Phó bí thư Lâm Viễn Hành của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đột nhiên động
thủ cùng với Phó bí thư của Ủy ban kỷ luật quân đội Mạnh Dương, tại hội
nghị cán bộ cao cấp toàn quân bắt đi Phó bộ trưởng quản lý Bộ hậu cần Cố Hoán Chi.
Chuyện xảy ra hết sức đột ngột, mọi người trong hội
nghị đều là cán bộ cao cấp, trên vai mang quân hàm tướng. Lúc ấy, Cố
Hoán Chi đang phát biểu về vấn đề kiến thiết cơ sở quân đội, hoàn toàn
không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Mọi người như muốn nổ tung khiến hội nghị không thể tiến hành.
Với tư cách là người chủ trì hội nghị, Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn vỗ
bàn mới kìm chế được mọi người,. Ngược lại thần sắc Bộ trưởng Vu Cảnh
Dương tương đối trấn định, tựa hồ đã sớm biết chuyện này.
- Yên lặng! Giữa hội nghị ồn ào như vậy còn ra thể thống gì?!
Nhị lão gia tử sau khi vỗ bàn thì Tổng tham mau trưởng Trần Khải Chính trầm giọng nói.
Trong ba tổng bộ, tiếng nói có sức nặng nhất chính là Bộ Tổng tham mưu. Thủ
tướng khai quốc đều kiêm nhiệm qua chức vụ tổng tham mưu trưởng, điều
này nói rất rõ vấn đề.
Phó thủ trưởng Quân ủy, người phụ trách Ủy ban kỷ luật quân đội Lưu Bỉnh Chính mặt trầm như nước nhưng trong lòng sôi sùng sục.
Cố Hoán Chi chỉ mới hơn 40 tuổi, mang quân hàm trung tướng, đảm nhiệm chức vụ phó bộ trưởng của tổng bộ hậu cần, dĩ nhiên có năng lực, hơn nữa bối cảnh cũng không kém, hậu trường lớn nhất chính là Lưu Bỉnh Chính.
Lúc trước Cố Hoán Chi còn ở quân khu phương Nam đảm nhiệm chính là công tác xây dựng cơ bản, làm việc tương đối linh động, rất nhiều lãnh đạo hài
lòng nhưng người phản đối cũng không ít. Dù là lúc đề bạt phó bộ trưởng
tổng bộ hậu cần hay lên quân hàm trung tướng cũng có người phản đối kịch liệt nhưng Lưu Bỉnh Chính vẫn kiên trì, còn mạnh dạn đề bạt.
Chỉ là nếu tính riêng Lưu Bỉnh Chính nói chuyện cũng chưa chắc được như
vậy, sau lưng Lưu Bỉnh Chính chính là Trần gia lão gia tử Trần Lập
Phương. Tuy Trần Lập Phương đã lui xuống nhưng là thường vụ trong cục
chính trị lâu năm, có lực ảnh hưởng sâu rộng trong cả chính giới lẫn
quân giới.
Đương nhiên, tư lịch của Trần gia lão gia tử Trần Lập
Phương so ra kém hơn Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền. Chẳng những thời
gian tham gia cách mạng muộn hơn, kinh nghiệm nhận chức trong quân đội
kém hơn mà thời gian lãnh đạo quốc gia cũng ngắn hơn mà thậm chí lực ảnh hưởng trong thời kỳ đặc biệt cũng có hạn.
Dù là như thế, trong mắt rất nhiều người, Trần gia lão gia tử Trần Lập Phương cũng là đại nhân vật khó lường.
Vì thế nên trong lòng đại bộ phận các tướng lĩnh cao cấp ở đây đều rất rõ
ràng, hành động này coi như tát vào mặt Trần gia lão gia tử Trần Lập
Phương cùng phó thủ trưởng quân ủy Lưu Bỉnh Chính.
Bên ra tay
cũng vô cùng rõ ràng là hệ nòng cốt của Diệp lão gia tử, Phó bí thư Ủy
ban kỷ luật quân đội Mạnh Dương, Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương
Lâm Viễn Hành lại không phải là người của Diệp lão gia tử mà thuộc về
lực lượng hạch tâm của đồng chí Phương Hòa.
Chẳng lẽ nói, một hệ của Diệp lão gia tử bắt đầu dựa vào đồng chí Phương Hòa?
Mọi người đều ngầm đoán, cũng không rõ trong này xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên có một số người tin tức linh thông lại biết, ngay tại hôm trước,
phó bộ trưởng bộ hậu cần của quân khu thủ đô, đại tá Diệp Tổ Đình đang
bị Ủy ban kỷ luật quân đội và Ủy ban Kỷ luật Trung ương tiến hành kiểm
tra, nghe nói liên lụy vào hạng mục bất động sản, cụ thể trong đó còn
chưa rõ ràng.
Đại tá Diệp Tổ Đình là lớp cán bộ sau này của Diệp lão gia tử, lần này đang có khả năng lên cấp.
Người phụ trách ra tay với Diệp Tổ Đình chính là Lưu Bỉnh Chính.
Phân tích như vậy coi như đã có manh mối.
Nhất định là Lưu Bỉnh Chính cố ý bới lông tìm vết, muốn động Diệp Tổ Đình,
làm mất mặt Diệp lão gia tử mặt mũi. Diệp lão gia tử giận dữ, nhất định
sẽ có qua có lại, ngươi đụng đến phó bộ trưởng hậu cần của ta, ta cũng
động phó bộ trưởng hậu cần của ngươi. Ngươi động tới mới chỉ là phó bộ
trưởng hậu cần quân khu, ta động tới chính là phó bộ trưởng hậu cần tổng bộ, , xem ai cười đến cuối cùng?
Thủ bút lớn như vậy nhất định là Diệp lão gia tử, dù là Diệp gia Nhị lão gia tử cũng không có khả năng như thế.
Có thể nhìn ra chuyện lần này lớn rồi.
Rất nhanh, Diệp Khai cũng đã nhận được tin tức, biết lão gia tử động thủ,
dùng xu thế lôi đình bắt ngay phó bộ trưởng bộ hậu cần Cố Hoán Chi trên bàn hội nghị.
- Thủ bút của lão gia tử quả nhiên là không giống bình thường, rất có uy thế lôi đình!
Diệp Khai nghe xong, cũng rất bội phục nói.
Người mật báo dĩ nhiên là Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn.
Nhị lão gia tử có thể nói là tính trẻ con, thích nhất cùng Diệp Khai nói chuyện:
- Lần này quả thật hơi mạo hiểm, nói ra vẫn là hành động của cháu rất nhanh, tình báo đủ chuẩn xác.
Lời của Nhị lão gia tử là thật, nếu như Diệp Khai không may mắn, thu lại
một phần tiền mặt bổ sung vào tài khoản hải ngoại thì bên Diệp Tổ Đình
chắc chắn sẽ bị động,, Nhị lão gia tử cũng sẽ không đủ lực rồi.
Một điểm nữa, cũng là do Diệp Khai đề nghị bắt Cố Hoán Chi, đề ra phương hướng động thủ cho Nhị lão gia tử.
- Sao cháu biết tay Cố Hoán Chi không sạch sẽ?
Nhị lão gia tử tò mò.
- Người này quá kiêu ngạo, một chút cũng không biết thu liễm.
Diệp Khai đáp:
- Cháu chơi bời với đám nhị thế tổ trong kinh thành cũng không phải vô ích, tin tức vẫn tương đối linh thông.
- Phì.
Nhị lão gia tử cười nụ, đáng ra câu này không nên nói. Lại dám lấy đám nhị thế tổ kia bịp cả chú mình.
- Đún là lần này Lưu Bỉnh Chính thật sự lỗ lớn rồi, hạ một trung tướng cho hắn đau lòng chết luôn!
Nhị lão gia tử cười nói.
Diệp Khai nói tiếp:
- Đau lòng để sau này, chẳng những cho hắn đau lòng mà cho thịt hắn đau luôn.
- Lòng dạ thằng nhãi này còn đen hơn cả chú...
Nhị lão gia tử nghe xong cũng sáng mắt.
Bất quá Nhị lão gia tử biết rõ, lời này của Diệp Khai không sai, đã hạ một
trung tướng thì đằng sau còn liên quan rất nhiều, ít ra cũng phải đánh
ngã thêm mười mấy thân tín của Lưu Bỉnh Chính mới có thể thu tay.
Đã động thủ vậy thì không cần phải bó tay bó chân, một hơi liên tục đánh
cho đối phương không có sức hoàn thủ, quỳ xuống đất nhận thua, đó mới là lựa chọn hợp lý nhất.
Huống chi, dù là tính cả Trần gia lão gia tử Trần Lập Phương phía sau màn cũng không cách nào chính diện chống lại lão Diệp gia.
Thế cục hôm nay có chút vi diệu, thế lực khắp nơi bắt đầu có tâm tư vọng
động. Chính sách bên ngoài chưa rõ ràng không nói, giờ mọi người đều
muốn thọc tay vào quân đội gây sóng gió, dĩ nhiên không thể dễ dàng bỏ
qua ý nghĩ này.
Lão Diệp gia với tư cách thế lực Định Hải thần
châm của quân đội, tất nhiên phải có trách nhiệm đứng ra chống đỡ. Vào
thời khắc mấu chốt như vậy không thể để quân đội hỗn loạn.
Những kẻ dám can đảm loạn thò tay, chắc chắn sẽ phải gánh hậu quả tương ứng, đã ra lăn lộn giang hồ thì phải biết điều này.