Quan Môn

Chương 116: Chương 116: Em còn đen hơn so với anh




Ads Đặc công của Cục tình báo quân đội chấp hành nhiệm vụ sẽ phát sinh vấn đề sao?

Đáp án là khẳng định, chuyện ngoài ý muốn tùy thời đều phát sinh, điểm này không có quan hệ gì với nhân viên chấp hành nhiệm vụ.

Thật giống như trời luôn sẽ mưa, đất sẽ chấn động, đàn kiến dọn nhà, heo mẹ biết leo cây, những chuyện này luôn được liệt vào hành vi tạm thời không thể dự đoán, cho dù anh có dự đoán tinh chuẩn thế nào, tính toán chu đáo chặt chẽ ra sao, cũng không có khả năng khống chế từng chi tiết mình mong muốn, huống chi ngoài những chi tiết anh biết được, sẽ còn nảy sinh thêm những chi tiết khác ẩn ngầm bên trong.

Diệp Khai bị tập kích, một gã tay súng bắn tỉa đỉnh cấp mà bắn cả ba phát đều không thể trúng mục tiêu, chuyện này đã lộ ra vẻ cổ quái.

Hoặc là anh có thể đem nguyên nhân quy kết là ngoài ý muốn, nhưng khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra liên tục ba lần, cũng không còn là chuyện ngoài ý muốn nữa.

Chuyện ngoài ý muốn một lần thì không nói gì, nhưng nếu lặp lại liên tục vài lần trong cùng một thời gian đó chính là âm mưu kinh thiên.

- Trên đời này thật không có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến như vậy, cũng sẽ không trùng hợp tới mức đều bị một người gặp được.

Chú Lê nhìn Diệp Khai, biểu tình trên mặt thật lãnh đạm, hắn dùng tay sửa sang lại quân trang vốn đã thật chỉnh tề của mình, nghiêm túc nói:

- Cho dù bản thân Trần Kiến Chương vô năng, quản lý Cục tình báo quân đội vô phương, nhưng điều này sẽ không làm ảnh hưởng tới khả năng của ngành tình báo trong nước hoặc là nước ngoài, đặc công của ngành tình báo thời khắc mấu chốt đều có thể dùng được, hơn nữa còn tin được.

Diệp Khai gãi gãi đầu, trong nội tâm đối với Chú Lê bỗng nhiên có một loại cảm giác lạ lẫm.

Trong bất tri bất giác, Chú Lê có thể lách qua cục trưởng cục tình báo quân đội như Trần Kiến Chương đem thuộc hạ đặc công thân tín của hắn khống chế trong tay, hơn nữa còn sửa chữa kế hoạch của Trần Kiến Chương, chế tạo loại sự kiện tập kích ám sát chưa đạt, lại để cho Trần gia bởi vì chuyện này mà hỗn loạn, tiến lui đều khó khăn, rốt cục phải vứt bỏ một chức vị trọng yếu nhất trong quân đội.

Thủ đoạn của Chú Lê quả nhiên là rất nghịch thiên!

- Ngoài ý muốn có thể có, nhưng liên tục vài lần ngoài ý muốn sẽ không khả năng liên tiếp phát sinh.

Chú Lê nhìn thần sắc kinh nghi trên mặt Diệp Khai, vẻ mặt lộ ra biểu tình yêu thương cưng chiều, nhìn hắn mà nói:

- Thân ở quan trường, tùy thời đều phải đề phòng sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nếu như không có thủ đoạn phòng ngừa chu đáo, chú khuyên cháu nên xem trọng việc học hành của mình làm một người bình thường cho thỏa đáng. Tuy Chú Lê khống chế Cục tình báo, nhưng cũng không khả năng ngồi mãi trên vị trí này, cũng không khả năng cả đời đều có năng lực chăm sóc cháu.

- Cháu sẽ mau chóng trưởng thành đấy.

Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ.

Kỳ thật về vấn đề an toàn, Diệp Khai đang động đầu óc suy nghĩ.

Chú Lê có một câu nói đúng, mặc dù người trong nhà có quyền có thế, nhưng đó không thuộc về lực lượng của chính bản thân Diệp Khai, thậm chí cũng không thuộc về lực lượng thực sự của Diệp gia, vô luận từ phương diện nào mà nói đều là lực lượng thuộc về quốc gia, không thể dùng công chế tư mà sử dụng.

Mặc dù có những thời điểm có thể dùng một lần, nhưng nếu thường xuyên lợi dụng, sẽ rơi vào lực lượng thể chế nhất trí chống lại.

Tất cả mọi người không có được sự tiện lợi như vậy, dựa vào cái gì mà Diệp gia các ngươi luôn được sử dụng đây? Người ôm lấy loại ý nghĩ này rất nhiều, cho nên Diệp Khai không thể đem vấn đề an toàn của mình gởi hết toàn bộ hi vọng lên người Chú Lê có thể luôn bảo hộ cho mình.

- Năm người Lê Đại đã thối lui quân tịch, trở thành thân tự do hoàn toàn, tuy tuổi tác của năm người không lớn, nhưng từng chấp hành qua rất nhiều nhiệm vụ trọng yếu, hôm nay đi theo cháu xem như quang vinh xuất ngũ, hi vọng cháu có thể đối đã tốt với họ.

Chú Lê trịnh trọng nói với Diệp Khai.

- Nhất định không có vấn đề, cháu cam đoan!

Diệp Khai cam đoan nói, chỉ là trong lòng của hắn cũng có chút nghi hoặc, liền nhìn Chú Lê hỏi:

- Lê Đại bọn họ thì không nói gì, nhưng Lê Ngũ còn trẻ như vậy, chẳng lẽ cũng là đặc công từng chấp hành qua nhiều nhiệm vụ trọng yếu sao?

Lê Ngũ là cô gái duy nhất trong năm người, khi nãy Chú Lê cũng đã giới thiệu qua, nói nàng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, tuổi nhỏ như thế làm sao có kinh nghiệm phong phú mà từng tham gia thật nhiều nhiệm vụ trọng yếu đây? Diệp Khai nhất định là không thể tin.

- Chú Lê đã có lừa gạt cháu bao giờ?

Chú Lê nghe xong, cười hắc hắc nói:

- Về sau có cơ hội chính cháu tự mình đi hỏi nàng đi, việc của nàng chú khó mà nói đấy.

- Vậy sao?

Diệp Khai cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ là Chú Lê nếu không muốn nói không chừng lại liên quan tới sự vụ an toàn quốc gia hoặc là tình báo quân đội, hắn cũng không nên tiếp tục truy hỏi thêm nữa.

Nhưng đã có năm đặc công như nhóm người Lê Đại tương trợ, Diệp Khai rất nhanh là có thể bồi dưỡng được một đội ngũ bảo tiêu có sức chiến đấu cường hãn, hắn nắm chặt bàn tay thoáng tính toán một chút, sau này chính mình muốn khai sáng sự nghiệp ở phương diện này thật sự sẽ có không ít nhu cầu, đợi khi sự nghiệp trong nước bắt tay vào làm, những người này có thể đầy đủ phát huy ra tác dụng của bọn họ.

Không cần nói gì khác, chỉ cần sự việc xây dựng nhà máy đóng tàu cỡ lớn ở gần Minh Châu, không khả năng thiếu đi lực lượng bảo an, lại nói tiếp, Chú Lê vừa mới phủ lên quân hàm trung tướng, trước tiên đã đưa lên một phần đại lễ, thật không uổng công mình mỗi ngày thúc trước thúc sau hô hào ủng hộ hắn, người một nhà vẫn luôn dùng tốt nha!

Vì vậy Diệp Khai lại nhắc tới ý nghĩ muốn thành lập đội ngũ bảo an, muốn hỏi ý kiến của Chú Lê.

- Trực tiếp hỏi người từ nhị gia gia của cháu là được thôi, trong quân đội hàng năm luôn có đặc công cùng binh sĩ xuất ngũ thật nhiều, không lo tìm không thấy nhân thủ.

Chú Lê tỏ vẻ vấn đề này thật quá vô nghĩa, đối với người khác có lẽ là sự việc vô cùng đau đầu, nhưng đối với Diệp gia xác thực là không phải chuyện cần thiết đưa lên mặt bàn bàn luận.

Diệp Khai lắc đầu, tỏ vẻ không ổn.

Hắn nhớ mang máng một sự tình, về sau khi cùng người Mỹ liên hệ, thật nhiều công ty trong nước có bối cảnh chính phủ hoặc là quân đội, đều bị đối phương lôi ra để nói, những sự tình nhỏ nhặt hoặc là thị trường chuẩn nhập gì gì đó, nói tóm lại không phải là việc gì lớn, nhưng lại làm cho người cảm thấy rất xoắn xuýt, làm lòng người vô cùng khó chịu.

Nếu như có thể tránh được những chuyện này thì nên đem công ty làm thật đơn thuần một chút cho thỏa đáng.

- Vậy cũng không phải là vấn đề gì lớn lao, chỉ cần đem hồ sơ sửa chữa một chút là được rồi, chuyện nhỏ nhặt thôi, còn đáng giá cho Diệp nhị thiếu nhà ta phải phiền lòng.

Hiểu được nỗi lo lắng của Diệp Khai sau này, Chú Lê lại hời hợt đáp.

- Ha ha, nghe Chú Lê nói cũng đúng, là do cháu lo buồn vô cớ rồi.

Diệp Khai nghe xong cười vỗ vỗ trán.

Chỉ là từ lập trường đối phương cân nhắc vấn đề, trên thực tế cứ theo phía mình mà giải quyết vấn đề càng thêm đơn giản một ít, Diệp Khai vẫn có chút không quá thích ứng, lợi dụng quyền lực trong tay gia tộc mình đi làm một ít chuyện cần điều khiển tinh vi, kỳ thật vẫn rất thuận tiện mà thôi.

Hiện tại trong nước còn chưa tiến vào thời đại thông tin, toàn bộ vấn đề đều chỉ tồn tại trên giấy tờ, muốn sửa chữa thật sự là không quá phiền toái, nội tình hồ sơ gì gì đấy, không phải chỉ là mấy trang giấy thôi sao, đổi một trang giấy mới thì đã giải quyết xong vấn đề.

Ở lại trong nhà thêm hai ngày, Diệp Khai đi tới trường học nhận một đống tài liệu ôn tập trở về, chuẩn bị ở nhà bù lại, nghênh chiến kỳ thi đại học sắp tới.

Đối với kỳ thi đại học năm nay Diệp Khai cũng không chút lãnh đạm, vô luận là để Chung Ly Dư giúp hắn ôn tập hay để bạn học sao chép lại tài liệu, đồng dạng đều không hề bỏ sót, chỉ là chuyện gần đây phát sinh thật quá nhiều, phương diện ôn tập bài học hắn cũng có chút lơ đãng.

Cũng may hôm nay quay đầu lại xem những đề mục kia, tựa hồ đã trở nên đơn giản rất nhiều, đại khái cũng có quan hệ tới kinh nghiêm nhân sinh phong phú, học bằng cách nhớ không bằng sống học sống dùng.

Hơn nữa Diệp Khai cũng đã phát hiện một việc, đó chính là đầu óc hắn ngày càng linh quang, hơn nữa gần đây tinh lực cũng dị thường dồi dào, liên tưởng đến ngày đó lặn trong nước vài trăm thước cũng không có chuyện gì, Diệp Khai đã cảm thấy quầng sáng của nhân vật chính tựa hồ đã bao phủ trên đầu mình.

Buổi trưa, Chung Ly Dư gọi điện thoại tới, nói là vật dụng hàng ngày trị giá một trăm triệu đô la đã được đưa lên xe chở tới Xô Viết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong ba ngày là có thể thuận lợi giao hàng.

Chỉ là trong vấn đề trả tiền, người Xô Viết có chút vò đầu, thật sự là trong thoáng chốc không thể nào cầm ra được nhiều tiền như vậy.

- Việc này cũng không có gì, em chỉ cần cường điệu với bọn hắn một chút nhân dân giữa hai nước có truyền thống hữu nghị, lại nhấn mạnh lòng quan tâm thắm thiết của người dân trong nước đối với nhân dân Xô Viết là xong.

Diệp Khai nói với Chung Ly Dư trong điện thoại.

- Có ý tứ gì, không thu tiền của bọn hắn sao?

Chung Ly Dư nghe được không hiểu ra sao, cảm thấy làm vậy thật không giống phong cách của Diệp Khai.

- Làm sao có thể? Đó là một trăm triệu đô la, không phải một trăm triệu giấy lộn!

Diệp Khai quả quyết không thừa nhận, chối bỏ:

- Ý của anh là nói, bọn hắn đã không có tiền, có thể dùng vật dụng thực tế đến đền bù, nhưng giá cả thì bọn hắn nhất định phải chịu thiệt một ít, dù sao chúng ta cũng không nhất định phải có thứ gì đó của bọn họ, nói thí dụ như một ít vật liệu thép đặc thù á, một ít phấn mỏ á, hoặc dầu thô á…những thứ này cũng có thể bù vào, nhưng khi kết toán thì giá cả phải thấp hơn ngoài thị trường ba thành, em cảm thấy như thế nào đây?

Chung Ly Dư nghe xong, thật lâu mới hồi đáp:

- Anh thật là quá đen!

- Kỳ thật anh đã rộng rãi lắm rồi, so với giá cả vật dụng hàng ngày trong nước so sánh với nó tương đối thấp, tính toán như vậy anh vẫn thật chịu thiệt đấy.

Diệp Khai thở dài nói.

Diệp Khai cũng không hề nói loạn, với việc hiện tại hắn thu nạp vật dụng hàng ngày mà xem, giá cả trên thực tế chỉ một phần tư theo thị trường quốc tế, đối với người Xô Viết đang ở vào bên trong khốn cảnh mà nói, đây là một viện trợ lớn, cho nên dính một chút tiền lời trong hàng hóa đền bù thật sự không thể nói là quá mức.

- Thế nhưng mà em đã đem giá cả vật dụng hàng ngày đề cao lên, chỉ kém hơn giá cả thị trưởng quốc tế hơi thấp một chút mà thôi.

Chung Ly Dư đáp.

Nàng vừa nói như vậy, Diệp Khai chợt nghĩ tới, hắn nghĩ khi đi Xô Viết Chung Ly Dư thường xuyên đi dạo trong thương trường, còn cầm theo một quyển vở nhỏ ghi ghi chép chép gì đấy, đều là giá cả của một ít thương phẩm, chính hắn lúc ấy còn chưa để ý, lại không nghĩ tới Chung Ly Dư thật phòng ngừa chu đáo, đem công tác làm xong trước tiên, điều này làm cho hắn thật sự không ngờ.

Chỉ là nếu thật sự đem giá cả nâng lên, chính mình lại đặt ra thêm điều kiện như vậy, thì người Xô Viết thực sự không hề chiếm được chút tiện nghi gì, tối đa chỉ là được thuận lợi hơn một chút mà thôi, dù sao hiện tại các quốc gia phương Tây luôn lựa chọn bỏ qua quẫn cảnh của Xô Viết, thậm chí còn cấm đoán nhập khẩu vật tư vào cảnh nội Xô Viết, có chủ tâm muốn nhìn thấy họ bị chê cười.

Giá tiền của mình cho dù có cao, nhưng cũng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không lo không thể chào hàng đưa ra ngoài.

Nhưng khi nghĩ tới lời nói của Chung Ly Dư cùng với việc đề cao giá cả vật dụng hàng ngày, Diệp Khai không khỏi thở dài nói:

- Em so với anh càng thêm đen, thật sự!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.