- Frankfurt được coi là Manhattan bên bờ sông Rhine.
Nam Cung Vân nói với Diệp Khai.
- Ah, cái này thì tôi thật không biết.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ xe lửa ra bên ngoài, chỉ
thấy thanh sơn lục thủy, phong cảnh hợp lòng người, xác thực là cảnh
đẹp.
Đúng như Nam Cung Vân nói, Frankfurt là trung tâm công thương nghiệp,
tài chính cùng giao thông trọng yếu của nước Đức, đồng thời cũng là cảng hàng không lớn nhất của nước Đức, đầu mối đường sắt đầu mối then, cũng
là trung tâm tài chính lớn nhất của nước này. Nó là nơi đặt tổng bộ ngân hàng trung ương và ngân hàng châu Âu.
Với tư cách một thành thị tràn ngập mị lực, Frankfurt không chỉ là biểu tượng tài chính cùng công nghệ cao nghiệp của nước Đức, hơn nữa là cơ
cấu vận hành tiền tệ của Châu Âu. Nơi này có hơn bốn trăm ngân hàng, hơn bảy trăm công ty bảo hiểm cùng với đông đảo công ty quảng cáo.
- Trên thực tế Frankfurt từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 18 vẫn là thuộc về quân quyền, tổng cộng có mười vị hoàng đế nắm quyền ở đây.
Nam Cung Vân nói:
- Về sau bị chiến tranh thế giới phá hủy, xây dựng lại thành phố hiện đại.
Chỉ có điều nhân khẩu của Frankfurt không nhiều lắm, chỉ có hơn sáu
mươi vạn nhân khẩu, so ra còn kém một huyện của Hoa Hạ, điểm này thực sự để cho Diệp Khai cảm thấy có chút thổn thức.
Tương đối mà nói, người ngoại quốc chiếm được các loại điều kiện ưu thế, trong đó mật độ thưa là một điều kiện rất trọng yếu.
- Từ xưa đến nay, thành thị kinh tế phồn vinh trên cơ bản đều nằm hai
bên bờ sông, cái này liên quan đến thói quen gần nước, cũng là nhất
mạch tương thừa đấy......
Diệp Khai nhìn xem cảnh trí bên ngoài, như có điều suy nghĩ nói.
Đúng như Diệp Khai nói, coi như là ở trong nước, tình huống này cũng
tương tự, ở mấy con sông lớn thông ra biển, trên cơ bản đều là thành thị số một siêu cấp, một mặt là vận tải đường thuỷ nghiệp phát đạt, hậu
cần thông thoáng, một phương diện khác cũng là do tập quán sống gần
sông nước của mọi người.
- Hẳn là như vậy đấy.
Nam Cung Vân gật đầu hồi đáp. Từ khi về tới tại đây, tâm trạng của cô
ta vui hẳn lên, dù sao đây cũng là nơi cô lớn lên, có liên hệ sâu xa.
Coi như là tương lai toàn bộ Nam Cung thế gia trở về thì cơ nghiệp bên
này cũng không có khả năng đưa cho người khác mà vẫn cần phải có người
tọa trấn, tiếp tục duy trì tốt sản nghiệp bên này.
Đương nhiên, về phần nói sản nghiệp hải ngoại đến tột cùng có thể duy
trì bao lâu, về sau phát triển phương hướng ở đâu thì còn cần thương
thảo, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
- Gia gia của cô là người thế nào? Diệp Khai bỗng nhiên nghiêng đầu lại, rất chân thành hỏi.
- Ông ấy?
Nam Cung Vân đột nhiên nghe Diệp Khai hỏi vấn đề này, cũng ngây người, thật lâu sau mới nhíu mày hồi đáp:
- Thật không dễ để kết luận. Trên thực tế, theo như trí nhớ của tôi thì ông ấy từ lâu đã không hỏi thế sự. Lần này ông đột nhiên đưa ra đề nghị phải quay về đại lục, xác thực thật là chuyện ngoài dự đoán mọi người.
- Nói cách khác, kỳ thật trong ấn tượng của những người trẻ tuổi, ông của cô đã là một nhân vật nhàn vân dã hạc?
Diệp Khai có chút tò mò.
- Có thể nói như vậy.
Nam Cung Vân rất cố gắng muốn miêu tả chuẩn xác hình tượng của Nam Cung Kinh Hồng:
- Bình thường ông rất ít xuất hiện tại trước mặt của chúng tôi, ngẫu
nhiên gặp mặt htif cũng không nói nhiều, tính cách có chút khó có thể
nắm bắt, Tuy nhìn Lão đầu tử có vẻ hòa ái, nhưng đối với những người có dòng máu sát thủ như chúng ta mà nói rất dễ dàng có thể cảm giác được
mùi máu tanh dưới gương mặt hiền hòa, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà chúng tôi không muốn chủ động tiếp cận ông.
- Ah, bộ dạng như vậy.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ thoạt nhìn Nam Cung Kinh Hồng ngay trong gia tộc cũng là một người thần bí.
Bất quá cái này cũng khó trách, dù sao cũng là người của thời đại
trước, lại là nhân vật vương giả của giới tình báo ngầm, Nam Cung Kinh
Hồng biểu hiện có chút thần bí, cũng là trong dự liệu.
Chỉ là đối với nhân vật như vậy, một khi quyết định chuyện gì khẳng
định sẽ quán triệt đến cùng. Diệp Khai không quá lo lắng chuyện Nam Cung thế gia trở về bởi vì Nam Cung Kinh Hồng thay đổi mà xuất hiện cái gì
ngoài ý muốn.
Vừa mới xuống xe lửa thì có một đoàn xe tới nghênh đón.
Cân nhắc đến trong mấy người tới có đương kim gia chủ của Nam Cung thế gia, lại có Nam Cung Vân là nhân tuyển của vị trí Gia chủ tương lai,
còn có khách đường xa nên bày ra trận trượng lớn như vậy cũng không kỳ
lạ.
Xe chạy trên đường một hồi thì tiến vào một trang viên cực kỳ rộng lớn.
Trang viên dựa vào núi đồi, gần như là rừng nguyên sinh, phong cảnh ưu
mỹ, bốn bề xanh ngắt, chim hót hoa nở, u tĩnh hợp lòng người, cuộc sống
gần gũi với tự nhiên.
Xuyên qua rừng núi có đường nhỏ ngoằn ngoey, bốn phương thông suốt, phi thường thuận tiện.
Khiến cho Diệp Khai đặc biệt chú ý là một số kiến trúc trong trang viên dường như đã xây lâu năm.
- Nam Cung thế gia có mấy chục trang viên ở Frankfurt. Đây là một trong những trang viên có quy mô lớn, cũng là nơi gia tộc thường xuyên tổ
chức hội nghị, dân bản xứ gọi là Lu Trask, tương đối nổi danh.
Nam Cung Vân giới thiệu cho Diệp Khai:
- Những kiến trúc trong trang viên này được bảo tồn từ thời Trung Cổ,
còn sót lại qua thế chiến thứ hai, có thể nói tương đối khó tìm.
Diệp Khai sau khi nghe, không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, bởi vì lúc
trước Nam Cung Vân giới thiệu qua với hắn, nói là đại bộ phận công trình kiến trúc cổ đại ở Frankfurt đều đã bị hủy hoại trong thế chiến 2. Số
có thể bảo tồn rất ít, mà Nam Cung thế gia có thể bỏ vào trong túi một
tòa trang viên quy mô lớn như vậy, đủ thấy lực ảnh hưởng của bọn họ ở
đây lớn đến bao nhiêu.
Cũng khó trách người ngoại quốc sẽ xa lánh cùng đề phòng bọn họ, thật
sự là uy hiếp được không gian sinh tồn phát triển của người ta .
Sau khi bọn họ đi tới thì có đám người hầu đến đón chào.
Một lão đầu đầu tóc chải chuốt giống như quản gia cúi đầu chào hỏi Nam Cung Thủ Chuyết.
Nam Cung Thủ Chuyết cũng gật đầu đáp lễ lại, sau đó mới hỏi:
- Đức thúc, phải chăng Lão thái gia đã trở về rồi hả?
- Lão thái gia vừa mới trở về, phân phó tôi chờ đám các ngươi tương kiến.
Lão đầu tóc bạc hồi đáp.
Nam Cung Vân ở một bên thấp giọng giải thích cho Diệp Khai, vị Đức thúc này là tùy tùng thân tín của gia gia Nam Cung Kinh Hồng, sau khi đến
Châu Âu thì đảm nhiệm chức vụ Đại quản gia, ở trong Nam Cung thế gia coi như cấp bậc nguyên lão. Thế hệ thực quyền như Nam Cung Thủ Chuyết trước mặt Đức thúc cũng đều phi thường cung kính, đừng nói chi đám vãn bối
như Nam Cung Vân.
Vậy thì cũng giống như địa vị của Lê thúc trong lão Diệp gia chúng ta, Diệp Khai tâm âm thầm đánh giá.
Lê thúc tuy không phải họ Diệp, nhưng ý nghĩa đối với lão Diệp gia còn
trọng yếu hơn cả một người trực hệ bình thường. Trên thực tế coi như là
Diệp Khai cũng coi Lê thúc như chú ruột.
- Tiểu Vân ngồi cùng Diệp tiên sinh trong chốc lát, cha đi một chút sẽ trở lại.
Nam Cung Thủ Chuyết nói với Diệp Khai cùng Nam Cung Vân.
- Mời Nam Cung tiên sinh tự nhiên.
Diệp Khai đương nhiên sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, hắn cũng
tinh tường Nam Cung Thủ Chuyết nhất định là muốn đi trước gặp Nam Cung
Kinh Hồng, sau đó mới có thể quyết định phải chăng có gặp hắn hay
không.
Dù sao, Nam Cung Kinh Hồng là người quyết định, là con trai cũng cần đầy đủ tôn trọng ý tứ Lão đầu tử.
Cũng may là đợi chưa bao lâu thì Nam Cung Thủ Chuyết đi ra, nói với
Diệp Khai: - Gia phụ cho mời Diệp tiên sinh tới chỗ dùng trà.
- Được rồi.
Diệp Khai gật gật đầu, sau đó đứng lên, theo Nam Cung Thủ Chuyết vào bên trong.
Phòng trong biệt thứ rất nhiều, tựa như mê cung. Trên vách tường cũng có rất nhiều cánh cửa, mỗi gian phòng phòng dường như có con đường đặc
biệt để thông qua, chỉ là tương đối bí ẩn.
Nam Cung Thủ Chuyết mang theo Diệp Khai cùng Nam Cung Kinh Hồng xuyên
qua hơn mười cánh cửa rồi tới một căn phòng phi thường lịch sự tao nhã, bài trí bên trong đều theo kiểu Trung Quốc.
Từ chiếc giường La Hán và bộ trường kỷ, cùng với giá sách gỗ lim mà xem thì có thể thấy là chủ nhân của gian phòng xác thực thật sự quan tâm
đến tầm quan trọng của truyền thừa, cũng rất quan tâm mấy thứ tâm huyết
của mình.
Trên vách tường khác có treo một số ảnh chụp cũ, nhìn qua có thể thấy được diện mạo của chủ nhân ngày xưa.
Diệp Khai tập trung nhìn thoáng qua những nhân vật trong ảnh, không
khỏi có chút líu lưỡi. Hắn có thể nhìn ra được, những người năm đó cùng
Nam Cung Kinh Hồng chụp ảnh chung đều là đại nhân vật khó lường ah. Chỉ
tính riêng nhân vật có cái đầu cạo trọc (Tưởng Giới Thạch) xuất hiện
trong ảnh chụp riêng hai người hay trong tập thể đã là một nhân vật
truyền kỳ.
Nam Cung Kinh Hồng mặc dù là người tương đối là ít nổi danh, mỗi lần
xuất hiện đều đeo kính râm khiến cho người nhìn không thấu chân dung,
nhưng từ thần thái vẫn có thể phân biệt ra.
- Gia gia Nam Cung Kinh Hồng của cô đúng là một vị đại nhân vật thần bí . Diệp Khai nghiên cứu ảnh chụp trong chốc lát, cũng rất có chút cảm
khái nói với Nam Cung Vân.
Bình tâm mà xem xét, thì những nhân vật hiện tại còn trên đời này,
ngoại trừ vị công tử tuấn tú thì thực không có mấy vị có thể có thân
phận tương đương với Nam Cung Kinh Hồng. Bất luận để ở nơi đâu, chỉ cần
là có người Hoa tồn tại thì đều khó có khả năng bỏ qua lực ảnh hưởng của hắn.
- Diệp tiên sinh quá khách khí, hiện tại tôi bất quá tựu là Lão đầu tử làm khách ở Frankfurt mà thôi.
Đúng lúc này, có một giọng trầm thấp vang lên từ bên ngoài.