Tình hình trong nước thì
cũng đã khá hơn nhiều rồi,vì lâu lắm không có chiến tranh nên trước ngực ai nấy cũng sạch trơn, nếu không cần thiết thì cũng không cần khoe mẽ
đám huân huy chương làm gì cho tổ thành trò cười cho thiên hạ, trong
ngày lập quốc hồi đó các tướng soái cũng đeo trước ngực ba tấm huy
chương gì đó, nhưng đó là do người ta công lao hiển hách, nên đeo mấy
tấm huy chương đó cũng là đương nhiên.
- Ngày mai con phải trở về Giang Trung rồi, vùng Thánh vương mới đó thiếu con thì e là không ổn.
Diệp Khai nói.
- Tạm thời ta vẫn chưa có dự định rời đi mà, mà vùng Thánh vương đó mới
đi vào quỹ đạo phát triển, nhưng nếu muốn nó thực sự phát triển được thì ít nhất cũng phải mất năm, sáu năm.
Diệp Tử Bình đáp.
Nhưng phép toán này vẫn còn có chút lạc quan, muốn biến một khu vực mới
gây dựng trở nên phát triển phồn vịnh chỉ trong vòng năm, sáu tháng thật sự khiến người ta khó tin, nếu thực sự làm được điều này thì có lẽ cũng chỉ có đặc khu của Giang khẩu đó chăng?
Diệp Khai muốn tranh thủ thời gian ngắn ngủi đó thiết lập thêm một đặc khu quả thực là có chút lạc quan.
- Chỉ e là con không có nhiều thời gian như vậy để gây dựng vùng mới Thánh Vương đó đâu.
Diệp Tử Bình do dự một lúc rồi nói.
- Vậy là sao ạ?
Diệp Khai nghe xong cảm thấy lời này ba nói có chút bảo thủ.
- Bởi có lẽ con sắp bị điều đi rồi.
Diệp Tử Bình nhìn con trai, cuối cùng cũng mở miệng nói điều này.
- Tại sao lại vậy?
Diệp Khai nghe xong không khỏi sững sờ, y chưa từng nghĩ tới lại có chuyện như vậy xảy ra.
- Tại sao?
Diệp Khai nghe vậy thì sững người lại, y chưa hề nghĩ tới sẽ có việc như vậy xảy ra với mình.
Vùng đất mới gải phóng Thánh Vương này có thể nói là từ đầu đến giờ đều
do một tay y gây dựng, nghĩ thì mười mất nhân khẩu ở cái thôn Thánh
Vương đó thì làm ra được việc gì lớn?
Há chẳng phải do Diệp Khai thủ đoạn thông thiên, cường hành trên mảnh
đất Thánh Vương này mới có thể tạo ra được kỳ tích như vậy, vì thế mới
có được khu nghiên cứu kỹ thuật tiên tiến cấp quốc gia, thu hút nhiều
doanh nghiệp trong nước và cả đầu tư nước ngoài như vậy, dường như dưới
tay y vùng đất mới Thánh Vương này đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Do vị trí địa lý đặc biệt mà Thánh Vương này có thể nói là thành trì vệ
tinh bên ngoài phạm vi thành phố Minh Châu, một khi các ngành nghề phát
triển thì rất có khả năng nơi đây có thể được sát nhập vào bản đồ Minh
Châu trở thành một huyện khu mới.
Đương nhiên rồi, nếu vùng đất mới Thánh Vương này có thể nhanh chóng
phát triển, tổng sản lượng kinh tế tăng nhanh thì khả năng trở thành khu phát triển cấp Chánh sở là rất cao, còn muốn đạt đến cấp phó tỉnh bộ
thì đúng là có chút khó khăn, bởi do vùng đất mới Thánh Vương này diện
tích hạn hẹp, tương lai của nó cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở cấp Chánh sở mà thôi.
Nhưng dù có thế thì đó cũng là điều khiến người khác phải kinh ngạc rồi, vì dù sao đây cũng là khu phát triển trên một vùng đất trống.
Trước đây Diệp Khai nghĩ rằng, cứ dừng chân ở vùng đất Thánh Vương này
vài năm, kiếm đủ thành tích để có thể leo đến cấp Chánh sở trước tuổi
hai mươi lăm, cũng vì thế y đã xây dựng quy hoạch phát triển lâu dài cho nơi đây trên mọi lĩnh vực từ chính trị kinh tế đến văn hóa xã hội Mục
đích là để đến lúc đó mình có thể giao ra một bản đáp án hoàn hảo.
Thế nhưng y thật không ngờ người cha Diệp Tử Bình của y lại nói thời
gian y ở lại vùng đất Thánh Vương này có thể không bao lâu nữa.
Rốt cuộc là có nguyên nhân gì, y nghĩ không ra.
- Nguyên do rất phức tạp, con cũng biết là các phe phái đấu tranh gay gắt đến mức nào rồi đây.
Diệp Tử Bình nói, có chút bất lực.
- Hì.
Diệp Khai “hì” một tiếng, y không hề có ý định phản bác câu trả lời này của người bố.
Câu trả lời này của Diệp Tử Bình nghe thì có vẻ là như vậy nhưng nếu cân nhắc kỹ lại thì nguyên nhân của chuyện này khá phức tạp, lão trả lời
như vậy cũng bằng không.
- Thực ra vùng đất mới Thánh Vương đó cũng chỉ là một vé phiếu chơi cho
vui thôi, diện tích quá nhỏ, thật sự không có lợi cho việc phát huy.
Diệp Tử Bình an ủi con trai,
- Hơn nữa ý định của ông nội cũng rất rõ ràng, để con rời khỏi Thánh
Vương đó và sẽ phải nhường lại một vị trí ở tỉnh Giang Trung cho con.
- À.
Diệp Khai gật đầu, y đột nhiên hiểu ra chuyện này.
Sau khi vùng đất mới Thánh Vương này phát triển nhất định sẽ bị sát nhập vào thành phố Minh Châu, bởi nếu muốn vùng đất này phát triển hơn nữa
thì không thể thiếu lực lượng nhân tài kỹ thuật tiên tiến, mà các nhân
tài kỹ thuật tiên tiến nhất định sẽ không chịu đến một địa phương nhỏ
bé, vì thế việc sát nhập Thánh Vương vào Minh Châu là điều hợp tình hợp
lẽ, và nhất định sẽ là như vậy.
Nhưng nếu vậy thì vấn đề sẽ lại nảy sinh rồi.
Diệp Tử Bình thân là Bí thư Uỷ ban thành phố Minh Châu, nếu vùng đất mới Thánh Vương sát nhập Minh Châu thì sẽ xảy ra cục diện hai cha con cùng
làm quan trong một thành phố. Như vậy thì có vẻ không ổn, vì thế để
tránh xảy ra việc này Diệp lão gia đã đồng ý để Diệp Khai rời khỏi Thánh Vương, đây cũng là quyết định hợp lý.
Nhưng dù sao thì lúc này bảo Diệp Khai phải rời đi thì đúng là y có chút không cam tâm.
- Đừng suy nghĩ gì hết, trong chốn quan trường sự việc thế này là rất
thường tình. Nhà họ Diệp chúng ta cũng không thể muốn làm gì cũng được.
Diệp Tử Bình nói.
- Ai đang hủy hoại vị trí của chúng ta vậy bố?
Diệp Khai cau mày nói.
- Là mấy lão già đã về hưu.
Diệp Tử Bình đáp.
- Nhưng liệu đằng sau còn có kẻ giật dây không thì không thể biết được.
- Ồ. Đám lão già này đúng là phiền phức mà.
Diệp Khai nghe xong thì lắc đầu nói.
Nhưng y cũng biết việc này một khi đã liên quan đến đám người này thì thực sự không dễ dàng giải quyết rồi.
Tuy hiện giờ Diệp lão gia cũng là thủ trưởng số hai nhưng đằng sau vẫn
còn có đám nguyên lão thế hệ trước, đám người này nếu tách ra thì có lẽ
chẳng làm được việc gì nhưng nếu hợp lực lại thì sức ảnh hưởng cũng rất
lớn, không ai có thể xem nhẹ bọn họ.
Đám người này tuy đã về hưu nhưng vẫn phát huy tác dụng nhất định trên
trường kinh tế chính trị, cộng cả sức ảnh hưởng không thế lực nào sánh
bằng, tuy điều này có vẻ không bình thường nhưng đó là thực tế.
- Tình hình trong nước ta chính là như vậy, là một người hoạt động chính trị cần phải suy nghĩ cân nhắc rất nhiều vấn đề, thế lực cản trở cũng
không ít.
Diệp Tử Bình nói,
- Đặc biệt là những nhân vật đi trước, cũng là đi ra từ trong cuộc kiến
quốc thời đó, vì thế sức ảnh hưởng cũng rất lớn, bọn họ lăn lộn trên
chính đàn đã quá nửa đời người, sức ảnh hưởng rất lớn, cho dù là lãnh
đạo hàng đầu cũng phải tăm tắp nghe theo ý kiến của bọn họ.
- Việc này thì con cũng tự biết nặng nhẹ, nhưng nếu không tìm ra kẻ đứng đằng sau thì con thực sự không thoải mái chút nào.
Diệp Khai hừ lạnh một tiếng.
- Bọn họ cũng thật là, chừng này tuổi đầu rồi, ở nhà ẵm cháu chẳng phải tốt hơn sao, không có việc
gì thì cứ phải ra mặt chỉ đạo làm gì cơ chứ? Nghĩ hưu rồi mà không yên
phận ở nhà? Đúng là khiến người ta phải đau đầu nhức óc mà.
Đối với những người này các lãnh đạo cao cấp cũng không dám tỏ thái độ gì.
Môi trường chính trị trong nước chính là như vậy, nếu anh không tôn lão
kính hiền thì nhất định sẽ bị mọi người chỉ trách, anh mà lại còn dám
đắc tội với họ thì đảm bảo rằng lần sau một vé phiếu cũng đừng hòng mơ,
đây tuyệt đối không phải là buông lời đe dọa.
Nhưng mà nói gì thì nói các lãnh đạo cấp cao cũng muốn duy trì cục diên
như vậy, vì dù sao một khi mình mà về hưu thì cũng sẽ gặp phải vấn đề
tương tự, vì thế tôn lão kính hiền là điều nên làm, bây giờ mình đối đãi với các lão đồng chí thế nào thì rất có khả năng sau này các thế hệ trẻ sẽ đối đãi với mình như vậy.
- Vùn đất mới Thánh vương này con có thể từ bỏ nhưng tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác được.
Diệp Khai nghĩ rồi quyết định nói,
- Để Tạ Quân Ngọc làm chủ nhiệm Uỷ ban quản lý thì cũng được nhưng những người khác muốn giữ chân trong đó thì đừng có hòng.
Thực ra thì lời Diệp Khai nói cũng có lý, vùng đất mới Thánh Vương này
là do một tay y gậy dựng, bên dưới cũng đều là tay chân của y, những
người này ngoài Diệp Khai ra thì đừng ai mong hòng bắt bọn họ hàng phục.
Mà nếu như cấp trên có dám điều một người không đối địch với nhà họ Diệp đến thì Diệp Khai quyết trong vòng một tháng khiến hắn tự biết mà xéo
đi, nguyên nhân một phần ở đám thủ hạ của y, ngoài ra còn do các doanh
nghiệp của địa khu này.
Nếu như Diệp Khai rời đi thì những doanh nghiệp lớn này cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.
Nghĩ thì thấy rằng, nếu Diệp Khai đi rồi và thay vào đó là một chủ nhiệm Uỷ ban quản lý mới thì những doanh nghiệp nơi đây sẽ tranh chân rời đi, còn gì đáng sợ hơn cú đả kích này? Vì như vậy há chẳng phải nói một
chút lực tập trung cũng cũng không có sao?
Với ý nghĩa quan trọng của việc tụ tuyển thương gia thu hút đầu tư như
ngày hôm nay, nếu một cán bộ có thể khiến một con vịt đã chín có thể bay đi thì đâu còn tư cách gì nữa chứ?
- Làm như vậy không ổn lắm, há chẳng phải tỏ ra nhà họ Diệp chúng ta rất nhỏ mọn sao?
Diệp Tử Bình có chút do dự về điều này.
- Vậy thì bacũng có thể không đề bạt Tạ Quân Ngọc, đến khi tên người mới đó đến, ta dùng lưỡi dao mềm đối phó với hắn là được, để hắn tự động từ chức cũng là lựa chọn không tệ.
Diệp Khai nói.
Diệp Khai muốn chỉnh đốn người khác trên địa bàn của mình thì biện pháp quả thực quá nhiều rồi.
- Chỉ có điều con không muốn nhanh như vậy đã phải chuyển đi, có chút việc cũng phải xử lý chỉnh đốn một chút.
Diệp Khai cau mày nói, theo như kế hoạch của y thì việc quy hoạch một số doanh nghiệp cũng cần phải xử lý, đặc biệt là dự án tận dụng tổng hợp
năng lượng mặt trời, năng lượng gió và năng lượng thủy triều y cần phải
chú ý mới được.
Thực tế thì đó cũng là công ty tư nhân của Diệp Khai, nếu không thì ai
mà dở hơi đi tiêu nhiều tiền như vậy cho một việc không đâu? Giá dầu lúc này cũng mới chỉ hơn một đồng một lít mà, giá than lại cũng rất rẻ.
Trước khi sản lượng của các ngành nghề vẫn chưa tăng nhanh chóng thì vấn đề này cũng đủ tốn tiền rồi, vì thế mọi người đều cho rằng việc phát
triển năng lượng mới cũng chỉ là lo bò trắng răng, trong nước cùng lắm
cũng chỉ coi đó là dự án thử nghiệm chứ không hề nghĩ tới việc đưa vào
thực tiễn.
Nhưng Diệp Khai cũng ý thức được tầm quan trọng của năng lượng mới, nếu
như lúc này không biết nắm bắt cơ hội thì sau này có muốn hành động cũng muộn rồi, vì dù sao thị trường quốc tế vẫn chưa xâm nhập vào trong
nước, nên giờ vẫn còn cơ hội hoành hành, thậm chí bao phủ cả nước, mở
rộng ra thị trường quốc tế, nhưng nếu để sau này mới hành động thì e là
đến lông heo cũng không có.
- E là bọn họ sẽ không cho con quá nhiều thời gian, nhiều nhất có lẽ cũng chỉ có một tháng thôi.
Diệp Tử Bình nói.
- Đây chẳng phải ức hiếp người quá đáng sao?
Diệp Khai tức giận nói, nhưng y cũng biết việc này không thể làm lớn lên được, vì thế y nghĩ ngợi rồi nói,
- Được thôi, nếu đã vậy thì con sẽ cho họ biết thế nào là âm mưu, con
cũng phải để cho mình thời gian một năm, nếu không há chẳng phải tỏ ra
mình quá mềm yếu rồi sao? Với tuổi tác của đám người đó thì mỗi tháng
nhất định đều có khả năng không chống chọi được nhỉ?
Diệp Tử Bình nghe Diệp Khai nói vậy thì bất giác cười lên, nhưng sau đó lão lập tức cảnh báo cậu con trai mình nói,
- Tốt nhất vẫn phải có chút tôn trọng các đồng chí lão thành chứ. Nhưng
mà con cũng thật biết cách để chống đỡ thêm một năm nữa đấy nhỉ? Ba
không nghĩ ra được con sẽ dùng cách gì đâu.
- Trong đám họ có người đức cao vọng trọng, có người thì lại già mà
thành tinh, giữa người với người luôn luôn tồn tại khoảng cách nhất
định.
Diệp Khai đánh giá một cách khách quan về đám đồng chí lão thành đó, sau đó mới trả lời cha nói,
- Cách thì con có nhiều, nhưng nếu nói ra thì đâu còn ý nghĩa gì nữa,
nếu bọn họ muốn chơi với con thì con cũng phải cho họ nếm chút niềm vui
bất ngờ mới được.
Diệp Tử Bình nghe xong thì gật đầu nói,
- Ba không phản đối việc con cho họ nếm chút niềm vui bất ngờ gì đó,
nhưng đừng có làm quá đáng là được, đám lão đầu từ đó thật sự không dễ
đối phó đâu.
- A a, con thích nhất là đấu mặt, cuộc chiến cách mặt có thể khiến một
số người tức hộc máu mà chết, như thế mới thể hiện được công lực của
con.
Diệp Khai nói,
- Mà tên nào sẽ đến Thánh Vương thay chân con đây?
- Đó là con cháu nhà họ Hồ ở Kinh thành, tuổi khoảng ba mươi, tên này trực tiếp chuyển từ Bộ ủy xuống đó.
Diệp Tử Bình đáp,
- Nhưng hình như hắn là con dể của một vị nguyên lão, lần này cũng coi như tìm được một vị trí tốt.
- Vị trí tốt hay không còn do người giữ chức đó nữa.
Diệp Khai nói, ý tứ có vẻ sâu sa.
Diệp Khai vẫn chưa rời khỏi thành phố Minh Châu thì đã nhận được tin từ
bộ Quân tình, Nghiêm trợ lý gây ra vụ việc giấy nhắn đó cuối cùng cũng
để lộ chút vết tích.
Tin này là do Lê Thúc đích thân báo cho Diệp Khai, vì thến có thể thấy gã coi trọng việc này đến thế nào.
- Mấy tên đối đầu trong thành đều bị hiềm nghi, những đáng nghi nhất vẫn là Hồ gia của Kinh thành.
Lê Thúc trong điện thoại nói với Diệp Khai,
- Đó là người phụ nữ tên Nghiêm Phượng Giai, vốn tên Nghiêm Phượng Gia,
thông tin cá nhân đều là giả, sau khi phân tích đối chiếu kỹ lưỡng cuối
cùng tìm ra được xuất thân của ả ta, người phụ nữ này trước đây cũng
từng qua lại với Hồ gia của Kinh thành, còn cụ thể là mối quan hệ thế
nào thì không rõ lắm, lần cuối cùng ả xuất hiện là ở Phổ Giang Đông Khu, sau đó thì không để lại tung tích gì nữa.