vấn đề, cuối cùng không tốt khống chế.
Đối với Sở lão gia, Diệp Khai cũng đau đầu, Sở lão gia đã lệnh cưỡng chế mình ít xuất hiện, thậm chí đẩy ra kinh thành. Hiện tại đã đến Minh Châu, nếu Diệp Khai còn náo loạn thì đoán chừng Sở lão gia rất có thể sẽ tức giận.
Sở lão gia tức giận không có vấn đề gì, rất có thể Sở Tĩnh Huyên về sau không mang họ Diệp. Chuyện này để cho Diệp Khai cảm thấy lo lắng, dù sao sau khi tiếp xúc nhiều hơn với Sở Tĩnh Huyên, hắn thấy nàng là đối tượng hôn nhân gia tộc phù hợp nhất.
Hơn nữa chuẩn cha vợ Sở Vân Tùng đối với hắn cũng rất tốt.
Thế nào để cho Sở lão gia không phản đối, chuyện này cần cẩn thận cân nhắc một phen.
Bất quá Diệp Khai nghĩ lại, lập tức có chủ ý:
- Con thấy cha quá lo lắng rồi.
- Ah, vậy là sao?
Diệp Tử Bình hỏi.
- Cha là ủy viên cục chính trị, coi như đại nhân vật trong hàng ngũ lãnh đạo. Hôm nay trung ương đem thành phố Minh Châu ủy thác cho cha, trên thực tế là mong cha phát huy trí tuệ để giải quyết vấn đề thành phố Minh Châu tụt hậu.
Diệp Khai nói:
- Đã như vậy, cha đương nhiên có thể phát huy quyền hạn cao nhất ở thành phố Minh Châu, cho thuê đất chỉ là một hạng mục ở Minh Châu mà thôi, làm gì mọi chuyện đều phải báo cáo xin trung ương? Hoàn toàn không cần phải thế, hơn nữa cũng không phù hợp thân phận của cha!
Ý của Diệp Khai rất rõ, ủy viên cục chính trị đến địa phương tuyệt đối là khâm sai đại thần, tay cầm quyền hành tiên trảm hậu tấu, có thể khống chế hết thảy, tướng ở bên ngoài quân mệnh có chỗ không theo, nên làm như thế nào liền làm như thế đó, trừ phi là làm sai chuyện, trung ương gặp qua hỏi, bằng không mà nói, trung ương sao có thể chọc tay vào sự vụ địa phương?
Nếu làm như vậy coi như không tín nhiệm chính quyền địa phương, đối với ủy viên cục chính trị như Diệp Tử Bình càng không thích hợp.
- Nói ngắn gọn, trung ương cần chính là một kết quả, đó là để cho thành phố Minh Châu nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh tụt hậu hiện tại. Về phần cha hành động thế nào thì đều là việc nhỏ không đáng kể, không đáng cân nhắc.
Diệp Khai phân tích:
- Cho nên, con cảm thấy cha hoàn toàn có thể buông tay đi làm.
Nghe xong Diệp Khai phân tích, Diệp Tử Bình tán thưởng nhìn con trai hồi lâu:
- Có thể! Phân tích rất đúng chỗ! Không nghĩ tới con lại có thiên phú chính trị như vậy, rõ ràng có thể làm cán bộ tham mưu cao cấp cho charồi! Nhưng đúng con nói không sai, cha đã ngồi lên đây thì không thể sợ gánh chịu trách nhiệm rồi!
Mặt đối lập của quyền lực là trách nhiệm, có bao nhiêu quyền lực là cần gánh chịu bao nhiêu trách nhiệm.
Diệp Tử Bình hiện tại cũng đã đả thông, chỉ cần bản thân nhận thức đúng chuyện, buông tay đi làm là được. Mục đích là phát triển kinh tế thành phố Minh Châu, nâng cao cuộc sống dân chúng, như vậy là thành công, còn lại vấn đề thủ đoạn đều có thể dàn xếp.
- Để giảm nhỏ ảnh hưởng mặt trái, cha định làm thí điểm ở một khu.
Diệp Khai nói.
- Như vậy cũng tốt, ủy thác một ít, cũng có lợi cho tập trung tinh lực làm việc khác.
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ khen ngợi:
- Đợi đến lúc khu vực này thí điểm hiệu quả, tổng kết kinh nghiệm sẽ mở rộng ra chừng năm ba khu, rồi đến phạm vi toàn thành phố. Về phần nói phương hướng có thể bắt đầu từ bờ đông rồi dần hướng vào trong.
- Giống ý cha đấy.
Diệp Tử Bình cười nói.
Bất quá Diệp Khai lại ngồi ở chỗ kia tính toán, không biết suy nghĩ điều gì.
- Con đang suy nghĩ gì đấy?
Diệp Tử Bình có chút tò mò.
- Con suy nghĩ, một khi cho thuê đất thì con cũng phải làm một số thứ để ủng hộ cha.
Diệp Khai đáp:
- Bờ đông tuy hoang vu nhưng sẽ phát triển rất nhanh, con đang cân nhắc xây mấy công trình kiến trúc mang tính tiêu chí ở đó, coi như ủng hộ cha làm việc.
- Nếu con nghĩ như vậy thì cha cũng không phản đối.
Diệp Tử Bình vừa cười vừa nói:
- Nhưng cha sẽ đối xử công bằng, con phải tự xuất tiền ra.
- Tất nhiên, hơn nữa con cũng không thể ra mặt.
Diệp Khai cười ha hả:
- Con sẽ bỏ ra từ ba đến năm trăm triệu ủng hộ cha.
- Nhiều như vậy ah.
Diệp Tử Bình nghe xong, quả thực có chút kinh ngạc.
- Ah, con nói là đôla.
Diệp Khai cải chính. Diệp Tử Bình kinh ngạc, trừng mắt nhìn con trai:
- Con không nói chơi chứ?
Diệp Tử Bình cảm thấy nhìn không thấu con trai, chỉ xem Diệp Khai tùy tùy tiện tiện là có thể dựng lên Hoa Đông Thần Vận, còn đầu tư rất nhiều tiền bên Hongkong, ủng hộ Bùi Quân Thu làm nhà máy thép pha nhựa, giờ lại đầu tư bên Minh Châu ba đến năm trăm triệu đôla, thủ bút càng lớn rồi.
Từ đó có thể thấy Diệp Khai cực kỳ có năng lực khống chế và ánh mắt đầu tư.
Nhưng Diệp Tử Bình vẫn cảm thấy vui mừng, ba đến năm trăm triệu rất cường thế, đô la cũng rất cường thế, kẻ cường thế đó lại là con của ta!
Bất quá Diệp Tử Bình hỏi tiếp một câu:
- Rốt cuộc là ba trăm triệu hay năm trăm triệu?
- Đầu tiên bỏ ra ba trăm, sau đó thêm vào đến năm trăm triệu, như vậy có thể biểu lộ kỳ vọng.
Diệp Khai đáp.
Diệp Tử Bình nghe xong, lập tức cười cười, trong lòng tự nhủ mình còn muốn thử con trai sao, cũng không thắng được nó, còn chưa bắt đầu đại chiến lược phát triển Minh Châu thì nó đã bắt đầu chuẩn bị phòng ngừa chu đáo, chế tạo điển luận rồi.
- Nói xem, kế hoạch làm gì?
Diệp Tử Bình quan tâm hỏi.
Hiện tại Diệp Khai đã không cần lo lắng về vấn đề tài chính, cần cân nhắc là phương hướng đầu tư, Diệp Tử Bình cũng rất muốn biết, số vốn đầu tư này sẽ bỏ vào chỗ nào?
- Sân chơi cỡ lớn, khách sạn, một số phương tiện công ích, những chỗ khác có thể chêm vào là một số hạng mục bất động sản, chung cư cao cấp để bán và cho thuê, biệt thự cao cấp…
Diệp Khai không cần nghĩ ngợi đáp.
Diệp Tử Bình nghe xong, bình thản:
- Ah, không có hạng mục phát triển thực nghiệp.
- Ha ha...
Diệp Khai nghe xong, lập tức nở nụ cười.
- Con cười cái gì?
Diệp Tử Bình trừng mắt.
- Địa phương lớn như thành phố Minh Châu, có thể nói là tấc đất tấc vàng, tương lai nếu phát triển tránh không khỏi cần đầu tư rất nhiều vào tiền thuê đất, nếu làm thực nghiệp sẽ dẫn tới giá thành cạnh tranh cao.
Diệp Khai phân tích:
- Cho nên thành phố Minh Châu chủ yếu vẫn phải làm những lĩnh vực có kèm theo giá trị sản nghiệp cao, nói thí dụ như khách du lịch, đầu tư tài chính, sản nghiệp công nghệ cao. Trong tay con chưa có lựa chọn sản nghiệp công nghệ cao nên đành để đó, sau này có lựa chọn phù hợp sẽ đầu tư.
Diệp Tử Bình khẽ gật đầu đồng ý.
Nói ngay như công nghiệp chế tạo thì tiền lương ở đây phải cao hơn chung quanh, một khi vào cạnh tranh sẽ rất bất lợi nên Diệp Khai nói không sai, chỗ bên Minh Châu chỉ thích hợp làm sản nghiệp có giá trị cao.
Hai cha con bàn bạc một hồi, Diệp Tử Bình đã cảm thấy tiền cảnh bừng sáng, thành phố Minh Châu rất có tương lai.
Chỉ là ông cũng hiểu, dù nói tướng ở bên ngoài quân mệnh có chỗ không theo nhưng mình muốn khởi đầu ít nhất cũng phải thông báo rõ với trung ương, làm tốt công tác phòng ngừa.
Nếu không rất dễ dàng bị người tóm lấy bảo Diệp Tử Bình anh làm loạn ở Minh Châu, trong mắt không có trung ương.
Năm nay làm đại sự đúng là khó khăn, dù lực ảnh hưởng như đồng chí Phương Hòa làm một số chuyện vẫn phải đi đường vòng, huống chi tiểu bối vừa tiến vào cục chính trị như ông?