Quan Môn

Chương 396: Chương 396: Diệp Khai trả thù




Lời nói của Sở lão gia tử rất nhanh được truyền khắp thủ đô.

Đại khái có rất nhiều người cảm thấy có chút kinh ngạc, Sở lão gia tử tựa hồ chưa từng rõ ràng bày tỏ thái độ chán ghét ai công khai đến như thế.

Địa vị của Sở lão gia tử ở trong Đảng chính là đức cao vọng trọng, có thể sánh vai với đồng chí Phương Hòa.

Nhiều năm làm việc của ông đối với bộ hạ yêu cầu tương đối nghiêm khắc, làm người cũng rất nghiêm cẩn, nhưng chưa bao giờ nghiêm lệ, có được lòng dạ độ lượng dung người, chính bởi vì như thế dưới cờ của ông mới có thể hội tụ được nhiều anh tài như vậy, trở thành trụ cột vững vàng ngang hàng cùng đồng chí Phương Hòa.

Nghiêm túc với bản thân, rộng rãi đối đãi người, đây là nguyên tắc thừa hành của Sở lão gia tử từ trước tới nay.

Chỉ là qua nhiều năm như vậy, Sở lão gia tử cùng đồng chí Phương Hòa vẫn như nhau, thời gian dần qua rút lui khỏi cuộc sống chính trị, nhưng không ai ngờ được trong thời điểm này ông lại thả ra một câu nói như thế, khiến cho người khác bị đả kích mà không kịp chuẩn bị.

- Lần này thật phiền toái…

Trong một ngôi nhà tại thủ đô, Dương Khải từng đảm nhiệm ủy viên Cục chính trị trung ương, hiện tại thần sắc có chút lo lắng nói.

Mặc dù nói sự tình lúc này là do Chu Tường cùng Hạ Thiên Hải liên thủ làm ra tới, nhưng chính thức đứng sau màn thúc đẩy chính là Dương Khải, hắn làm như vậy tự nhiên cũng không phải rỗi rảnh mà kiếm chuyện, muốn chủ trì chính nghĩa gì đó, mà là có nhu cầu chính trị của riêng mình.

Cháu trai của Dương Khải là Dương Xã Minh, hiện tại đã lên tới một vị trí khá mấu chốt, muốn từ phó chủ tịch thường vụ tỉnh phát triển lên vị trí chủ tịch, nhưng lúc này năng lực của Dương Khải đã có hạn, muốn nâng đỡ Dương Xã Minh thượng vị không phải là chuyện dễ dàng.

Lần này lão Chu cùng lão Hạ đột nhiên kéo người tổ chức thành đoàn thể đi gây khó dễ cho Diệp Khai, đã tới nhà mời Dương Khải vốn có quan hệ không tệ với họ đến gia nhập liên minh.

Đối với chuyện đối nghịch với Diệp gia, Dương Khải cũng không cảm thấy có hứng thú, chuyện này rõ ràng cho thấy làm không xong, nhưng hắn suy nghĩ lại, cảm thấy đây là một cơ hội không tệ, có thể xoát xoát tìm lý do thể hiện sự hiện hữu của mình một chút, đồng thời từ trong rối loạn mà kiếm lợi, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề cấp tỉnh bộ của cháu trai Dương Xã Minh.

Bởi vì có suy nghĩ như vậy, Dương Khải từ lúc ban đầu không tình nguyện lại biến thành người thúc đẩy thật tích cực, trong số mười mấy lão đầu tử, ngược lại có hơn phân nửa là do hắn tự mình kéo tới.

Có thể nói sự tình lần này Dương Khải đã đảm nhiệm vai trò tổng phụ trách, lão Chu cùng lão Hạ chỉ bất quá biến thành tiên phong mà thôi, hắn mới là người chủ sự.

Đàm Thắng Kiệt nhất định đã nhìn thấy rõ điểm này cho nên mới trực tiếp đi tìm Dương Khải, muốn hắn thu tay lại, nhưng Dương Khải không chịu đáp ứng, bằng không mà nói mục tiêu hắn dự định sẽ không cách nào thực hiện.

Chỉ khi đem chuyện này nháo lớn, Dương Khải mới có cơ hội thu lợi, tiền đồ của cháu trai hắn đương nhiên sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Nhưng hôm nay Sở lão gia tử thả ra câu nói dứt khoát kia, lại làm Dương Khải cảm thấy được chuyện này biến thành nguy hiểm.

- Đồng chí Sở Phong vì sao lại đột nhiên nói ra những lời này?

Dương Khải có chút đắn đo bất định.

Lời nói không đón tiếp lão Chu cùng lão Hạ đến nhà mà cũng có thể kiên quyết thả đi ra, đủ thấy trong lòng đồng chí Sở Phong đã chán ghét Chu Tường cùng Hạ Thiên Hải đến cỡ nào, lúc này Dương Khải thật không cách nào xác định chính mình đi theo bọn họ cùng nhau giày vò có phải là chuẩn xác hay không?

- Chú, vậy cũng không thể bỏ dở giữa chừng đi, thậm chí đã làm được tới mức độ này rồi, phải xem thái độ của đồng chí Giang Thành ra sao đã.

Cháu trai của Dương Khải là Dương Xã Minh lúc này cũng cảm thấy phi thường khẩn trương, hắn cũng không hiểu rõ ràng lực ảnh hưởng chính trị của đồng chí Sở Phong, cũng giống như có rất nhiều người đều cho rằng đồng chí Phương Hòa đã về hưu thì không còn sức nặng gì, hắn chỉ nghĩ một lão nhân lui hưu không biết bởi vì nguyên nhân gì mà phát ra tức tối mà thôi, có thể khởi lên được tác dụng gì chứ?

Chính thức cần chú ý đó là làm sao lợi dụng chuyện này đạt thành mục đích của mình.

- Cháu đúng là chỉ có chút kiến thức như thế thôi!

Dương Khải điểm vào đầu Dương Xã Minh, có chút tiếc nuối như rèn sắt không thành thép nói ra:

- Sức nặng của đồng chí Sở Phong những hậu sinh vãn bối như cháu căn bản là không thể hiểu được rõ ràng!

Đồng chí Sở Phong là nhân vật thế nào? Lúc trước ngay cả thái tổ cũng phải nể trọng, trường kỳ đảm nhiệm chức lãnh đạo trung ương dài hơn nửa thế kỷ, vì quốc gia từng xuất lực cống hiến thật lớn, môn sinh đệ tử vô số, thậm chí ngay cả việc đồng chí Phương Hòa tái nhậm chức đều do ông cực lực đề nghị.

Mặc dù có rất nhiều người đều cho rằng đồng chí Sở Phong cùng đồng chí Phương Hòa đối nghịch nhau, ngược lại những người hiểu được nội tình đều biết rõ, đây bất quá chỉ là hiện tượng mặt ngoài mà thôi, Sở hệ cùng Phương hệ cũng không có gì khác nhau, chỉ là phương hướng vấn đề cường điệu có chút khác biệt, chỉ là như thế.

- Ý của chú là?

Dương Xã Minh có chút bận tâm hỏi thăm.

Hiện tại tuổi tác của hắn đã hơn năm mươi, nếu như không thể bước lên cương vị cấp tỉnh bộ, sau này còn muốn đi lên khả năng càng nhỏ, khó trách hắn vội vàng như thế.

- Chuyện này đã không có hi vọng rồi.

Dương Khải suy tư thêm một lúc, đã hạ định quyết tâm.

Trước kia Dương Khải muốn trốn sau lưng mọi người thúc đẩy thị phi, sau đó bắt cá trong vũng nước đục, đáng tiếc là bị đồng chí Giang Thành nhìn thấy được rõ ràng, vì vậy Đàm Thắng Kiệt liền tự mình đến tìm hắn, kỳ thật như vậy đã chỉ ra vấn đề, chỉ là Dương Khải cảm giác mình có thể khống chế được thế cục, vì vậy không đáp ứng điều đình của Đàm Thắng Kiệt.

Hôm nay thái độ của đồng chí Sở Phong đã rất rõ ràng, nếu Dương Khải còn tiếp tục khư khư cố chấp, đó là tuyệt đối muốn chết, cho nên hắn không thể không cân nhắc lại vấn đề lập trường của chính mình, cháu trai lên chức tuy trọng yếu nhưng không thể đem cả mình cũng góp đi vào.

Lập trường chính trị nếu xảy ra vấn đề, không chỉ riêng khí tiết tuổi già khó giữ được mà thôi.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Dương Xã Minh có chút sốt ruột.

- Cháu nhanh trở về đi, thủ đô không phải là nơi ở lâu, tuyệt đối không thể ngây người!

Dương Khải liền làm ra quyết định, hắn không hổ là nhân vật từng làm ủy viên trong Cục chính trị trung ương, phương diện này xem như cũng thật sát phạt quyết đoán.

Đuổi cháu trai Dương Xã Minh quay về, Dương Khải lập tức đi vào ở lại trong tổng quân y viện, lý do bị bệnh.

- Lão Dương cũng thật sự thức thời đấy…

Sau khi biết được tin tức này, trên mặt Đàm Thắng Kiệt liền lộ ra thần sắc giễu cợt.

Đồng chí Giang Thành nghe xong báo cáo của Đàm Thắng Kiệt, vừa cười vừa nói:

- Một câu của Sở lão liền giải quyết xong vấn đề lớn, lão Dương thậm chí bị dọa đến phát bệnh, những người khác xem như không còn nhấc nổi sóng gió gì rồi.

- Chuyện này do lão Hạ cùng lão Chu dẫn đầu, lão Dương ở sau lưng thúc đẩy, những người khác chỉ là tham gia náo nhiệt.

Đàm Thắng Kiệt nói ra:

- Hôm nay lão Dương đã rút lui, những người khác cũng không phải kẻ đần, tôi đoán chừng những người kia ít nhất phải rút hơn phân nửa.

- Lão Hạ cùng lão Chu làm sao bây giờ? Hai người bọn họ làm rất hăng hái đấy.

Đồng chí Giang Thành hỏi.

- Hai người bọn họ…tôi đã giao cho Diệp Khai đi làm rồi, dù sao cũng là chuyện của hắn, tự mình giải quyết phù hợp hơn, chúng ta cũng không nên quản lý tất cả mọi chuyện…nói thế này, làm vậy sẽ bất lợi với sự phát triển của đồng chí trẻ tuổi.

Đàm Thắng Kiệt khi nói lời này vẫn còn có chút trình độ.

Đồng chí Giang Thành cười cười, trong lòng tự nhủ quân sư này đúng là thích động đầu óc, không chừng lại nghẹn ra liên hoàn kế nào đó.

- Nhưng cậu không nên xem thường Diệp Khai, những người xem thường hắn cuối cùng đều đã thua chạy Mạch Thành rồi!

Đồng chí Giang Thành vẫn lên tiếng nhắc nhở Đàm Thắng Kiệt một câu.

- Chuyện này thì đúng!

Đàm Thắng Kiệt sờ sờ cằm, nghĩ tới Phùng gia cùng Trần gia bị Diệp Khai làm cho cửa nát nhà tan, trong nội tâm cũng có chút cố kỵ, Diệp Khai thật không phải người bình thường, là yêu nghiệt a!

Sau khi Chu Tường cùng Hạ Thiên Hải nghe được tin tức, cũng kinh nghi bất định, không biết đã xảy ra chuyện gì làm chọc ghẹo cho đồng chí Sở Phong phải tức giận đến như thế, đây là chuyện mà cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng gặp qua.

Ngược lại hai vị lão đầu tử cùng đi với họ tới nhà đồng chí Sở Phong lần trước lại tìm tới tận cửa.

- Lần này chúng tôi đúng là bị hai người hại khổ rồi, hôm nay ngay cả cửa nhà của đồng chí Sở Phong cũng không vào được nữa!

Hai lão đầu tử oán trách nửa ngày trời mới rời đi.

Chu Tường cùng Hạ Thiên Hải muốn nhắm vào công kích Diệp Khai, hai vị này cũng không tham dự. Nhưng không nghĩ tới lại bị Sở lão gia tử giận chó đánh mèo, không cho phép cả hai người bọn họ vào nhà mình.

Chỉ là mọi người hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, lẽ ra chỉ là một Diệp Khai không khả năng làm đồng chí Sở Phong tức giận đến như thế, hàm dưỡng của ông xưa nay rất tốt.

- Mặc kệ hắn, dù sao đã tới nông nỗi này rồi, không đem Diệp Khai cắn xuống thật khó tiêu được mối hận trong lòng tôi, cho dù đồng chí Sở Phong có ý kiến với tôi thì lại sao đây? Cũng chỉ là người già bảy tám chục tuổi!

Lúc này Hạ Thiên Hải lại không quản được nhiều như vậy, vốn chỉ muốn trút ra ngụm ác khí lần này rồi nói sau.

Thế nhưng đợi tới khi hai người đi liên lạc những người khác, đều phát hiện nhóm lão đầu tử nếu không bị bệnh thì liên hệ không được, cuối cùng chỉ liên lạc chưa tới mười người, hơn nữa trong mười người còn có một nửa không muốn lẫn vào trong chuyện này thêm nữa.

- Đáng giận…tại sao có thể như vậy?

Hạ Thiên Hải nện một quyền lên đùi mình, nghĩ mãi mà không rõ ở nơi nào xảy ra vấn đề.

Nhưng chưa được bao lâu đã có tin tức mới truyền tới.

Đứa cháu trai mà Hạ Thiên Hải vẫn luôn lấy làm ngạo kia, tiến sĩ Hạ Lâm du học từ Mỹ về, đã bị bắt vì tội tham ô nhận hối lộ, đồng thời còn tuôn ra sự kiện Hạ Lâm làm bằng cấp giả, theo tin tức đường nhỏ truyền tới cho thấy, tác phong sinh hoạt của Hạ Lâm cũng tồn tại vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì tình tiết vụ án trọng đại, Hạ Lâm đã được giao cho Ủy ban kỷ luật thanh tra trung ương xử trí, tạm thời không được liên lạc với bên ngoài.

- Trả thù! Đây tuyệt đối là trả thù! Cháu của tôi tôi hiểu rõ, nó làm sao có thể là người như vậy?

Hạ Thiên Hải giận tím mặt, muốn đến Ủy ban kỷ luật thanh tra trung ương đòi công đạo.

- Lão Hạ ông nên tỉnh táo!

Chu Tường vội vàng ngăn cản Hạ Thiên Hải đang nổi giận:

- Ông phải biết rằng Ủy ban kỷ luật thanh tra trung ương có tính chất thế nào, Hạ Lâm bất quá chỉ là một trưởng phòng, dựa vào cái gì mà họ chịu ra tay? Trong này nhất định là phải có nội tình, chúng ta chỉ phải hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, mới có thể cân nhắc động tác bước tiếp theo. Ông xúc động như vậy là vô ích thôi!

Hạ Thiên Hải nghe xong lời nói của Chu Tường, lúc này mới tỉnh táo lại một chút, chỉ là hắn cũng không biết rốt cục cháu trai đã làm sự tình gì lại làm cho người của Ủy ban kỷ luật thanh tra trung ương xuất thủ? Hạ Lâm bất quá chỉ là một trưởng phòng mà thôi ah!

Chẳng lẽ những lời đồn đãi về Hạ Lâm đều là sự thật hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.