Hiện tại hắn cũng chỉ là cán bộ cấp chính xứ, Hoàng Tùng Minh kia tuy còn trẻ, nhưng cũng là cán bộ
cấp phó phòng, hơn nữa còn là người của thị cục, hắn thực sự không động
nổi vào Hoàng Tùng Minh, nên Diệp Khai có nói thế, Bách Kiến Minh cũng
chỉ biết tỏ vẻ bất lực.
Dù rằng, nếu cậu hai nhà họ Diệp - Diệp Khai kiên quyết làm vậy, phân
cục cũng có thể hành động quả quyết, nhưng một khi chuyện này bị làm rối lên, thì người chuốc lấy xui rủi vẫn là những kẻ thấp cổ bé họng như
họ.
- Ai bảo anh hành động đâu, phía anh ghi chép cho đầy đủ là được rồi.
Diệp Khai khoát tay nói.
- Chuyện bắt người, chúng tôi tự làm.
Bách Kiến Minh nghe thế mới coi như rút được nỗi lo, bụng nghĩ, không
bắt bọn tôi can dự vào là được, còn về những chuyện khác, tiên sư anh
thích gây thế nào thứ cứ làm thế nấy, dù sao cũng chẳng liên quan tới
tôi.
- Phải rồi, nhà Hoàng Tùng Minh ở đâu, chắc anh phải biết chứ?
Diệp Khai chợt ngoảnh lại hỏi.
- Biết...ạ.
Bách Kiến Minh nghe thế, hồi lâu sau mới cười mếu máo mà trả lời.
Vẫn không tránh khỏi được chuyện này, nhà Hoàng Tùng Minh cũng phải có
cách gì đó, bằng không hắn còn trẻ thế đã chẳng thăng được đến chức phó
phòng, hơn nữa còn giữ chức vụ trong công sở cao cấp của thị cục, tuy
hiện tại phòng thông tin không có bao nhiêu người, nhưng nhiệm vụ phải
gánh thì càng ngày càng nhiều.
Có thể tưởng tượng, vài năm nữa, bộ phận này sẽ trở thành một cơ quan
khổng lồ của thị cục, do đó, với tư cách là phó phòng, cơ hội thăng tiến cho Hoàng Tùng Minh sẽ là vô cùng lớn.
Trong ngành có ô dù, cộng thêm thành tích bản thân có thể làm nên, gắng sức sớm chiều, không muốn thăng chức cũng khó.
Đắc tội với nhân vật như vậy, thật sự không đủ sở hụi.
Tuy Bách Kiến Minh là họ hàng của tổng bí thư thành ủy Hà Thiên Lâm,
quan hệ kiểu bà con xa, chứ chẳng gần gũi cho lắm, thế nên hắn vẫn có
chút lo lắng, ngộ sỡ chọc phải con rắn trên đầu nhà họ Hoàng, thì e là
tương lai sẽ khó sống yên ổn.
Bách Kiến Minh đành bó tay, đành phải nói cho Diệp Khai biết nơi ở của
Hoàng Tùng Minh, lại còn ghi chép lại giao cho hắn, rồi lại xác nhận lần nữa:
- Cậu Diệp, tuy Hoàng Tùng Minh chỉ là một cán bộ cấp phó phòng, nhưng
gia đình hắn khá có sức ảnh hưởng ở thành phố Minh Châu, bố hắn Hoàng
Sơn Hạc là phó chủ tịch thành phố, tuy không phải là phó chủ tịch thường ủy, nhưng cũng thuộc diện cán bộ địa phương ở Minh Châu, sức ảnh hưởng
tương đối lớn. Mấy ông chú cậu của hắn cũng đều là cán bộ cấp phó sở ở
nhiều ban ngành, thế nên nhà họ Hoàng phải nói là rất có năng lực.
- Ồ, cường hào ác bá à...
Diệp Khai gật đầu, rồi lại nói thêm một câu:
- Tôi cóc sợ nhất chính là bọn cường hào ác bá, thứ tôi thích dọn dẹp
nhất cũng là chúng, tôi tin là nếu xử lý được chúng, nhân dân địa phương cũng sẽ vỗ tay tán thành.
Bách Kiến Minh nghe thế liền toát đầy mồ hôi, nhủ thầm ông trời con này quả là điếc không sợ súng.
Với hạng cán bộ lũng đoạn này, người khác khá là dè chừng, hắn thì hay
rồi, vừa nghe những lời này xong thì lại càng thêm hăng hái.
Kể cả bố già anh, Diệp Tử Bình có là ủy viên Trung ương, bí thư thành ủy Minh Châu, nhưng có câu này nói rất hay, cường long còn không giết rắn
độc, nhỡ không xử được nhà họ Hoàng, thì chẳng khác nào lật thuyền trong cống ngầm, truyền ra ngoài làm trò hề, có lợi lộc gì cho Diệp Tử Bình
đây?
Vì chút chuyện ghen tuông bóng gió, là anh có thể làm gì Hoàng Tùng Minh sao?
Bách Kiến Minh không cho rằng quan điểm của Diệp Khai là đáng khen.
Mấy cậu ấm có ô dù này, bản lĩnh gây thị phi là số một, muốn dọn dẹp cục diện thì khó nói rồi đây.
- Có thích hợp không?
Hà Tình không muốn đa sự, bèn ngập ngừng hỏi Diệp Khai.
Cô không muốn hắn ra mặt vì mình mà lại làm sự tình càng thêm phức tạp.
Nhỡ đâu Diệp Khai bắt Hoàng Tùng Minh thật, thì phải dùng cái cớ gì?
Dùng ai để thực thi? Sau cùng sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào? Chẳng ai
biết trước được.
Hà Tình thực tâm không muốn Diệp Khai gây thêm thị phi nào nữa, để đến lúc đó rắc rối lại chất đàn chất đống.
- Không phải vấn đề thích hợp hay không, mà đối với kẻ vi phạm pháp luật, bọn tôi bắt buộc phải trừng trị theo pháp luật.
Diệp Khai phất tay quyết đoán.
- Đối với người chấp pháp có hành vi biết luật vẫn phạm pháp, thì tội còn nặng hơn!
Hà Tình và Bách Kiến Minh đều im bặt, vì họ cảm nhận được sát khí dày đặc trong giọng điệu của Diệp Khai.
Tuy không biết tại sao Diệp Khai lại nổi sát khí với một chuyện cỏn con
như vậy, nhưng họ đều thấy không cần phải khuyên hắn nữa, để tránh bắt
phải lửa nộ từ hắn qua mình.
- Việc gì phải làm thế chứ?
Lúc này Lê Nhị cũng hơi lo rồi, nếu vì chuyện của hắn mà kéo đến một trận đại chiến, thì thật sự quá khó coi.
- Bắt buộc phải làm vậy.
Diệp Khai vẫn giữ thái độ kiên định.
Có điều lần này đến đây, Diệp Khai không dẫn thêm ai khác, tuy Lê Nhị và Phùng Thiên Dịch, cả phía Tạ Quân Ngọc cũng đều là kẻ cao tay, nhưng
thế thì hơi quá cho việc bắt giữ một cán bộ cấp phó phòng nhỏ nhoi.
Nhất là Tạ Quân Ngọc lại còn là cán bộ cấp cao ở phó sở, cùng cấp với
phó chủ tịch tỉnh địa cấp thị, dĩ nhiên không thể manh động đi bắt một
phó phòng cỏn con, do đó Diệp Khai bèn đổ sang Bách Kiến Minh.
- Trưởng phòng Bách, tôi thiếu người để làm việc, cho mượn vài cảnh sát hình sự đi.
Diệp Khai nói với Bách Kiến Minh.
Bách Kiến Minh đến đau hết cả đầu, vì việc này thực sự không dễ làm, tuy ngài Diệp công tử Diệp Khai đây là quan viên cấp phó sở, nhưng cũng đâu phải thuộc bộ phận chấp pháp, anh tới chỗ tôi mượn cảnh sát đi bắt
người, còn ra thể thống gì?
Ai biết thì nói cậu Diệp đây cậy thế cậy quyền, ai không biết thì sẽ nói Bách Kiến Minh tôi chẳng hiểu quy định, dám bắt cán bộ của thị cục,
chuyện này nói thế nào ấy nhỉ?
- Diệp chủ nhiệm, ngài cứ nói một tiếng với lãnh đạo thì cục là chuyện
này coi như xong đúng không? Hà tất phải phí công phí sức thế?
Hoàng Kiến Minh thực sự không muốn đáp ứng yêu cầu của Diệp Khai, tuy
hắn rất muốn bấu víu cây đại thụ chọc trời – bí thư thành ủy Diệp Tử
Bình, nhưng chuyện Diệp Khai bảo hắn làm thì quả thật có hơi bắt bí.
Vấn đề chính yếu nhất, vẫn là ở chỗ hắn chỉ là một trưởng phòng thôi,
căn bản không thể lọt vào mắt xanh ông lớn như Diệp Tử Bình, việc gì
phải ton hót Diệp Khai bằng cách chọc vào rắn độc như nhà họ Hoàng?
- Tôi nghe nói, hình như thị cục còn đang thiếu một phó cục trưởng phải không?
Diệp Khai không thèm nhìn Bách Kiến Minh, mà chợt quay qua hỏi Hà Tình.
- Đúng là đang thiếu, có điều cạnh tranh khá gay gắt, đấy là vị trí cấp phó sở mà.
Hà Tình sáng rỡ hai mắt, lập tức giải thích:
- Phó cục trưởng của thị cục phải có khả năng lên đến chính sở, ắt sẽ có nhiều người trông đỏ con mắt, hệ thống cảnh sát thành phố Minh Châu có
nhiều cán bộ đến vậy, ai cũng lăm le vị trí đó, có điều quyền quyết định vẫn ở Diệp bí thư.