Phi cơ trực thăng bay nhanh trên không trung, núi non sông ngòi bên dưới trong chớp mắt đã lướt qua.
Diệp Khai nhìn qua cửa sổ trực thăng, liền chứng kiến từng khu núi rừng
trùng điệp vùng núi Giang Trung, những dòng sông khe suối chảy xiết.
Kỳ thật nghiêm khắc mà nói cảnh sắc vùng núi Giang Trung cũng thật không tệ, chỉ là sơn mạch phập phồng không ngớt, đường đi khúc khuỷu khó
khăn, không thích hợp khai phát thành khu du lịch, nhưng hiện tại bị
Diệp Khai nổ tạc một con đường, đi ra vào đã có thể thuận tiện hơn rất
nhiều, có lẽ không bao lâu sau cũng có thể lựa chọn một ít khu vực có
phong cảnh tú lệ mở thành khu du lịch.
- Nhị thiếu gia, bên kia là chỗ núi bị chúng ta nổ sụp!
Lê Nhị ngồi hơi nghiêng cạnh Diệp Khai, bỗng nhiên chỉ chỉ bên dưới nói.
- Nha…chính là chỗ đó ah…
Khi Diệp Khai ở trên không trung, sức phán đoán xác thực chênh lệch hơn
Lê Nhị rất nhiều, trong mắt hắn nhìn vào những dãy núi kia không khác
nhau bao nhiêu, không có gì phân biệt.
Khi nhìn kỹ xuống bên dưới mới có thể phân biệt ra được lỗ hổng lớn bị
họ tạc nổ ra, lúc này vùng đất bằng phẳng, đã biến thành đường lớn.
Vùng núi Giang Trung có thế núi tương đối đặc biệt, trên đỉnh núi lại là bằng phẳng, bởi vậy sau khi tạc sụp liền tạo thành đồng bằng, mặc dù
nói không thể trực tiếp xem như đại lộ sử dụng nhưng nếu như muốn sửa
đường thì độ khó khăn đã giảm cực thấp, chỉ cần sửa sang một chút là có
thể khởi công.
Xe việt dã tốt hơn một chút lúc này có thể từ thị trấn Bằng Dương trực
tiếp chạy tân khu Thánh Vương đã không phải việc gì khó khăn.
- Thoạt nhìn chúng ta đã làm được chuyện thật sự hữu ích đấy.
Diệp Khai chứng kiến hoàn cảnh bên dưới, cũng có một ít cảm khái nói.
Sửa cầu bổ đường, dùng cách nói cổ xưa mà đánh giá chính là sự tình tích âm đức, tuy bỏ ra hơn hai mươi triệu đô la nghe vào chỉ là một thanh âm nổ vang mà thôi, nhưng lúc này sau khi nhìn thấy được toàn cảnh khu vực bị nổ sụp, Diệp Khai mới cảm thấy được giá trị của hơn hai mươi triệu
đô la kia dù sao cũng đã làm thành một đại sự.
Nếu như nói sử dụng thủ đoạn thông thường mở núi sửa đường, bỏ ra hai
mươi triệu đô la là không đủ xem, cũng không được nhanh như vậy, mười
năm đã là có chút dài, nhưng ít ra ba năm năm năm khẳng định không thể
hoàn thành.
Lê Nhị quan sát kỹ tình huống bên dưới, cũng cảm thấy có chút không bình tĩnh, vật trong valy là thứ gì hắn tự nhiên là biết rõ, chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới thứ này ngoại trừ giết người cùng chế tạo chiến tranh, rõ ràng còn có thể dùng ra phá núi sửa đường, đại thủ bút của Diệp Khai
quả thật làm tầm mắt hắn được mở rộng.
Quả nhiên là con cháu Diệp gia, quả nhiên là người dám nghĩ dám làm, đi
theo Diệp Khai hỗn, về sau sẽ có thành tựu như thế nào thật sự là khó
nói, nhưng có được tâm tình sảng khoái làm đại sự, xem như đã an ủi chí
bình sinh.
Diệp Khai suy nghĩ một thoáng, lại nói với Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch:
- Sau này tôi làm khu trưởng, mọi người cũng nên an bài một công tác đứng đắn mà làm việc đi?
- Chúng tôi đều nghe theo an bài của nhị thiếu gia.
Hai người đều biểu lộ vẻ đồng ý.
- Nhưng tôi nghĩ tới chuyện này cũng không khả năng hoàn toàn do tôi
tính toán mà làm, bên Giang Trung nhất định sẽ chen vào một tay đấy.
Diệp Khai phân tích:
- Mọi người thống kê một chút, đều có sở trường về phương diện gì, như vậy tôi mới có thể tính toán mà phân công đúng không?
- Việc này thì dễ xử lý, mấy người chúng tôi có thể dùng biên chế quân
đội thân phận mà làm xuống, như thế nào cũng có thể lộng được thân phận
chính phòng cấp hoặc phó phòng cấp, xem như là trợ thủ của cậu.
Lê Nhị nghĩ thật rõ ràng:
- Tỉnh Giang Trung tuy sẽ không bỏ qua khối thịt béo này, nhưng hiện tại tân khu Thánh Vương còn quá nhỏ, tôi đoán chừng cũng sẽ không có bao
nhiêu người nguyện ý đi tới vũng nước đục nơi này, sợ nhất chỉ là nhét
tới một bí thư khu ủy không đúng đường với cậu, vậy thì sẽ làm cho người thấy thật đau đầu.
Lê Nhị nói ra lời này cũng đã trải qua một phen cân nhắc, giống như lần
trước khi Diệp Khai vừa đến đảm nhiệm thôn trưởng, huyện Bằng Dương liền muốn gây sự, mưu toan siết chặt không gian sinh tồn cùng không gian
phát triển của Diệp Khai, lần này Diệp Khai thăng cấp phó trưởng ban,
muốn làm khu trưởng tân khu Thánh Vương, Tô Định Phương khẳng định còn
sẽ tiếp tục quấy rối.
Như vậy nhóm người như bọn họ, nếu như có thể hỗn vào trong thể chế, làm giúp đỡ cho Diệp Khai, ít nhất lấy ra mấy cán bộ cấp chính phòng cùng
phó phòng, xem như là nòng cốt trung kiên của một tân khu khai phát, ít
nhất đều sẽ vào thường ủy hội, cho dù tương lai trong Giang Trung phái
tới một bí thư khu ủy không đáng tin cậy, cũng có thể ép hắn phải tự
động rời đi.
- Nếu đã như vậy thì có tính toán lộng thêm mấy người tới là được, dù
sao lần này tôi tới là dự tính mở ra lỗ hổng trong Giang Trung, đem lực
lượng Diệp gia thẩm thấu vào trong tỉnh, an bài thêm nhiều người hay ít
người có gì phân biệt đâu? Tôi xem để Ban tổ chức trung ương trực tiếp
an bài xuống vài người, để quân đội trực tiếp an bài thêm vài người, vấn đề không còn gì lớn nữa.
Diệp Khai suy nghĩ một chút liền định ra chủ ý.
- Vấn đề trong huyện Bằng Dương, cũng nên thích đáng giải quyết cho xong.
Lê Nhị nhắc nhở.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, cân nhắc tới vấn đề này.
Bất kể nói như thế nào, trước kia tân khu Thánh Vương nằm dưới quyền
huyện Bằng Dương, hôm nay tuy đã di dời, nhưng còn chưa ra khỏi khu vực
huyện Bằng Dương, nhưng hiện tại hắn đã thăng cấp thành khu trưởng cấp
phó trưởng ban, Thánh Vương thôn đã biến thành tân khu Thánh Vương mới
khai phát, thế nhưng địa bàn thủy chung vẫn chưa được xác định, như vậy
sẽ tồn tại vấn đề ỷ khách lấn chủ, bên huyện Bằng Dương nhất định là sẽ
không vui.
Chuyện này nên cụ thể giải quyết như thế nào trong nội tâm Diệp Khai cũng chưa được rõ ràng.
Chẳng lẽ để tân khu Thánh Vương thuộc quản hạt của huyện Bằng Dương? Biện pháp này tựa hồ cũng nói ra được.
Nhưng một viên khu công nghệ cao phát triển, nếu chỉ phụ thuộc một huyện Bằng Dương không khỏi là quá nhỏ khí, Diệp Khai đoán chừng tính thế nào cũng phải thuộc tới hai huyện mới xem như có thể mở ra được cục diện
đi?
- Tôi cảm thấy được khả năng không lớn lắm đâu…
Lê Nhị đưa ra lời dị nghị, hắn đối với công việc này vẫn có một ít
thường thức, mặc dù nói Diệp Khai xuất thân từ đại chính hào môn, nhưng
cũng không quá hiểu rõ sự tình dưới cơ sở.
- Nói thế này, tân khu của cậu đang phát triển, xây dựng trong cảnh nội
huyện Bằng Dương của người ta, khu trưởng như cậu không thể gọi là khu
trưởng, phải gọi là chủ nhiệm quản ủy hội, bí thư khu ủy cũng không thể
gọi là bí thư khu ủy, phải gọi là bí thư công ủy khu khai phát, hai chức vụ này đều thuộc biên chế phó trưởng ban cấp. Bằng Dương huyện của
người ta cũng không phải nửa chút chỗ tốt cũng lấy không đến, nói thí dụ như bí thư huyện ủy hoàn toàn có thể kiêm nhiệm bí thư công ủy khu khai phát, bởi như vậy hắn là cán bộ cấp phó trưởng ban rồi.
- Cái gì?
Diệp Khai nghe xong lập tức không vui:
- Thì ra tôi giày vò nhiều chuyện như thế, chỗ tốt toàn bộ để người ta lấy được rồi sao?
- Tôi đoán chừng chính là kết quả như vậy, bên phương diện tỉnh Giang
Trung nhường ra một biên chế cấp phó trưởng ban cho cậu, khẳng định sẽ
cầm lại một biên chế, nếu như Tô Định Phương đã cố ý phái bí thư huyện
ủy tân nhậm tới đè ép cậu, như vậy hắn nhất định sẽ lực đẩy bí thư huyện ủy kiêm nhiệm bí thư công ủy khu khai phát đấy!
Lê Nhị giải thích.
- Mẹ nó!
Diệp Khai nghe xong lập tức mắng một câu.
Đối với loại kết quả này trên cơ bản Diệp Khai đã tin tưởng, Tô Định
Phương là người không chịu có hại, hơn nữa hắn tác chiến trên sân nhà
Giang Trung, làm sao có thể thoải mái tùy ý cho phép Diệp gia nhét vào
một cây đinh đây?
Lãnh đạo cường thế thế nào cũng phải cân nhắc cảm thụ của người phía
dưới, hơn nữa chuyện này là do đồng chí Giang Thành ra mặt, Ban tổ chức
trung ương an bài xuống, vì vậy Tô Định Phương sẽ không để ý giảng với
đồng chí bên Ban tổ chức trung ương về sự khó khăn của mình, giải quyết
một biên chế cấp phó trưởng ban rất khó sao? Đương nhiên không khó, khó
là chỉ cần tìm một cái cớ khiến cho tất cả mọi người có thể tiếp nhận mà thôi.
Nghĩ đến nếu đem bí thư huyện ủy Bằng Dương nâng lên tới cấp phó trưởng
ban mà nói, như vậy mệnh lệnh của Tô Định Phương đưa ra cho hắn sẽ chấp
hành càng thêm mạnh mẽ đi? Chuyện này hiển nhiên là nhất định!
Quả nhiên, khi phi cơ trực thăng vừa mới đáp xuống đất, Diệp Khai liền
nhận được điện thoại do nhị lão gia tử gọi tới, bên trong hùng hùng hổ
hổ:
- Tên tiểu tử Tô Định Phương này thật sự là vương bát đản, thậm chí ngay cả xe thuận gió của Diệp gia chúng ta mà cũng dám ngồi!
Tài liệu văn bản bên Ban tổ chức trung ương đã được đưa tới tỉnh Giang
Trung, Tô Định Phương tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ quyết định của trung ương, tổ kiến viên khu nghiên cứu kỹ thuật cao tân khu Thánh Vương cũng là
tin mừng của nhân dân Giang Trung, đồng thời để tỏ lòng ủng hộ của tỉnh
đối với sự kiện này, đặc biệt phái cán bộ có kinh nghiệm phong phú đảm
nhiệm bí thư công ủy khu khai phát Thánh Vương, phối hợp cùng chủ nhiệm
quản ủy hội khu khai phát Diệp Khai công tác.
Bí thư công ủy khu khai phát không phải là người khác, chính là bí thư huyện ủy Bằng Dương Hoắc Đông Lai đến kiêm nhiệm.
Nhị lão gia tử mắng một trận trong điện thoại, mới hỏi Diệp Khai:
- Cháu cảm thấy thế nào đây?
Lúc này sau cơn tức giận Diệp Khai đã bình phục lại:
- Có thể làm sao, nhìn xem mà xử lý thôi, tân khu Thánh Vương là địa bàn của cháu, bí thư công ủy tính là cái rắm?
Hắn ngược lại đã nghĩ kỹ, các thôn dân Thánh Vương thôn vẫn có độ trung
thành khá cao đối với hắn, chỉ cần đem bộ phận nhân sự sắp xếp xong
xuôi, hơn nữa những xí nghiệp đầu tư mà hắn kéo tới đều là những xí
nghiệp có thể nâng cao hơn lực ảnh hưởng của chính mình, một Hoắc Đông
Lai có đến lại phát ra được tác dụng gì?
Nếu như nói hắn không chịu phối hợp, như vậy Diệp Khai cũng không để ý
dùng một chút thủ đoạn phi thường quy mà giải quyết hắn cho xong.
Nói xa hơn một chút, cho dù chính Tô Định Phương, bộ hắn có thể nghĩ
rằng Diệp gia thực sự không làm gì được hắn hay sao? Chẳng qua là vì
Diệp gia không muốn rơi xuống thanh danh ỷ lớn hiếp nhỏ mà thôi!
Sau khi đặt điện thoại xuống, người trong thôn đã tới đón, cầm đầu chính là lão nhân Tây Môn Báo cùng người tạm thời phụ trách an toàn hai anh
em Ngô Tác Đống, Ngô Đình Đống.
- Thôn trưởng, cuối cùng cậu cũng trở về rồi.
Ngô Tác Đống từ thật xa hô lớn.
Diệp Khai đi tới bắt tay mọi người, sau đó mới hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy, nghe nói trong thôn có chút loạn?
- Còn không sao…
Ngô Tác Đống gật đầu đáp:
- May mắn thôn trưởng đã về rồi, chúng tôi đã có người tâm phúc.
- Rốt cục là vì chuyện gì mà náo loạn vậy?
Diệp Khai hỏi.
- Đều do tiền gây náo đấy chứ.
Lão nhân Tây Môn Báo hừ một tiếng nói:
- Cũng không biết là ai đem chuyện người trong thôn được nhận tiền bồi
thường nói ra, có chút người đã sớm rời thôn từ lâu cũng chạy ngược trở
về, náo loạn đòi kiếm một chén canh, thế nhưng trong thôn ủy hội làm gì
có tiền? Cho nên bọn hắn nháo sự với thôn dân đó thôi.
- Nguyên lai là như vậy…
Cuối cùng Diệp Khai đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Bây giờ còn có vài chục người đang ở bên trong thôn ủy hội làm ầm ĩ vô cùng.
Ngô Tác Đống nói ra, bởi vì không có mặt Diệp Khai tại đây cho nên có
một số việc hắn cũng không dám tự tiện chủ trương nên mới để mặt đám
người kia quấy rối.
- Hừ, ở trong địa bàn của tôi mà cũng dám nháo sự sao?
Lúc này Diệp Khai đang bởi vì chuyện bị Tô Định Phương chèn ép mà tức
giận, lại gặp chuyện như vậy, tự nhiên là vô cùng giận dữ, hắn vung tay
lên, nói:
- Dân binh là ăn chay đó sao? Tập kích cơ quan chính phủ, cố tình gây
sự, ý đồ phá vỡ cục diện đoàn kết trị an! Loại người này còn cần cân
nhắc sao? Lập tức phái người bắt hết bọn hắn cho tôi!