Quan Môn

Chương 686: Chương 686: Hoa đào tiên nhân trồng cây đào.




Bởi vì cái gọi là con rết có trăm chân, chết cũng không hết, lấy thế lực của Cố Thành ở tỉnh Hà Đông tổ chức nhiều năm mà nói, cái này là vô cùng khổng lồ, hơn nữa là rắc rối phức tạp, coi như là muốn bắt đầu thanh lý, không có thời gian hai năm, cũng đừng nghĩ là xong được.

Hôm nay Cố Thành có thể chủ động lui xuống, đem quyền lực giao ra, thậm chí là phối hợp với đồng chí mới nhậm chức tiếp thu tốt các phương diện công tác, thái độ này không thể nghi ngờ là tương đối đoan chính. Bởi vậy với tư cách là các đồng chí lãnh đạo cao tầng đến cân nhắc vấn đề, tự nhiên sẽ để cho Cố Thành có thể diện tương đối mà lui xuống, sẽ không tạo thêm phiền toái gì cho hắn.

- Hắn không nói đến chuyện của con hắn sao?

Diệp Khai đột nhiên hỏi.

Diệp Khai có lý do tin tưởng, Cố Thành làm ra lựa chọn như vậy, ở mức độ rất lớn chính là vì chuyện của nhi tử Cố Binh. Dù sao bản án của Cố Binh ở xưởng thép thành phố cùng và tổng giám đốc Tả Thế XƯơng, có liên quan rất sâu.

Cho dù lúc này Cố Binh đã chạy đến Australia, tuy nhiên toàn bộ hành trình giám sát và điều khiển đều bị Diệp Khai nắm rõ, mặc dù là muốn bắt hắn trở về, thì chỉ cần sử dụng một cái thủ đoạn nhỏ mà thôi.

Huống hồ, hiện tại bởi vì Diệp Khai ở bên kia động thủ, liên hệ giữa phụ tử Cố Thành và Cố Bình, kỳ thật đã bị chặt đứt trong thời gian dài rồi.

Chắc hẳn lúc này Cố Thành đã cảm thấy có vấn đề, chỉ là không lấy được tin tức xác thực, không cách nào xác nhận mà thôi.

- Hình như cũng không có, hắn không có đưa ra bất cứ yêu cầu gì.

Diệp Tử Bình hồi đáp.

- Nói như vậy, chẳng lẽ là hắn thật sự đã nghĩ thông suốt?

Diệp Khai cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Cố Thành thật sự thoáng một cái liền có đạo đức tốt như vậy.

Nói một câu tương đối thật mà nói, nếu như Cố Thành thật sự dưa vào nơi hiểm yếu để chống lại, Diệp Khai muốn hoàn thành nhiệm vụ này, cũng không phải là dễ dàng như vậy, hơn nữa cũng thừa nhận rất nhiều phong hiểm, rất có thể chính là một kết quả cá chết lưới rách, đến lúc đó coi như là đem Cố Thành kéo xuống, chính hắn cũng không lấy được chỗ tốt gì, khả năng lớn nhất là phải rời khỏi Hà Đông.

Rời khỏi Hà Đông cũng không phải là kết quả không thể chấp nhân được, nhưng mà làm một tên quan viên biểu hiện đẹp mắt trên đấu tranh chính trị, đoán chừng đi nơi nào cũng sẽ không được người khác hoan nghênh đây, chuyện này sẽ khiến cho hình tượng của Diệp Khai trong mắt thượng tầng mang đến ảnh hưởng nhất định. Tình thế trước mắt là lấy đại cục ổn định làm việc chính, làm như vậy hiển nhiên là thuộc về dị loại đấy.

Nếu không phải không có biện pháp, Diệp Khai cũng không muốn chọc thêm một phiền toái như vậy.

Hơn nữa, cùng Cố Thành đấu tranh, khẳng định cũng sẽ đưa tới cho chính mình càng nhiều người cừu hận , có hơn phân nửa đều là đám cán bộ phe phái Cố Thành đối với hắn căm thù.

Bây giờ thì tốt rồi, Cố Thành chủ động yêu cầu lui xuống, hơn nữa cũng không nói điều kiện kèm theo, trung ương cao hứng thì không nói, áp lực trên người Diệp Khai hắn lập tức liền nhẹ hơn phân nửa.

Về phần kế tiếp còn muốn thu thập một số người bên Long Thành, vậy đều là tiểu tiết rồi, sẽ không để cho Diệp Khai cảm thấy khó giải quyết.

- Được rồi, Cố Thành đã nói như vậy, con cũng sẽ không làm gì con trai hắn.

Diệp Khai đối với cha mình Diệp Tử Bình nói ra.

- Ừ, bảo đảm cho thế cục của tỉnh Hà Đông ổn định đi.

Diệp Tử Bình nói ra:

- Người Nhật Bản bên kia, thấy tốt thì lấy, không cần làm quá ác.

- Ha ha, cái này là hai chuyện khác nhau, bất quá con sẽ chú ý làm chừng mực.

Diệp Khai gật đầu cười nói …

Ổ đào trong có am đào,

Tiên trong am mải tiêu dao tháng ngày,

Tay trồng mấy gốc đào đây,

Hái hoa đổi bạc mua ngay rượu về.

Trước hoa tỉnh rượu ngồi kề,

Rượu say lại dưới hoa kia ngủ vùi.

Tỉnh say say tỉnh suốt đời,

Hoa tàn hoa nở năm dời tháng qua.

Chết già trong chốn rượu hoa,

Lụy quỳ xe ngựa biết mà làm chi?

Thú sang thích ngựa xe đi,

Duyên nghèo rượu nọ hoa kia chớ phiền.

Giàu sang sánh thử nghèo hèn,

Một đằng dưới đất, một bên tận trời.

Nghèo hèn sánh ngựa xe chơi,

Ta thời nhàn nhã người thời bon chen.

Người cười ta quá cuồng điên,

Ta cười người tục đâu nhìn ra chi.

Mộ hào kiệt Vũ Lăng kia,

Cày san thành ruộng, còn gì rượu hoa.

Diệp Khai cũng thật không ngờ, Cố Thành sẽ chủ động mời hắn gặp gỡ, nhưng không phải là ở văn phòng làm việc của Cố phó bí thư tỉnh ủy, mà là trong vườn đào ở ngoại ô thành phố.

Khi hắn tới chính là, liền thấy Cố Thành chắp tay sau lưng đi bộ trong vườn đào, trong miệng còn ngâm bài thơ Hoa đào am ca của Đường Bá Hổ, chuyện này quả thật làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nguyên lai hắn tưởng tượng chính là, Cố Thành và hắn ở đây tất sẽ có một trận chiên, hơn nữa là một trận chiến thạch phá kinh thiên, một trong hai người tất nhiên sẽ có một người ngã xuống, trở thành đá lót chân cho người thắng.

Thế nhưng mà hắn như thế nào cũng không đoán được, Cố Thành đột nhiên hiểu rõ cuộc đời ảo huyền rồi, đột nhiên nói ta không chơi, ta muốn toàn thân lui xuống, cái gì ta cũng đều mặc kệ!

Nhất là chứng kiến Cố Thành đứng trong vườn đào, thời điểm dùng một hình tượng như vậy để đối mặt với mình, Diệp Khai đã cảm thấy cái thế giới này biến quá thật quá nhanh. Kỳ thật Cố Thành buông tay đối với hắn tạo thành trùng kích tư tưởng, giống như là nghe nói sói xám không bắt dê nữa, lão heo nái trong phòng họp không giống lẽ thường.

- Cổ bí thư thật có nhã hứng a!

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Trong vườn đào vô cùng yên tĩnh, ngẫu nhiên lại nghe thấy tiếng chim hót, tựa hồ thanh âm của cánh hoa rơi xuống đều có thể nghe được, bởi vậy nên tuy thanh âm của Diệp Khai không lớn, nhưng lại có thể khiến cho Cố Thành nghe được rành mạch.

- Diệp Khai đồng chí ngược lại là tới rất nhanh.

Cố Thành xoay người lại, đối với Diệp Khai phất phất tay.

Hai người đi đến dưới cây hoa đào, ở chỗ đó có những nhánh cây bện thành cái bàn, trên đó đang nấu trà nóng, đang sùng sục bốc hơi, nước đã nấu xong rồi.

Diệp Khai hơi am hiểu về trà đạo, tiện tay liền bày ra, rất nhanh đã pha xong trà rồi, đưa cho Cố Thành một chén.

- Kỳ thật đây mới chính là thời gian mà ta hướng đến, ở trong quan trường quá lâu rồi, đôi khi ràng buộc quá nhiều, cũng quên mất bản tâm của mình.

Cố Thành nhấp một ngụm trà, hơi xúc động nói.

Diệp Khai cũng uống một ngụm, cảm thấy chất lượng của loại trà này giống như là chỉ tốt hơn thị trường đại chúng một chút, hoàn toàn không giống như để cho loại người có cấp bậc như Cố Thành uống.

Ngược lại với sinh hoạt xa xỉ của Cố Binh con hắn, thời gian trôi qua của Cố Thành kham khổ hơn nhiều.

Bởi vì không rõ ràng lắm Cố Thành gọi mình tới làm cái gì, Diệp Khai dùng đầu ngón tay cầm chỗ đầu treo của chén trà, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì cho thỏa đáng, chẳng lẽ muốn tán thưởng hắn chủ động nhượng hiền, đạo đức tốt sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.