Quan Môn

Chương 230: Chương 230: Đối thủ




Cuối tháng mười một, bí thư huyện ủy của địa khu Lăng Xuyên huyện Bằng Dương tỉnh Giang Trung bị bệnh về hưu, tân bí thư vẫn chưa bổ sung.

Đầu tháng mười hai, chính quyền tỉnh cử một vị trưởng phòng có thâm niên hạ phóng huyện Bằng Dương, trở thành tân bí thư.

Tân nhiệm bí thư gọi là Hoắc Đông Lai nghe nói tầm 35 tuổi, tuy không thể đánh đồng với đám thái tử đảng của huyện nhưng cũng là tuổi trẻ tài cao. Hắn đảm nhiệm trưởng phòng đã hơn 5 năm, nguyên nghĩ đến khả năng đề bạt, không ngờ bị phái đến huyện vùng cao hoang vắng như vậy làm bí thư huyện ủy.

Rất nhiều người trong văn phòng cảm thấy tiếc cho tiền đồ của Hoắc Đông Lai, cho là hắn nhất định là đắc tội nhân vật lợi hại nào đó, kết quả làm cho người ta động thủ, đuổi đến cái ổ vùng núi, cả đời này còn muốn đi ra khó hơn lên trời rồi!

Huyện Bằng Dương là địa phương gì? Toàn bộ địa khu Lăng Xuyên cũng tìm không ra chỗ kém hơn nó, Hoắc Đông tới đây, tiền đồ không sáng.

Bất quá đổi một câu nói, kỳ thật đi huyện Bằng Dương cũng không phải không hay, núi cao Hoàng Đế xa, thuộc hạ trông coi hơn mười vạn lão dân chúng, có thể nói là nói một không hai, nghiễm nhiên đãi ngộ Đại tướng nơi biên, nếu kinh doanh thoả đáng thì chính là một mảnh đất luỹ làng, gió mưa không đến.

Vào lúc các đồng liêu còn nghị luận, Hoắc Đông Lai cùng với vợ và con gái đi xe jeep, một đường xóc nảy tới huyện Bằng Dương.

Đi xe mới biết đường của huyện Bằng Dương thật sự là quá nát, may ra chỉ có xe việt dã như xe jeep còn có thể kiên trì, nếu là người thường chắc cũng chỉ ngồi trên máy kéo.

- Đông Lai, anh đắc tội với ai mà bị tống vào chỗ thâm sơn cùng cốc này?

Vợ của Hoắc Đông Lai là Lí Quỳnh ôm con gái oán trách.

Con gái Hoắc Đông Lai mới mười hai tuổi, mới vừa lên lớp 6, lúc này đang vùi đầu trong ngực Lí Quỳnh ngủ say.

Nhìn con gái đang ngủ, trong lòng Hoắc Đông Lai cũng có chút áy náy.

Lần này hắn đến huyện Bằng Dương, tự nhiên là vâng mệnh Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương, mang theo nhiệm vụ phía trước. Tô Định Phương đối với hắn có an bài, nếu là làm tốt chuyện này thì sẽ từ bí thư huyện Bằng Dương trực tiếp thăng lên Phó Trưởng Ban Ban Tài chính.

Ban Tài chính ở tỉnh Giang Trung rất có quyền, màu mè nhiều, các phòng ban khác nhìn vào cũng phải nể vì. Một số quan viên cấp phó tỉnh cũng phải giữ hòa khí, đủ thấy khác biệt thế nào.

Nếu nói là Hoắc Đông Lai đối với cái này không động tâm, cũng là không có khả năng.

Nhất là hắn biết rõ tình huống của mình, tư lịch đã sớm đủ, tài cán cũng có. Sở dĩ chậm chạp không thể thăng nhiệm phó ban đơn giảnbên trên không có người bảo kê mà thôi. Giờ Tô Định Phương đột nhiên coi trọng hắn, muốn dùng hắn làm đao nhọn chém giết đối thủ, Hoắc Đông Lai cũng không có lực lượng cự tuyệt.

Nếu như nói vi phạm ý chí của Tô Định Phương, như vậy hắn đừng nói đề bạt, chỉ sợ ngay cả vị trí hiện tại cũng không giữ được.

- Ai, để hai mẹ con chịu khổ.

Hoắc Đông Lai vỗ vỗ vai Lí Quỳnh, tràn đầy áy náy nói:

- Nhưng anh tối đa ở huyện Bằng Dương 5 năm, về sau em an tâm làm cục trưởng phu nhân là được.

Lí Quỳnh có chút kinh ngạc hỏi:

- Một huyện nghèo như vậy lại không xảy ra chiến tích gì, làm sao có thể cho anh lên làm cục trưởng?

Dù nàng không quá hiểu nội tình vì sao Hoắc Đông tới đảm nhiệm bí thư huyện Bằng Dương nhưng cũng biết một số quy tắc quan trường. Chỗ này không dễ lập thành tích, nếu không mọi người đã ùa đến, chẳng đến lượt Hoắc Đông Lai.

Nếu không phải là đấu đá chính trị thì có nguyên nhân nào để giải thích?

Nhưng bây giờ nghe chồng vừa nói như vậy, tựa hồ ở trong đó còn có một chút nội tình sâu hơn, Lí Quỳnh cũng có chút kinh ngạc.

- Lần này anh đến huyện Bằng Dương không phải để làm chiến tích mà đã là chiến tích lớn nhất rồi.

Hoắc Đông Lai hàm hàm hồ hồ đáp lại một câu.

Lí Quỳnh đầy bụng hồ nghi, nhưng cũng biết nếu có nội tình gì thì chông cũng không có khả năng nói ra, dù sao người có thể đồng ý cho Hoắc Đông Lai một chức cục trưởng thì toàn bộ tỉnh Giang Trung cũng không quá một bàn tay.

Liên lụy đến những đại nhân vật thì vẫn nên ít biết mới tốt.

- Không phải bị ai đẩy đến à?

Lí Quỳnh nghĩ tới một loại khả năng, có chút lo lắng dò hỏi.

- Thế thì không đến mức..

Hoắc Đông Lai nở nụ cười.

Chuyện giết người phóng hỏa sao có thể đi làm? Coi như là dựa theo cách nghĩ của Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương, kéo chân cháu trai lão Diệp gia cũng phải có kỹ xảo, nếu ngươi thật có gan khi dễ người ta thì Diệp lão gia tử một khi nổi giận, Tô Định Phương tính là gì? Hoắc Đông Lai hắn càng tính toán không được cái gì.

Cẩn thận tính toán, hắn sau khi được Tô Định Phương dặn dò thì chạy ngay tới huyện Bằng Dương, không qua cả địa khu Lăng Xuyên để chiếm trước tiên cơ. Sớm ngày nắm công việc hình thành vây công Diệp Khai.

Từ tỉnh thành đến huyện Bằng Dương mất năm ngày là nhanh, nếu còn vòng theo địa khu Lăng Xuyên thì phải thêm hai ngày.

Mắt thấy còn một ngày, đám Hoắc Đông Lai đã có thể đến huyện thành Bằng Dương.

Hoắc Đông Lai tính toán, lúc này hắn theo như tin tức từ Tô Định Phương thì Diệp Khai vẫn còn ở Kinh Thành chưa khởi hành. Đợi đến lúc Diệp Khai lên đường, đi vào huyện Bằng Dương phải mười ngày. Có thời gian giảm xóc này, hắn hoàn toàn có thể trải chăn đệm ở huyện Bằng Dương.

Đến lúc đó, chờ cho Diệp Khai tới thì vòng vây đã hình thành, đừng nói một thằng nhóc 18 tuổi, dù là Diệp lão gia tử đích thân tới, lại có thể có biện pháp nào?

Đối với năng lực vận tác của mình, Hoắc Đông Lai vẫn rất tự tin. Dù hắn phải khuất thân cho Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương nhưng điều này cũng nói rõ hắn không phải bình thường.

Trên thực tế, Hoắc Đông Lai ở tại văn phòng nhiều như vậy, làm việc rất có kết cấu, không cho người tìm ra cớ, cũng có một số suy nghĩ đột phá nên mới lọt vào mắt Tô Định Phương, được phái đến huyện Bằng Dương áp chế Diệp Khai, hơn nữa hứa hồi báo hậu hĩnh.

Nếu như Hoắc Đông Lai chỉ là một quan viên vô vị thì Tô Định Phương cũng chướng mắt.

Còn đang suy tư thì điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, đây cũng là lễ vật mà Tô Định Phương cố ý đưa cho hắn để liên lạc thuận tiện.

- Chào Chủ tịch tỉnh, tôi là Hoắc Đông Lai.

Hoắc Đông Lai cung kính.

- Đông Lai, anh tới đâu rồi?

Giọng của Tô Định Phương lộ ra hết sức lo lắng.

- Chủ tịch tỉnh, ta một đường không có ngừng, cũng không có đi địa khu Lăng Xuyên, bây giờ cách huyện Bằng Dương chỉ có một ngày hành trình rồi.

Hoắc Đông Lai trả lời:

- Chủ tịch tỉnh có dặn dò gì?

- Nha......

Tô Định Phương nghe xong, tính toán lộ trình, gật đầu nói:

- Anh coi như là tận lực.

-......

Hoắc Đông Lai nghe xong lời này, lập tức có chút nghi hoặc, không biết Tô Định Phương là có ý gì.

Đang muốn hỏi thì Tô Định Phương nói:

- Đông Lai, trên đường đi cũng không cần quá vội, đến huyện Bằng Dương phải nghỉ ngơi đã rồi nghĩ cách khác.

- Chủ tịch tỉnh, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?

Hoắc Đông Lai cẩn thận dò hỏi.

- Diệp Khai đã đến huyện Bằng Dương rồi.

Tô Định Phương lúc nói lời này cũng có chút phiền muộn.

- Làm sao có thể, không phải nói hắn buổi sáng hôm nay vẫn còn ở Kinh Thành sao?!

Hoắc Đông Lai lập tức chấn kinh.

Vào buổi sáng, thư ký Tô Định Phương gọi điện thoại cho Hoắc Đông Lai, ngoại trừ hỏi thăm còn nói Diệp Khai đang tại Kinh Thành, sao mới xế chiều thành ra Diệp Khai cũng đã đến huyện Bằng Dương rồi hả?! Chẳng lẽ lại Diệp Khai có Ngũ Hành độn thuật, vèo một tiếng liền bay tới?!

Hoắc Đông Lai lập tức cảm thấy chuyện này không thể tin, nhất định là tình báo sai.

- Không có gì không có khả năng, người ta vận dụng trực thăng không quân, không đến hai giờ đã giải quyết vấn đề.

Tô Định Phương nói lên chuyện này cũng ủy khuất.

Mặc dù nói với tư cách Chủ tịch tỉnh, hắn đối với quân khu tỉnh cũng có lực ảnh hưởng nhất định, nhưng quân khu tỉnh bị đại quân khủ nghiêm khắc quản thúc. Nhất là sau khi xảy ra chuyện ám sát Diệp Khai thì đại quân khu thu hồi hầu hết quyền lực của quân khu tỉnh Giang Trung.

Hiện tại Tô Định Phương muốn đi trực thăng quân đội cũng phải xin đại quân khu Đông Nam. Hắn tự thấy không có mặt mũi nhiều như vậy, huống hồ tư lệnh đại quân khu Đông Nam còn là anh trai đối thủ cũ Diệp Tử Bình – thượng tương Diệp Tử Kiện, sao có thể nể mặt hắn?

Cho nên, Hoắc Đông Lai chỉ có thể ngồi xe jeep tiến về huyện Bằng Dương đi nhậm chức, một đường phong trần mệt mỏi, năm ngày còn chưa tới thị trấn huyện Bằng Dương mà người ta Diệp Khai không chút hoang mang, không đến hai giờ đã bay đến, cái này là chênh lệch ah.

- Chuyện này không oán anh, trách tôi cân nhắc không chu toàn rồi.

Tô Định Phương trấn tĩnh, nói với Hoắc Đông Lai:

- Giao phong kế tiếp mới là quan trọng, hi vọng anh hoàn thành nhiệm vụ.

- Mong Chủ tịch tỉnh yên tâm, Đông Lai nhất định hoàn thành nhiệm vụ, cho dã tâm của bọn họ thất bại. Hoắc Đông Lai trịnh trọng cam đoan:

- Huyện Bằng Dương là của nhân dân Bằng Dương, không phải sân khấu của đám thái tử đảng khoe khoang!

- Ừ, rất tốt!

Tô Định Phương thoả mãn:

- Cố gắng lên, Đông Lai! Tôi rất coi trọng anh đấy!

Cúp điện thoại, Hoắc Đông Lai cũng không còn vẻ phấn khởi như vừa rồi, lần đầu thể hiện của Diệp Khai đã khiến Hoắc Đông Lai thật sâu cảm nhận được, cái gì là tác phong con cháu hào môn.

Khó trách nhân vật ngưu bức như Tô Định Phương cũng không dám chính diện giao phong, chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, gây ra chút khó khăn cho người ta, cái này đã có thể nói rõ vấn đề.

- Đấu trí so dũng trận này ác liệt ah!

Hoắc Đông Lai khẽ thở dài một tiếng nói.

Nhìn con gái đang ngủ say, vợ đang thoáng nhíu mày, nghĩ đến tương lai tiền đồ, Hoắc Đông Lai lại ngẩng đầu, quyết tâm một trận chiến, chưa hẳn sẽ thua ah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.