Quan Môn

Chương 640: Chương 640: Không quản được sao?




Xảy ra sự cố bên bệnh viện cũng đã áp dụng biện pháp cấp cứu, ý định sửa chữa biến cố này, nhưng thật đáng tiếc là không có hiệu quả.

Kỳ thật tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, khi giải phẫu xảy ra sự cố vẫn luôn có tồn tại, điều này thì không cách nào tránh khỏi, chỉ có điều đối với người nhà của bệnh nhân mà nói vốn là một cuộc giải phẫu bình thường, kết quả không biết do nguyên nhân gì mà người bệnh biến thành người thực vật, điều này đương nhiên là không ai chấp nhận nổi.

Mẹ của Lăng Tiếu cũng có mặt, trên mặt lão thái thái đầy nước mắt, hiển nhiên vô cùng thương tâm, đả kích này đến có chút quá đột nhiên, dù là ai cũng không cách nào tiếp nhận.

Bên bệnh viện cũng có hai người đang khám bệnh, tỏ vẻ cuộc giải phẫu rất thành công, về phần nói bệnh nhân vì sao không thể tỉnh lại thì do nhiều nguyên nhân, việc này chỉ còn có thể chờ đợi, quan sát tình huống, sau đó mới làm ra kết luận, cuối cùng còn nhắc tới vấn đề phí tổn.

Ngụ ý là, bệnh viện cho rằng bên mình cũng không làm sai việc gì, người bệnh còn không tỉnh lại hẳn là do chính bản thân bệnh nhân, bên bọn họ không có trách nhiệm.

Diệp Khai còn đang trấn an Lăng Tiếu, nghe xong luận điệu kia ngay lập tức liền nhíu mày.

Dưới loại tình huống này, cách làm chính xác nhất là phải trấn an người nhà của bệnh nhân mới là quan trọng nhất, ngươi chưa gì đã nói ra những lời lẽ như trốn tránh trách nhiệm không phải là muốn kích động lửa giận của người nhà bệnh nhân hay sao?

Người ta đang tốt đẹp thì đẩy vào phòng giải phẫu, lúc đi ra thì biến thành người thực vật, ngươi nói sau giải phẫu có nguy hiểm biến cố nhưng kết quả này khẳng định không phải ai có thể tiếp nhận được, hơn nữa phương diện thái độ của bệnh viện thật có vấn đề, không tạo thành tranh chấp mới là chuyện lạ.

Quả nhiên Lăng Tiếp lập tức nổi giận.

- Hôm qua cha tôi còn đang mừng sinh nhật vui vẻ, chỉ làm cuộc giải phẫu thì bị biến thành người thực vật, chẳng lẽ nói chúng tôi vào bệnh viện không phải là vì chữa bệnh mà tự đi tìm tội chịu hay sao?

Đối với bệnh của cha Lăng Tiếu, Diệp Khai đã có chút hiểu biết.

Lá gan của Lăng phụ có chút tật xấu, nhưng không phải u ác tính, cho nên muốn giải phẫu cũng không khó khăn bao nhiêu, nếu không phải lo lắng khối u sẽ biến thành ác tính hơn nữa bác sĩ cực lực đề nghị tiến hành giải phẫu thì Lăng phụ cũng không nhanh chóng chọn lựa phẫu thuật.

Nhưng không hề nghĩ đến hiện giờ lại xảy ra chuyện như vậy, huyên náo người một nhà thê thê thảm thảm.

Trong phẫu thuật sẽ có nguy hiểm đây là chuyện mà hết thảy mọi người đều biết rõ.

Nếu bên bệnh viện biết cách nói chuyện, thái độ thành khẩn hơn một ít thì khả năng cả Lăng Tiếu lẫn Lăng mẫu đều sẽ nhận mệnh rồi, nhưng bệnh viện vừa mở miệng đã lập tức trốn tránh trách nhiệm, đồng thời còn vội vàng đòi trả phí tổn sau phẫu thuật, điều này làm hai người phi thường phẫn nộ.

- Lúc trước không phải các người đã nói phẫu thuật này không có gì khó khăn sao, còn nói sau phẫu thuật chẳng khác gì người khỏe mạnh, hiện tại như thế nào lại như vậy?

Lăng Tiếu tức giận hỏi:

- Ngay cả hộ sĩ cũng biết đây là sự cố khi phẫu thuật, các người làm sao có thể trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, không hề gánh chịu một chút trách nhiệm nào?

- Cô không nên nói bậy lung tung như thế, thái độ này của cô không thể giải quyết vấn đề.

Người phụ trách bên bệnh viện vừa nghe xong, lập tức liền thay đổi sắc mặt:

- Như thế nào mà nhận định là nguy hiểm bình thường hay là do sự cố phẫu thuật, là có cơ cấu chuyên môn phụ trách, không phải do cô tùy tiện nói là được, cô chỉ trích bác sĩ trưởng như vậy hoàn toàn không có lý lẽ, hoặc có lẽ vì thân thể của cha cô có vấn đề nào khác mới đưa tới tình huống hiện tại thì sao?

Sau khi Diệp Khai nghe xong cũng cảm thấy phi thường bất mãn, hắn đã sớm nghe nói bên trong bệnh viện có rất nhiều vấn đề nhưng trước kia mỗi khi gia đình hắn có việc gì đều sẽ đến tổng quân y viện giải quyết, tình huống của tổng quân y viện tuyệt đối hơn xa bệnh viện địa phương, cho nên đối với vấn đề mà dân chúng hay than thở là bệnh viện địa phương không tốt cũng không có hiểu biết sâu sắc trực quan.

Hôm nay bởi vì sự tình liên quan tới cha của Lăng Tiếu, hiện tại hắn chính mắt chứng kiến tình huống nơi này nên mới hiểu được rõ ràng.

Chỉ bất quá hắn cũng không muốn tranh chấp cùng đám người kia, thứ nhất là hắn biết rõ có theo tranh luận với bọn họ cũng không có hiệu quả gì, thứ hai là hắn cũng không muốn tự giảm xuống thân phận của mình, đường đường bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, lại đi cãi tay đôi với những người này sao?

Nếu như không hài lòng đối với chuyên môn của bọn họ, thì cứ trực tiếp phái người tới soi tật xấu là được, cần gì phải đi đấu võ mồm?

- Cái gì gọi là cơ cấu chuyên môn, đây không phải cũng là do bệnh viện các người tổ chức hay sao?

Lăng Tiếu phản bác:

- Quỷ cũng biết bọn hắn sẽ phán định như thế nào, khẳng định sẽ nói là hiện tượng bình thường!

- Cô nói chuyện như vậy là không đúng.

Chủ nhiệm kia lạnh mặt nói:

- Đã như vậy thì tôi cũng không cần nhiều lời, trong ba ngày phải đem phí tổn thanh toán cho xong, bằng không chúng tôi sẽ nhổ ống!

Sau khi nói xong hắn đã đi.

Chung quanh có chút người nhà của bệnh nhân vây xem, còn có một chút y tá cũng có lòng trách nhiệm, ánh mắt mọi người nhìn Lăng Tiếu đều có một ít đồng tình nhưng là lực bất tòng tâm.

Một bệnh nhân hơi lớn tuổi một chút an ủi:

- Được rồi, cô gái, chúng ta là quần thể yếu thế, nói không thông đạo lý đâu, có thể tận lực giảm miễn một ít tiền chữa trị xem như là không tệ rồi, cha của cô như vậy xem ra phí tổn hộ lý ngày sau sẽ không ít, mọi thứ phải hướng lâu dài mà xem, không nên theo chân bọn hắn tức giận, thật không đáng.

- Hiện tại bệnh viện chỉ nhận tiền mà không nhận người đâu, con trai của tôi khi làm phẫu thuật tôi phải đút hai ngàn đồng tiền lì xì đấy, nghe bọn hắn nói nếu không đưa tiền lì xì, bọn hắn phẫu thuật xảy ra chuyện gì thì không chịu trách nhiệm, hơn nữa còn dễ dàng xảy ra chuyện khác nữa.

Một người nhà bệnh nhân nói ra:

- Tôi xem vấn đề của các vị chủ yếu là nảy sinh ở phương diện này rồi đi?

- Phải đưa tiền lì xì?

Lăng Tiếu nghe xong quả nhiên có chút không biết làm sao, nàng vốn chưa từng nghe qua có chuyện này.

Ở thời điểm đầu thập niên 90, chi phí chữa bệnh vẫn khá nhiều, bệnh viện lớn còn chính quy một chút, loại chuyện này tương đối ít, nhưng bởi vì giai đoạn gần đây có chút bệnh viện cảm nhận được áp lực sinh hoạt, cho nên việc các bác sĩ thu tiền lì xì cũng đã bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều hơn.

Chẳng hạn như bác sĩ cùng y tá chuyên phẫu thuật trên cơ bản đều có thể thu được tiền lì xì hết sức khả quan.

Đối với ngành y tế mà nói, nói thí dụ như chuyên ngành phẫu thuật, nói thí dụ như dùng thuốc, bên trong đều có độ co dãn rất lớn, khi hắn hạ đao phẫu thuật cẩn thận một ít, coi chừng một ít, thì miệng vết thương sẽ nhỏ đi một chút, khôi phục sẽ nhanh hơn một chút, sức khỏe cũng nhanh chóng khôi phục dễ dàng hơn một chút.

Trái lại nếu tâm tình của hắn không tốt, sẽ cắt vết thương lớn hơn một chút, tình huống sẽ hoàn toàn khác hẳn.

Dùng đơn thuốc cũng vậy, mở một ít loại thuốc giá rẻ một chút cũng sẽ có hiệu quả như nhau, nhưng nếu như hắn cố tình viết cho anh đơn thuốc chỉ dùng thuốc khó nhập khẩu, vậy thì anh cũng bó tay, dù sao anh đi vào bệnh viện, chẳng khác gì đi vào lò sát sinh, anh chỉ có việc nghe theo bọn họ bày bố, mà không có được quyền lực tự mình quyết định.

- Chẳng lẽ bởi vì không cho bác sĩ phẫu thuật tiền lì xì, cho nên bọn hắn làm cho cha của tôi biến thành người thực vật sao?

Lăng Tiếu vừa nghe xong sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt, tràn ngập phẫn nộ.

- Đừng tranh cãi nữa, không phải toàn bộ bác sĩ đều tệ hại như trong tưởng tượng của các người…

Ở bên cạnh có một hộ sĩ nói:

- Không bài trừ có một ít bác sĩ khuyết thiếu y đức, nhưng đại đa số bác sĩ đều là tốt, các vị không thể một gậy tre quật ngã người một thuyền…

Vừa nghe vậy mọi người vây xem lập tức lớn tiếng tranh luận, lời mắng nhiếc gì cũng có.

Lăng Tiếu lại mềm nhũn dựa vào người Diệp Khai, hắn dìu nàng ngồi xuống ghế, đôi mắt nàng ướt đẫm mông lung hỏi Diệp Khai:

- Có phải bởi vì tôi không cho bác sĩ phẫu thuật tiền lì xì, cho nên bọn hắn đem cha của tôi biến thành người thực vật sao?

- Không đến nỗi vậy đâu, đây thuần túy là chuyện ngoài ý muốn…

Diệp Khai cũng rất đau đầu, rất hiển nhiên tư duy của Lăng Tiếu hiện tại đã lâm vào ngõ cụt, điều này chẳng khác gì khiến cho nàng rơi vào trạng thái như người sắp chết, tựa hồ ngoại trừ chuyện này, những chuyện gì khác không đủ lôi kéo nàng tỉnh táo trở lại.

Nếu như vậy chỉ sợ nàng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, cho nên hắn nhất định phải nghĩ cách lôi nàng ra khỏi vòng xoáy tử vong kia mới được.

Diệp Khai cảm thấy phải gieo cho nàng một chút hi vọng, vì vậy liền nói ra:

- Đừng có gấp, tôi có quan hệ với bên tổng quân y viện, trước tiên đem cha của cô chuyển qua bên kia, có lẽ còn có cơ hội khôi phục!

- Tổng quân y viện? Chỗ đó có thể sao?

Lăng Tiếu ngẩng đầu lên, quả nhiên đã thanh tỉnh hơn một ít.

- Ít nhất chuyên gia chỗ đó là ưu tú nhất đấy, kinh nghiệm vô cùng phong phú, người lãnh đạo quốc gia đều chữa bệnh nơi đó, cô nói kỹ thuật còn kém được hay sao?

Diệp Khai hồi đáp.

- Muốn chuyển viện cũng không phải dễ dàng như vậy, các người phải trả xong phí tổn hoàn toàn, sau đó ký tên vào một ít tài liệu văn bản, đợi khi nào bác sĩ trưởng cùng bệnh viện phê chuẩn mới được.

Chủ nhiệm khi nãy không biết từ lúc nào đã quay lại, nghe được bọn họ nhắc tới chuyện chuyển viện thì đứng một bên xen vào.

Diệp Khai nghe xong lập tức nổi giận, rút ra di động của mình, sau đó gọi điện cho thuộc hạ.

- Tôi là Diệp Khai!

- Chào Diệp bí thư, ngài có dặn dò gì?

Thanh âm bên kia điện thoại phi thường cung kính hỏi.

- Là Khổng chủ nhiệm sao?

Diệp Khai nghe được thanh âm của chủ nhiệm văn phòng Khổng Hữu Đức, liền nói ra:

- Tôi cảm thấy bên bệnh viện ung bướu có hiện tượng thu nhận tiền lì xì thật nghiêm trọng, anh lập tức dẫn người tới điều tra một chút!

- Bệnh viện ung bướu? Dạ, tôi lập tức dẫn người đi qua!

Khổng Hữu Đức nghe xong cảm thấy sững sờ, không biết bệnh viện ung bướu làm sao chọc phải Diệp Khai, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.

Chứng kiến Diệp Khai lấy ra điện thoại di động, chủ nhiệm kia đã cảm thấy có chút không thích hợp, mặc dù nói hiện tại di động cũng không quý giá như ngày trước, nhưng một bộ điện thoại giá trị hơn mười ngàn cũng đủ làm người ghé mắt, rất hiển nhiên người trẻ tuổi trước mặt cũng không phải dễ trêu chọc.

Lại nhìn qua Lăng Tiếu xinh đẹp như vậy, nghe nói còn là tiếp viên hàng không, có lẽ người trẻ tuổi này là bạn trai của nàng cũng nói không chừng, những người này không phải có tiền thì có quyền, sẽ không dễ gây sự tới.

Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, dù sao chuyện này không có bao nhiêu quan hệ tới hắn, muốn truy cứu trách nhiệm thì người không may cuối cùng sẽ không phải là hắn, tối đa là bác sĩ trưởng cùng hộ sĩ đi ra gánh vác mà thôi, cho nên hắn cũng không quá quan tâm, hơn nữa hắn cũng không tin chỉ một cuộc điện thoại của người trẻ tuổi trước mặt mà có thể làm gì được bệnh viện.

Dù sao bệnh viện ung bướu là thuộc cấp phó sảnh, do Sở vệ sinh tỉnh trực tiếp quản lý.

Chủ nhiệm cũng không tin một cuộc điện thoại của Diệp Khai có thể gọi được người trong tỉnh ra mặt xuất đầu cho hắn.

Quả nhiên không qua bao lâu, Khổng Hữu Đức đã mang theo người chạy tới.

- Diệp bí thư, là chuyện gì mà tức giận như vậy?

Khổng Hữu Đức chạy tới, thật ân cần dò hỏi.

- Tôi nhận được tố cáo, nói là bệnh viện ung bướu có hiện tượng thu tiền lì xì vô cùng nghiêm trọng, hôm nay bạn của tôi bởi vì không đưa tiền lì xì kết quả cha của nàng đã bị biến thành người thực vật, sau khi tôi tới nghe xong mọi người tố khổ, cảm thấy loại tình huống này nhìn thấy mà thật sự giật mình.

Diệp Khai sầm mặt nói ra:

- Bệnh viện là nơi chăm sóc người bệnh, hiện tại bị biến thành bộ dáng gì nữa rồi, quả thật là bát nháo vô cùng, lão Khổng anh dẫn người đi tra một chút, người không đủ thì tìm thêm người tới, phải điều tra việc này cho rõ ràng!

Bọn họ đứng nơi đó nói chuyện, chủ nhiệm kia đã cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn thấy đối phương đi tới nhiều người, phần lớn đều là thanh niên trẻ tuổi, cũng không dám lỗ mãng, liền yếu ớt hỏi một tiếng:

- Các anh thuộc đơn vị nào, trong bệnh viện cũng không thể giương oai!

- Ban kỷ luật thanh tra thành phố đến phá án, ông đừng nhiều lời!

Trong nhóm nhân viên cũng có người tính tình nóng nảy, một chàng trai chỉ vào mũi hắn quát.

- Ban kỷ luật thanh tra thành phố?

Chủ nhiệm vừa nghe thật sự là hoảng sợ, nhưng hắn lập tức kịp phản ứng:

- Ban kỷ luật thanh tra thành phố? Thật hay giả đây, cho dù là thật sự, các anh cũng không thích hợp tới điều tra chúng tôi, chúng tôi là đơn vị trực thuộc Sở tỉnh, các anh không quản được chúng tôi đâu, nếu là Ban kỷ luật thanh tra tỉnh thì còn nói được!

- Ha ha, thật sự không quản được sao?

Khổng Hữu Đức lập tức nở nụ cười, trong ánh mắt hắn hiện lên thần sắc xem thường.

- Chính là không quản được!

Chủ nhiệm kia bị ánh mắt của hắn nhìn không thoải mái, cũng cứng rắn đỉnh trở về.

- Đúng là không quản được rồi.

Vị Chủ nhiệm kia nhìn hắn không thuận mắt, cũng liền cứng rằn chịu đựng.

Khổng Hữu Đức nhìn gã Chủ nhiệm đó, lắc đầu nói:

- Quản được hay là không quản được thì anh nói cũng chả có tí trọng lượng nào, Viện trưởng của các anh ở đó, đương nhiên sẽ có người đi chào hỏi.

Tay Chủ nhiệm nhìn lại Khổng Hữu Đức, lại nhìn sang Diệp Khai, nhìn nhìn lại người thanh niên mà Khổng Hữu Đức dẫn tới kia, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nắm rõ được lai lịch của cậu ta thế mà đã dám tới viện ung bướu gây chuyện rồi. Nghĩ lại hẳn là cũng có chút hậu thuẫn kha khá, hoặc chính là thuộc loại người không biết trời cao đất dày gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.