- Mặc dù viễn cảnh của phát điện bằng năng lượng gió rất thu hút nhưng cũng không hẳn dễ dàng.
- Ồ, tại sao thế?
Thạch Tố Chân cảm thấy vô cùng khó hiểu bèn hỏi lại Diệp Thạch với vẻ đầy hứng thú.
Đối với điện từ năng lượng gió, có 2 vấn đề nan giải mang tính thế giới, một là so với nhiệt điện, bởi vì tần suất sóng động lớn, hơn nữa kết
hợp điện từ năng lượng gió quy mô lớn với mạng lưới điện thông thường
sẽ rất nguy hiểm.Hai là máy phát điện sức gió có kết cấu phức tạp, giá
thành cũng cao hơn so với nhiệt điện cho nên các công ty mạng mạng lưới
điện rất khó tiếp nhận hoặc hoàn toàn không muốn mua , cũng có người vì lý do này mà đã so sánh phát điện bằng năng lượng gió là nguồn điện vô
dụng, cho rằng nó không thực dụng
- Thì ra là như vậy, chẳng trách không thể nào mở rộng mô hình này.
Thạch Tố Chân gật đầu nói.
- Nhưng chúng tôi cũng đã làm nghiên cứu tương ứng, phát hiện phát điện
từ năng lượng gió có giá trị đáng giá như vàng đối với những ngành sản
xuất tiêu lượng nhiệt lớn như ngành luyện kim, tẩy rửa hóa chất. Không
những làm giảm bớt hoắc loại bỏ hoàn toàn nguy hại từ mạng lưới điện mà
cũng có thể làm giảm giá thánh sản xuất, nâng cao năng suất sản xuất.
Thông qua hợp việc tách khỏi công nghệ mạng lưới khiến cho việc phát
điện từ năng lượng gió nhanh chóng được áp dụng ở những ngành sản xuất
tiêu thụ năng lượng lớn, biến điện vô dụng trở thành điện có giá trị, đó cũng chính là mong muốn của chúng tôi.
Người đứng cạnh Thạch Tố Chân nói kế tiếp vào:
- Lấy ví dụ như ngành sản xuất nhôm, lượng điện tiêu thụ của một tấn
nhôm là khoảng 15000, nếu như điện sản xuất từ sức gió được ứng dụng
chuyên nghiệp vào xí nghiệp nhôm mô hình lớn thì quả thật sẽ rất có lợi
ích kinh tế, điện sản xuất từ sức gió cũng sẽ được sử dụng cho xã hội,
nhưng có điều thật không dễ dàng nhỉ.
Diệp Khai đáp:
- Chúng tôi đang cố gắng để khắc phục khó khăn này. Đây cũng là một hang mục kĩ thuật công nghệ mang tính cách mạng, có rất nhiều tính thách
thức, nếu như có thể thành công, công nghệ điện từ sức gió sẽ dẫn đầu
thế giới.
- Các anh chắc chắn bao nhiều phần?
Thạch Tố Chân vô cũng có hứng thú với việc này.
Như lời của Diệp Khai nói, Giang Trung từ trước đến nay không phải là
tỉnh lớn về điện lực, nếu như có thể đạt được đột phá trên phương diện
này thì lợi ích sẽ cô cùng to lớn, không những có thể giảm bớt hao tổn
năng lượng mà cũng có thể thoát khỏi việc dựa dẫm năng lượng điện từ các tỉnh khác.
- Trước mắt việc tách khỏi kỹ thuật mạng lưới điện đã cơ bản khắc phục
được, bước tiếp theo chính là tiến hành thử nghiệm , nếu như thành công, đó sẽ trở thành cột mốc mới trong việc lợi dụng năng lượng gió trên thế giới
Câu trả lời của Diệp Khai quả thật đã làm cho Thạch Tố Chân thất hứng khởi.
- Hay lắm, Diệp Khai, anh quả thật là người biết làm việc, Tô Định Phương không đối đầu với anh, đầu óc hắn ta có vấn đề!
Lúc này, Thạch Tố Chân không thể không có vài lời khen ngợi Diệp Khai.
- Các anh cố lên nhé, đợi đến khi công trình này thành công rồi, tôi
nhất định sẽ xin lãnh đạo cấp quốc gia trao thưởng cho các anh.
- Cám ơn chủ tịch Thạch, tôi nghĩ việc này không lâu sau sẽ có thể hoàn thành
Diệp Khai cười nói biểu thị lòng cảm ơn.
Kẻ bỏ đi người giữ lại.
Sự tự tin của Diệp Khai đương nhiên sẽ không thể dựa trên những lời nói
suông sáo rỗng. Anh thực sự đã nghiên cứu qua khi mua sở nghiên cứu này
và mục đích thành lập công ti Prometheus Hughes này ở Australia, chính
là hướng về khả năng sử dụng thành thạo khoa học kỹ thuật của con người.
Sở nghiên cứu này sau này sẽ rất nổi tiếng, lý do chủ yếu là vì họn họ
có nguồn năng lượng mới mà dự Trữ kĩ thuật vô cùng lớn. Diệp Khai cũng
đã biết tính toán, sớm ra tay mua lại sở nghiên cứu khi đang trong thời
gian khó khăn. Tính đến vài năm nữa, có muốn nghĩ cũng không nghĩ là sẽ
có những chuyện tốt này.
Lúc này, mấy hạng mục quan trọng của sở nghiên cứu đều ở trong tình thế
thắt nút. Diệp Khai dùng ánh mắt từng trải đưa ra một số ý kiến chủ đạo
cho bọn họ. Tuy có thể làm cho bọn đang lạc vào trong bóng đêm như tìm
thấy ánh sáng, cảm hứng làm việc vì thế cũng tăng lên, tiến trình nghiên cứu cũng vì thế mà tăng lên rất nhanh.
Theo tính toán sơ bộ, đến cuối năm nay, những thí nghiệm quan trọng được chọn sẽ được đưa ra để so sánh xác minh để đưa ra kết luận. Đến lúc đó, sau khi tính toán đo lường thực tế, nếu được chọn sẽ có thể được cấp
bằng sáng chế của quốc gia, sau đó sẽ được đưa ra ứng dụng thực tế.
Cho nên, Diệp Khai mói có lòng tin, trước mặt chủ tịch huyện Thạch Tố Chân lại khoa trương ăn nói ba hoa như thế.
Diệp Khai sau khi nói xong, Thạch Tố Chân nghe vậy cảm thấy cô cùng vui
vẻ. Nguồn năng lượng mang lai hiệu quả cao trong việc bảo vệ môi trường
này, một khi được hình thành thì cho dù nước sông có bị thiếu nước
nghiêm trọng thì nguồn điện cũng không thiếu, điều này chắc chắn là tin
mừng. Các công ti sản xuất tiêu hao nguồn năng lượng rất lớn, hơn nữa sẽ giảm khả năng ô nhiễm môi trường rất nhiều.
- Rất mong có thể sớm được nhìn thấy sản phẩm của các anh.
Thạch Tố Chân cảm kích nói.
Khi 2 người đi đến bờ biển bên kia, thì liền nhìn thấy khu nghiên cứu của công ty Prometheus Hughes.
Đây là thiết bị phát điện phức hợp ba chiều. đầu tiên là bánh xe chạy
bằng sức gió, ở giữa là tấm bảng phát điện từ năng lượng mặt trời. phía
dưới mặt nước là các thiết bị có thể phát điện khi xuất hiện triều
cường. Bố cục đầy đủ như vậy đã tận dụng được ba nguồn năng lượng trong
tự nhiên, cố gắng tiết kiệm không gian một cách tối đa nhất, nâng cao
hiệu suất.
- Cái này không tồi, từ trước đến nay tôi chưa từng chứng kiến một
phương thức tận dụng ba nguồn năng lượng tự nhiên như này. Tất cả đều
được hợp lại làm một.
Thạch Tố Chân nhìn quanh, hai mắt tỏa sáng, cảm thấy nhân viên công ti
phát triển nghiên cứu này thật có ý tưởng sáng tạo, rõ ràng đã nghĩ ra
một cách hoàn hảo này.
Đối với vùng duyên hải này mà nói, ban đêm gió thổi là mạnh nhất, ban
ngày lại có thể tận dụng năng lượng mặt trời, khoảng rạng sáng hay gần
tối thì sẽ xuất hiện triều cường. Việc sắp xếp bố cục như vậy thì ba
nguồn năng lượng này sẽ có thể bổ sung cho nhau một cách tối đa nhất.
- Tận dụng một cách tổng hợp như vậy thì hiệu quả thu nhập sẽ hơn việc
dùng chúng riêng lẻ rất nhiều, thu nhập tài chính cũng sẽ cao hơn.
Diệp Khai nói
- Nhưng nếu để một trong ba nguồn năng lượng sử dụng riêng lẻ, thì thu
nhập từng thiết bị sẽ ít hơn một chút, cho nên chúng tôi rất hài lòng
với các thiết bị phát điện phức hợp ba chiều trước mắt này.
Thạch Tố Chân gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nếu như nói công ty Prometheus Hughes thật sự có thể đưa các thiết bị
phát điện này vào cuộc sống của họ, chắc chắn vùng đất duyên hải trải
dài mấy trăm kilomet này sẽ dùng để sản xuất ra nguồn điện, như thế thu
nhập của bọn họ sẽ trở thành một con số vô cùng lớn.
Đương nhiên cũng phải giữ
lại mấy cái cảng biển kia. Cũng không thể biến vùng duyên hải này thành
công trưởng sản xuất nguồn điện được, như vậy thì ngư dân sẽ không có
cách nào ra biển.
Sau khi đi thăm quan mấy khu công nghiệp ở vùng đất mới Thánh Vương, Thạch Tố Chân thực sự cảm thấy rất vui vẻ.
Buổi trưa, Diệp Khai mở tiệc mời chủ tịch tỉnh Thạch tố Chân, quy trình rất sang trọng.
- Cái này..hình như hơi quá rồi
Thạch Tố Chân nhìn đồ ăn trên bàn, lập tức có chút cau mày.
- Là tôi dùng thân phận của mình để mời các vị ở đây, không mất phí của công.
Diệp Khai giải thích.
Thạch Tố Chân gật đầu nói:
- À, nếu nói như vậy thì tôi xin nhận. Tôi cũng đã nghe nói cậu hai nhà
họ Diệp có đôi tay biến đá thành vàng, trước kia còn có chút không tin,
hôm nay sau khi được chiêm ngưỡng khu công nghiệp ở vùng đất mới Thánh
Vương này tôi cuối cùng cũng đã tin rồi.
- Chủ tịch Thạch quá khen rồi, chỉ là tuổi trẻ thích theo đuổi ham muốn mà thôi. Cứ thế không suy nghĩ gì thế mà cũng được.
Diệp Khai khiêm tốn nói.
- Một lần hai lần thì có thể nói là do may mắn. Nhưng lần nào cũng như thế thì không chỉ là may mắn nữa.
Thạch Tố Chân nhấn mạnh.
- vậy thì chính là quá may mắn.
Diệp Khai trả lời.
- Ha ha ha
Thạch Tố Chân nở nụ cười. Cảm thấy Diệp Khai trẻ tuổi mà biết suy nghĩ.
Thạch Tố Chân sống ở thành phố đã lâu, đối với cấp dưới của anh ở thành phố thì còn thiếu hiểu biết.
Trong mắt anh, mặc dù cấp dưới của anh đều theo Đảng, nhưng đa số đều
dựa vào địa vị gia đình, năng lực bản thân không dám nói là quá kém,
nhưng cũng tuyệt đối cũng không cao. Biểu hiện lớn nhất chính là nguồn
thu nhập có đủ hay không.
Cấp dưới của ông sau này có rất nhiều người làm lãnh đạo tại các cơ sở
địa phương, nhưng việc dễ nắm bắt nhất lại chính là quan hệ với những
người trên tỉnh, hoặc là dụa vào thanh danh của chính gia đình mình. Từ
cấp ủy đến cấp tỉnh sẽ tìm cơ hội được thăng chức, tìm kiếm cơ hội thể
tăng lương. Có thể nói đống góp lớn nhất cho địa phương họ đảm nhận lại
chính là năng lực hoạt động của họ hoặc là khả năng chạy chọt.
Nếu như bỏ qua điểm này, thì năng lãnh đạo của họ đều không biết lấy gì để khen thưởng đây.
Nếu như một địa phương không có hạng mục tiếp tục duy trì phát triển thì cho dù là chấp bút gửi tiền cho thì cuối cùng thì tiền cũng nhanh chóng biến mất. Cho nên Thạch tố Chân cho rằng, những người này cũng không có bản lĩnh thực sự, vẫn là dựa vào gia đình để sống qua ngày.
Trái lại, đối với sự hiểu biết của Diệp Khai, Thạch Tố Chân cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Chỉ nhìn Diệp Khai ở vùng đất mới nổi Thánh Vương này, tạo ra mấy xí
nghiệp lớn, cùng với việc mở ra công ty Prometheus Hughes đi đầu trong
việc sử dụng nguồn năng lượng tự nhiên trong nước, cũng đủ để nói rằng
cháu của Diệp gia tuy tuổi còn nhỏ nhưn năng lực kinh doanh thực sự làm
cho người khác cảm thấy nể phục cùng ngạc nhiên.
Trong nước hiện nay, những người thông minh như hắn qur là độc nhất vô nhị.
Mà làm cho Thạch tố Chân phải noi gương chính là đồng chí Hứa Vĩnh Niên
trước khi đi đã có lời, Diệp Khai cùng chủ tịch tiền nhiệm tỉnh Giang
Trung Tô ĐỊnh Phương có thể sẽ được bọn họ coi trọng. Bọn họ thậm chí
gặp khó khăn chỉ vì Diệp Khai. Năng lực của Diệp Khai không chỉ làm kinh tế giỏi mà còn biết dùng các biện pháp chính trị, quả là cao tay.
Người như vậy không thể coi là địch. Trong lòng Thạch Tố Chân rất nhanh đưa ra quyết định.
- ý định phát triển vùng đất Thánh Vương này của anh là gì?
Thạch Tố Chân đột nhiên hỏi.
- dạ ?
Diệp Khai đang ăn một con cua, nghe thấy câu hỏi của Thạch Tố Chân liền có chút chần chờ, sau đó mới trả lời:
- Thật ra thì bây giờ tôi vẫn chưa có ý định gì cụ thể cả.
- Sao lại thế. Tôi cảm thấy các anh làm rất xuất sắc, không thể nào là tùy ý mà làm được.
Thạch Tố Chân nghe xong có chút không tin liền hỏi lại.
- Tạm thời tôi chỉ mong thông qua việc nhập trú của các xí nghiệp sẽ hỗ trợ cho khu Thánh Vương này đi lên..
Diệp Khai tiếp tục giải thích:
- Mặc dù vị trí của thành phố rất quan trọng, nhưng những sự việc liên
quan đều có thể làm thay đổi. Kế hoạch của chúng tôi là chọn một vị trí
bình thường một chút, không thể để năng lực của on người bị hạn chế,
nhưng điều đó hình như cũng không thu được kết quả tốt.
- vậy bước tiếp theo các anh định làm gì?
Thạch Tố Chân hỏi.
Đối với sựu tính toán trước của Diệp Khai, Thạch Tôc Chân thực sự cảm
thấy bội phục, cho nên anh cũng rất muốn biết bước đi tiếp theo cho vùng Thánh Vương Tân này, hoặc là có tác dụng gì cho con đường phát triển
của Giang Trung.
- Nông nghiệp xanh
Diệp Khai trả lời.
- Nông nghiệp xanh?
Thạch Tố Chân sau khi nghe, mắt hiện lên ánh sáng ngạc nhiên.
Nếu như ý nghĩ này của Diệp Khai mà nói với các vị lãnh đạo khác thì cho dù thế nào cũng không được hưởng ứng. Nhưng Thạch Tố Chân là một ngoại
lệ. Trong thời gian làm việc tại bộ Lâm nghiệp, anh cũng có chút cống
hiến góp phần vào công tác bảo vệ tài nguyên rừng. Mà đối với sự phát
triển ngành nông nghiệp của Quốc gia anh cũng nắm bắt được một sô thông
tin.
- Tình hình khu vực phía Nam Giang Trung thực tế sẽ không phù hợp với
việc gieo trồng truyền thống. Cho nên nhiều năm trở lại đây, phát triển
quy mô hóa nông nghiệp hầu như là không có cải thiện gì. Điều này cũng
có liên quan đến điều kiện tại nơi đây.
Diệp Khai như hiểu rõ về vấn đề này, không cần giới thiệu qua liên nói liên hai câu:
- Nhưng tôi cũng thực hiện một số khảo sát, cho rằng vùng núi bên này
phù hợp với việc trồng trà, thậm chí là loại cây ăn quả đặc thù. Vì vậy
chúng ta hãy chuẩn bị mấy loại cây công nghiệp xanh và động não một chút rồi hướng ra thị trường nước ngoài, làm một số sản phẩm công nghiệp có
giá trị cao, ví dụ như lá trà tươi, dầu trà... bất luận là xuất khẩu hay tiêu thụ trong nước thì thị trường cũng rất rộng lớn.
- Dầu trà? Thứ này người dân ở vùng nông thôn đều ăn, bây giờ thành phố
đều đã bắt đầu làm dầu thực vật, đây mới là hướng phát triển của dầu ăn.
Một cán bộ đi theo nhịn không được liền lên tiếng.
Mọi người đều gật đầu tán thành, khẳng định thật sự có việc như thế.
- dinh dưỡng trong dầu trà tương đối cao, hơn nữa rất có lợi cho cơ thể, đây chính là một trong những nguyên nhân mà chúng tôi muốn làm.
Diệp Khai khẽ mỉm cười nói
- Binh pháp hữu vân, người bỏ ta dùng, người dùng ta bỏ. Đây cũng là con đường đưa đến thành công trên thương trường. Dầu salad đương nhiên là
có xu hướng phát triển, nhưng cuối cùng cũng chỉ có vài công ty lớn thao túng thị trường. Còn dầu trà hiện tại là thế mạnh của tỉnh Giang Trung
chúng ta, bởi vì sẽ là nơi cung cấp nguyên liệu, chỉ cần tính toán một
chút, điều này sẽ rất có lợi cho chúng ta.
- Người bỏ ta lấy? Nói hay lắm.
Thạch Tố Chân gật đầu tán dương:
- Tiểu Diệp quả nhiên có tầm nhìn sâu rộng, khiến tôi mở rộng tầm mắt, những lời này đáng để uống một ly.
Nói xong, anh đưa chén rượu trong tay mình cho Diệp Khai.