Quan Môn

Chương 1156: Chương 1156: Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình




“Ha ha, đúng là như thế.” Liễu Ứng Long cười ha hả.

Đang trong lúc nói chuyện, một bức tường đối diện đột nhiên tứ phân ngũ liệt, nhất thời tro bụi bay lên, lộ ra một người. Nhìn kỹ lại thì là một trung niên mặc bộ quần áo rộng rãi màu xám.

Trong nháy mắt, người nọ đã bước tới bên cạnh Liễu Ứng Long.

Đám người Lý Hải còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu ngã xuống, tất cả đều hộc máu, hiển nhiên là ăn đòn người áo xám.

Hiện trường mười hơn người, thế nhưng không ai có thể có cơ hội rút súng

Người này đứng ở bên cạnh Liễu Ứng Long, một khí thế khó hiểu dần tỏa ra, phủ uy áp cường đại lên Diệp Khai.

Cao thủ!

Đây tuyệt đối không phải cao thủ bình thường trong quân mà là cao thủ võ đạo chân chính!

Mặc dù là Diệp Khai năm đó ở đại nội hậu viện gặp qua những thủ hạ của sư phụ cũng không thấy ai cao minh như vậy!

Chỉ là không rõ ràng, Liễu Ứng Long mời từ đâu ra cao nhân như vậy hộ tống?

Đối với nhân vật như vậy, trừ phi là có một hơn trăm người võ trang, làm tốt công tác chuẩn bị mới có khả năng bao vây tiêu diệt, nếu không trong không gian nhỏ hẹp như vậy thật sự không ai có thể ứng phó.

“Liễu huynh không có việc gì chứ?” Người áo xám nhìn Liễu Ứng Long một cái, có chút thân thiết hỏi.

“Ha ha, nếu anh tới muộn một chút thì chắc là có chuyện.” Liễu Ứng Long cười ha hả, cảm xúc lại dâng lên.

Lúc này Liễu Ứng Long chiếm được cường viện, mà nhân mã Diệp Khai trên cơ bản đều mất đi sức chiến đấu, thực lực hai người biến đổi căn bản, Liễu Ứng Long tự nhiên lại phấn chấn.

Nhìn Diệp Khai đứng ở nơi đó, tựa hồ trầm tư điều gì, Liễu Ứng Long có chút đắc ý nói,“Diệp nhị thiếu, cho dù là nhà các ngươi quyền thế ngập trời thì như thế nào? Tại căn cứ này thì lực lượng chúng ta vẫn lớn hơn!”

Lão Diệp gia thì như thế nào , ở trong kinh thành cố nhiên là một tay che trời, trong quân cũng không ai tranh phong nhưng ở địa phương thượng thì lực ảnh hưởng đã yếu đi nhiều.

Diệp lão gia tử cố nhiên sớm nhậm chức ở trung ương nhưng không thể khống chế đầy đủ ở địa phương.

Từ sau khi Diệp Tử Bình đi Minh Châu thì tình huống mới tốt lên.

Dù sao Diệp Tử Bình bắt đầu chủ chính Minh Châu cũng là cơ hội cho lão Diệp gia bắt đầu vươn xúc tu ra địa phương.

Nhưng trong thời gian ngắn ngủi, lão Diệp gia còn chưa thể lập ra hệ thống cường đại ở vùng đông nam, cho nên Liễu Ứng Long mới có thể phát cuồng ngôn, không đem lão Diệp gia để vào mắt.

Diệp Khai vẫn đang không nói gì thêm, chỉ nhíu mày suy nghĩ như gặp phải vấn đề khó khăn.

“Liễu huynh không cần nhiều lời với hắn, giết luôn cho yên chuyện.” Người áo xám có chút không cho là đúng nói,“ Căn cứ Lâm Giang xem như bị hủy, bất quá dùng để chôn vài người vẫn là có thể .”

Trải qua hôm nay như vậy một phen khúc mắc, bọn họ tự nhiên rõ ràng toàn bộ căn cứ Lâm Giang đã không thể bảo toàn. Ít nhất là không thể duy trì chuyện buôn lậu, đám người Diệp Khai mất tích ở căn cứ Lâm Giang cũng sẽ làm cho cả căn cứ gặp ngập đầu tai ương.

Một khi đã như vậy thì cũng chỉ đành bỏ qua nơi này rồi tính sau.

Mà đối với đám Diệp Khai đã giáp mặt Liễu Ứng Long thì không có khả năng buông tha, cũng cũng chỉ có dao sắc chặt đay rối, đem bọn họ hết thảy diệt khẩu mới được.

Chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.

Nghe xong người áo xám nói, Liễu Ứng Long trầm ngâm một chút, hiển nhiên suy nghĩ chuyện này.

Ông ta cố nhiên biết, không thể buông tha Diệp Khai nhưng nếu thật sự muốn giết chết đời thứ ba lão Diệp gia thì với quyền thế và sự bảo bọc của lão Diệp gia sẽ dẫn đến lửa giận tận trời.

Kết quả là lợi ích chung quanh bị tổn thất nghiêm trọng.

Chuyện này thật không dễ làm.

“Tôi đã biết, ông là người của Hình ý môn.” Diệp Khai bỗng nhiên mở miệng.

Hình ý môn luyện chính là Hình Ý quyền, Hình Ý quyền cùng Thái Cực quyền, Bát Quái chưởng nổi danh, thuộc về nội gia quyền, đấu pháp trực hành trực tiến, khác với Bát Quái hoành tẩu, Thái Cực trong vòng.

Đả pháp Hình Ý quyền tối thích hợp cho chiến trận, chiêu pháp không hoa mỹ, kình lực mạnh nhất.

Khi hai quân giao chiến, thiên quân vạn mã, di chuyển cực khó, chỉ có trực hành trực tiến, đi cũng đánh, đánh cũng đi, như đê vỡ Hoàng Hà, khí thế mênh mông cuồn cuộn, liên miên không dứt.

Vừa rồi lúc người áo xám xông tới đánh thẳng về phía trước, tuy rằng không có chiêu thức rõ ràng nhưng khí thế sắc bén không thể đỡ, , lúc này Diệp Khai nghĩ lại liền nhận ra nền tảng.

“Cũng có vài phần nhãn lực, thì tính sao?” Người áo xám có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên không biết Diệp Khai tuổi trẻ như vậy lại có thể nhìn ra lai lịch hắn.

Bất quá chính như hắn nói, Diệp Khai nhận ra nền tảng của hắn vậy thì có năng lực làm gì?

Chẳng lẽ Diệp Khai có thể thoát khỏi tay hắn, sau đó sẽ tìm đến ổ, nhổ tận gốc tông môn?

Vô nghĩa, người áo xám không khỏi cười cười, có chút không cho là đúng.

Diệp Khai nói với Liễu Ứng Long,“Liễu cục ủy, hành vi của ông đã vượt quá giới hạn của một cán bộ cao cấp, tôi sẽ báo lên cục chính trị.”

“Nói bừa.” Liễu Ứng Long khinh thường ,“ Anh cứ rời khỏi đây rồi nói sau.”

Không sai, chuyện Liễu Ứng Long cấu kết với người của võ đạo chưa nói thế nào nhưng công phu người áo xám thì rõ ràng.

Võ sở dĩ bị cấm có nguồn gốc từ trước, tồn tại như người áo xám cũng sẽ bị nghành liên quan để mắt đến, không thể để tùy ý phân tán trong dân gian, tạo thành tổn thất cho xã hội.

Liễu Ứng Long là đại nhân vật ở trung tâm, chẳng những soán mưu quân quyền, kết bè kết cánh, đồng thời còn chiêu mộ cao thủ, vấn đề ở đây cực kỳ nghiêm trọng .

Một khi để cho Diệp Khai báo cáo chuyện này sẽ khiến Liễu Ứng Long gặp tai ương ngập đầu.

Nhưng đúng như lời của Liễu Ứng Long, Diệp Khai trong vòng khống chế của người áo xám, sao có khả năng báo cáo chuyện này?

“ Chuyện ở đây đã được truyền ra.” Diệp Khai hắc một tiếng, lấy ra một vật trong túi ném lên mặt bàn.

Vật này nhìn qua như một cái bật lửa, chỉ khác biệt là có sợi dây an ten, hiển nhiên đã nằm trong túi Diệp Khai từ lâu.

“ Trang bị mới của tổng cục tình báo, có nguồn gốc từ Nga....” Diệp Khai nói,“ Ưu điểm của loại trang bị này là có thể vô thanh vô tức thu lại mọi thanh âm trong vòng mười mét, sau đó truyền ra ngoài. Chuyện vừa rồi đã được bên trên nghe thấy.”

Liễu Ứng Long nghe xong, không khỏi nhíu mày.

Liễu Ứng Long tự nhiên rất rõ ràng về tổng cục tình báo, nghành này hoàn toàn nắm trong tay lão Diệp gia, quyền hạn to lớn, theo dõi phạm vi rộng, không người nào có thể sánh.

Một khi chuyện đã bị lộ, cho dù là giết Diệp Khai vậy như thế nào?

Nếu như Liễu Ứng Long mất đi căn cơ phát triển ở chính đàn thì người ta muốn động thủ giết chỉ là một câu nói.

Liễu Ứng Long cùng người áo xám nhìn nhau, đều cảm thấy việc này có vẻ nghiêm trọng.

“Nói bừa!” Người áo xám hừ một tiếng nói,“ Bên căn cứ Lâm Giang đã sớm phong tỏa vô tuyến điện, chỉ có điện thoại hữu tuyến mới có thể gọi ra ngoài, anh thực có thể làm được?”

Vật Diệp Khai vừa đưa ra chính là một máy thu phát bỏ túi, xem ra là đơn hướng, thứ này rất tiện lợi nhưng vẫn phải dựa vào tần số vô tuyến điện.

Nếu trong căn cứ tiến hành phong tỏa vô tuyến điện thì mấy lời hùng hồn vừa rồi của Diệp Khai chỉ là dọa người, không thể nào là thật.

“Ông cũng biết.” Diệp Khai nhìn kia người áo xám liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc nói.

“ Người tập võ thì dễ lừa chắc.” Người áo xám khinh thường nói,“Ta dốc lòng tu luyện bốn mươi năm, gây nên chuyện gì? Cho tới bây giờ cũng bất quá xuất thủ ba lượt mà thôi, thật muốn nhìn đến giang sơn biến sắc, Thái A treo ngược mới xem như vừa lòng đẹp ý. Vì mục tiêu này, cho dù là phân tâm nhìn đại thế thiên hạ, học tập khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không để lỡ công phu gì.”

“Được rồi, lừa không được ông.” Diệp Khai nhún vai ra vẻ không sao,“Nguyên tưởng rằng người một lòng tập võ thì sẽ không biết đến khoa học kỹ thuật, không ngờ ông có thể kiêm toàn, cũng là có chút khó được .”

Tiếp theo Diệp Khai đột nhiên nói,“Đi theo Liễu Ứng Long thì có tiền đồ gì, nếu ông có thể quay giáo nhất kích, lão Diệp gia có thể cho ông càng nhiều.”

Liễu Ứng Long nghe xong, sắc mặt xanh mét, không nghĩ rằng Diệp Khai trước mặt bắt đầu xúi giục người áo xám.

Nếu thật sự để cho Diệp Khai thực hiện được vậy kết cục của Liễu Ứng Long coi như xong.

“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Người áo xám nhìn Diệp Khai, cười cười nói,“Nếu ta có thể hợp tác với lão Diệp gia thì sẽ không để tới hôm nay mới xuất hiện.”

“Thật tiếc...” Diệp Khai cảm khái nói,“ Xem ra ngạn ngữ nói đúng, dựa vào người không bằng dựa vào mình a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.