Quan Môn

Chương 762: Chương 762: Lão Khổng đã bị ăn thiệt thòi.




Nếu như không thu xếp ổn thỏa hết những quan hệ này thì Bí thư AN Thanh Nguyên cũng không có khả năng đụng chạm gì được vào việc này,

Chỉ có thể nói, nếu như trong tỉnh có dị nghị gì tới người được đề bạt tấn chức này thì cũng bên trên cũng cần cân nhắc một phen, nhưng cũng không nhất định phải nghe theo cách nghĩ của trong tỉnh.

Khổng Hựu Lượng thể hiện như thế, Tề Vũ Thanh nhất định là không để trong mắt.

Còn chưa có gì rõ ràng, thế mà tự mình đã huênh hoang rồi, làm bộ như thế, cho dù có thể đi lên được tới cấp phó tỉnh bộ cũng không có khả năng làm ra được bao nhiêu thành tích.

Mà trên thực tế, Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên có thể hoàn toàn khống chế. Cũng chỉ là Bí thư tỉnh ủy, trưởng ban thường vụ tỉnh ủy mà thôi. Với tư cách là đại quản gia của tỉnh ủy, thư ký trưởng của tỉnh ủy phải là người của Bí thư tỉnh ủy, bằng không mà nói thì công tác của Bí thư tỉnh ủy không thể nào thuận lợi tiến hành được. Điều này cũng là quy tắc ngầm mà mọi người đều đồng ý rồi.

Về vần những ủy viên thường vụ khác, trên cơ bản đều là từng người tự chiến đấu riêng biệt, có thì cũng chỉ là liên minh ngẫu nhiên mà thôi.

Tề Vũ Thanh không quen nhìn dáng vẻ này của Khổng Hựu Lượng. Khổng Hựu Lượng cũng chướng mắt Tề Vũ Thanh.

Hai người đi qua nhau xong, Khổng Hựu Lượng liền hừ hừ hát đoạn nhạc của phim điện ảnh “Hồng hồ xích vệ quân”. Đó là bài hát của Bành Bá Thiên,:

- Trồng hoa trên đá không có chỗ để chôn gốc, kẻ nghèo kiết xác còn muốn thăng thiên. Ba mươi năm leo thang ở Hà Đông, bốn mươi năm ở Hà Tây… hừ hừ, Hồng Hồ lại trở thành thiên địa của chúng ta.

Thư ký của Khổng Hựu Lượng đứng bên cạnh liền cười nói:

- Ông chủ, Tề Vũ Thanh có lai lịch như thế nào, thế mà cũng muốn leo lên cái chức phó tỉnh bộ này, thật đúng là si tâm vọng tưởng rồi. Hắn cũng chẳng thèm nhìn xem phần mộ tổ tiên nhà hắn có bốc lên khói xanh này không. (tổ tiên có đủ linh thiêng mà phù hộ cho chuyện này không)

- Câu này là cậu nói đấy nhá.

Khổng Hựu Lượng ha ha cười nói:

- Con nhà lính lại còn tính nhà quan, cậu đấy à, người ta không đủ tư cách, cậu còn không thể để cho người ta mơ mộng một chút hay sao?

- Hắc hắc…

Thư ký lập tức nở nụ cười.

Trong lòng Khổng Hựu Lượng thì cái chức phó tỉnh bộ này là nắm chắc lắm rồi, đương nhiên không nhịn được mà huênh hoang thể hiện ra ngoài. Hắn bước chân đi đường còn cảm thấy bay bổng lâng lâng cơ mà.

Nhưng mà tới chiều hôm đó, Khổng Hựu Lượng liền nhận được điện thoại của Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên.

- Hựu Lượng, cậu đang ở đâu thế?

Trong điện thoại, An Thanh Nguyên hỏi.

- À, xin chào Bí thư An, tôi đang ở trên tỉnh mà.

Khổng Hựu Lượng lập tức cung kính đáp lại.

- Hựu Lượng, cậu tới chỗ tôi một chút, chuyện của cậu có thể có chút thay đổi rồi.

Giọng nói của An Thanh Nguyên trở nên trầm thấp, có thể nghe ra tâm trạng của hắn cũng không tốt lắm.

Khổng Hựu Lượng nghe xong, trong lòng hơi thóp lại, trước mắt chuyện của hắn thì cũng chỉ có chuyện tấn thăng lên cấp phó tỉnh bộ. Đó mới được coi là việc lớn. Hôm nay Bí thư An lại đột nhiên gọi hắn quan đó, nói là chuyện này sẽ có chút thay đổi, đó hiển nhiên chẳng phải là tin tức tốt lành gì. Nhưng mà Khổng Hựu Lượng vẫn nhanh chóng chạy tới chỗ văn phòng của Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên. Sau khi thông báo một tiếng, hắn được mời vào, chỉ thấy An Thanh Nguyên đang ngồi đó, sắc mặt chẳng dễ nhìn cho lắm.

- Bí thư An.

Khổng Hựu Lượng cẩn thận ân cần thăm hỏi.

- Hựu Lượng tới rồi à, ngồi xuống đi.

Bí thư An Thanh Nguyên nói với hắn:

- Vừa mới nhận được tin, khả năng chuyện của cậu đã có thay đổi, ai ngờ bên trên có người tra xét cậu, cho nên bên trung tổ đình chỉ khảo sát về cậu.

- Tại sao có thể như thế?

Khổng Hựu Lượng nghe xong, lập tức có cảm giác kinh hồn táng đảm.

Nếu như là bị người khác chọc vào thì còn có thể hiểu được. Đằng này tự nhiên nghe nói bên Ủy ban Kỷ luật Thanh tra đột nhiên có người điều tra hắn, đây quả thật là dọa cho Khổng Hựu Lượng tới tái mặt.

Cán bộ mấy năm nay, mặc dù nói không nhất định có những tình tiết tham nhũng nghiêm trọng, nhưng hoạt động vui chơi giải trí qua lại nhất định là không tránh khỏi. Thỉnh thoảng cũng sẽ nhận mấy món quà hối lộ nho nhỏ của người khác, cũng chẳng dám ôm mấy món đồ lớn gan, kim ngạch bao nhiêu cũng phải ước lượng tương đương với túi tiền của mình.

Cho nên bị Ủy ban Kỷ luật Thanh tra mò tới, chuyện này là mãi rồi cũng thành quen mà thôi, hơn nữa đã tra thì nhất định là có thể tra ra vấn đề rồi/

Về phần nói những vấn đề nhỏ như bình thường thì mọi người trên cơ bản đều là làm như không thấy, có mắt như không, có tai như điếc. Dù sao chúng ta đang sống trong một thế giới không lý tưởng, ai có thể ngờ tới có một ngày mình lại không may như thế.

Đến thời điểm đó, vạn nhất bởi vì bình thường đắc tội với quá nhiều người, khơi mào sự tức giận của nhiều người, thì kết quả khẳng định là rất thê thảm.

Nhưng là ủy ban kỷ luật trung ương thì lại khác nha. Bọn họ muốn đụng vào một cán bộ ở xa ngút ngàn còn không phải là chuyện dễ dàng.

Khổng Hựu Lượng cũng tự biết bản thân hắn cũng chẳng phải là quan thanh liêm trong sạch như nước mùa thu rồi, đương nhiên là có chút lo lắng về chuyện này. Vì vậy hắn lo lắng, liền cẩn thận hỏi :

- Bí thư An, nhất định là có người hãm hại tôi rồi. Bí thư An, ông cũng biết đấy, đương nhiên là có qua có lại, nhưng nếu xét ra thì tôi cũng khá thanh bạch. Trong khoảng thời điểm mấu chốt này lại có người ngáng chân, thật quá thất đức mà.

- Hừ, cái gì mà phân chia rõ ràng trái phải. Nếu phân chia rõ ràng thì chuyện chị em nhà họ Lục lại là chuyện gì thế hả. Đều bị người ta chụp được cả ảnh.

Sắc mặt của An Thanh Nguyên không tốt lắm, liền trực tiếp khiển trách.

- Hít…

Khổng Hựu Lượng nghe An Thanh Nguyên nói xong liền bị dọa ba hồn bảy vía lên mây hết.

Hắn ở thành phố An Thủy có bao nuôi một cặp chị em, lại không nghĩ rằng bị người ta biết được, moi ra, con cả Bí thư An Thanh Nguyên cũng biết, chuyện này đúng là dọa sợ hắn mà.

Lập tức không nói thêm gì nữa, hắn biết chuyện này mà bị tra ra thì tuyệt đối là gièm pha chốn quan trường. Dù sao hắn cũng chẳng có khả năng một tay che trời, Bí thư An Thanh Nguyên cũng chưa chắc chịu bao bọc cho hắn.

- Bí thư AN, chuyện này… ông cũng biết tôi cũng là bị u mê…

Khổng Hựu Lượng lập tức giơ tay chỉ trời mà thề, chỉ thiếu chút nữa còn không hai chị em kia lôi hắn lên giường cột lại mà cường bạo mà thôi.

Khổng Hựu Lượng thể hiện trung tâm xong, Bí thư An Thanh Nguyên phất phất tay, có chút chán ghét nói ra:

- Cậu về trước đi, lúc này tôi chẳng làm được gì cả. Bên phía trung ủy kia, tôi sẽ cố gắng áp xuống cho cậu. Gần đây cậu ít xuất hiện đi một chút, đi đi.

Khổng Hựu Lượng thất hồn lạc phách rời khỏi văn phòng của An Thanh Nguyên, cả buổi trời mới tỉnh lại.

- Là loại người nào lại lôi chuyện này của mình ra? Thù này không báo, thề không làm người.

Khổng Hựu Lượng cảm thấy loại chuyện này không phải vô duyên vô cớ bị người ta vạch trần. Hiềm nghi lớn nhất chính là mấy đối thủ cạnh tranh.

Từ góc độ xem ai có lợi nhiều nhất chính là người có hiềm nghi lớn nhất mà nhìn nhận vấn đề. Chính là mấy người lần này ứng cử tấn chức lên cấp phó tỉnh bộ, có khả năng nhất chính là kẻ tiểu nhân âm thầm chọc phá hắn.

Nguy hại lớn nhất trong chuyện này chính là Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên có thái độ lãnh đạm nhiều hơn với hắn,

Mặc dù nói đây cũng không tính là chuyện lớn lao gì, nhưng Khổng Hựu Lượng biết rõ, nếu bản thân hắn không thể hiện ra đủ thành ý thì sợ là cũng mất đi tư cách nói chuyện trước mặt An Thanh Nguyên.

Phải làm thế nào mới tốt đây? Khổng Hựu Lượng suy nghĩ một chút, lập tức liền có chủ ý. An Lan, con gái của Bí thư An vừa mới ly hôn, đang phát triển công ty bất động sản ở An Thủy. Nếu mình nghĩ biện pháp từ chỗ cô nàng kia, đoán chừng sẽ có được nhiều thiện cảm hơn từ phía Bí thư An Thanh Nguyên.

Dù sao mấy chuyện nữ sắc này thì trong chốn quan trường cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn...

Khi Khổng Hựu Lượng đang ở trong phòng của Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên phiền muộn thì Tề Vũ Thanh đã ngồi trên máy bay tới thủ đô.

Hơn một giờ sau, máy bay đã hạ cánh.

Tề Vũ Thanh dàn xếp ổn thỏa chỗ ở xong, liền vội vàng lấy chút đặc sản tử chỗ khu lưu trú tại thủ đô của tỉnh Nhạn Nam, mang tới cho Diệp Khai.

- Bí thư Diệp, tôi đã tới thủ đô rồi, anh có thể bớt chút thời gian ra ngoài ngồi chút không? Hoặc là tôi tới nơi bái phỏng?

Mặc dù nói là cấp phó tỉnh bộ kia cơ bản là đã tới tay rồi, nhưng Tề Vũ Thanh cũng biết rõ vị trí này là nhờ đâu mà có được, cho nên thái độ với Diệp Khai vẫn biểu hiện thật thấp, thái độ cũng khá khách khí.

- Tới thủ đô rồi hả?

Diệp Khai nghe xong, hiển nhiên là hơi ngạc nhiên, sau đó lại nói ra:

- cũng được, ông ở đâu, tôi phái xe qua đó đón ông là được.

Tề Vũ Thanh tranh thủ báo lại vị trí của mình, sau đó hơn nữa giờ, chiếc xe việt dã Hummer của Diệp Khai liền chạy tới.

Tề Vũ Thanh nhìn đúng là chiếc xe đó, liền cùng lái xe đi.

- Ha ha, ngài nhất định là Chủ tịch thành phố Tề rồi. Bí thư Diệp bảo tôi tới đây đón ngài.

Lái xe rất nhanh nhẹn giúp hắn đỡ mấy món đồ bỏ vào trên xe, sau đó liền lôi kéo Tề Vũ Thanh cùng Thư ký của hắn cùng lên xe, liền đi vào nội thành.

Khu lưu trú của tỉnh Nhạn Nam ở thủ đô nằm ở ngoại ô phía nam thủ đô. Gần đây những con đường bên mé này đang trong giai đoạn tu sửa, cho nên dọc đường đi khá vất vả. May là xe khá kín, cho nên mọi người mới không bị dính bùn đất.

Hơn nửa giờ sau, chiếc xe cuối cùng cũng đã dừng lại ở một khu biệt thừ có quang cảnh ưu nhã, cửa ra vào có cảnh vệ nghiêm ngặt. Cảnh vệ xem xét chứng minh nhân dân của lái xe xong mới cho bọn họ đi.

- Đây chính là nhà của Bí thư Diệp sao?

Thấy xe dừng lại trước một ngôi biệt thự được cây xanh tỏa mát, Tề Vũ Thanh có chút tò mò hỏi lái xe.

- Đúng thế ạ, cái nhà này thật sự vốn là nhà mà trước kia Bí thư Diệp Tử Binh ở, chỉ là giờ bọn họ lại ở ngoài thành phố Minh Châu, mà Bí thư Diệp Khai lại làm việc ở thành phố Long Thành, cho bên bình thường bên này cũng chẳng có ai ở. Chỉ là khi Bí thư Diệp Khai trở lại thủ đô thì mới ngẫu nhiên về lại ở trong chốc lát thôi.

Lái xe liền đáp lời.

Tề Vũ Thanh nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ, hóa ra là chỗ ở trước kia của Diệp Tử Binh, chả trách lại quy cách cao như thế.

Nhưng mà ngôi biệt thự này chỉ có thể được coi là nơi ở của quan to cấp bộ mà thôi. Sau khi Diệp Tử Binh trở thành Ủy viên cục chính trị trung ương xong, thật ra cũng không thích hợp ở lại nơi này nữa.

Đang nghĩ tới chuyện này, Diệp Khai đã cười ra đón.

Diệp Khai cũng không nghĩ tới, Tề Vũ Thanh nhanh như thế liền chạy tới thủ đô.

Tuy rằng hắn cảm thấy đây là chuyện chẳng ra sao ca, nhưng Tề Vũ Thanh đã có lòng như thế, liền chứng tỏ hắn là người cũng biết ơn, hiểu được đạo lý ăn quả nhớ kẻ trồng cây.

Chuyện của Tề Vũ Thanh làn này đây hoàn toàn chính là được may mắn trên trời rơi xuống. Nếu không phải nhờ có Diệp Khai ra tay, không có khả năng thuận lợi như thế liền có được vị trí cán bộ cấp phó tỉnh bộ này.

Dù sao lực lượng ở trung ương của hắn rất yếu, không đủ để nắm bắt được chức vụ cao tới như thế.

- Ông đúng là tới vừa hay, trong nhà tôi mới làm xong cơm, cùng nhau ăn đi.

Diệp Khai cười nói với Tề Vũ Thanh, sau đó lại gật đầu lên tiếng chào Thư ký của hắn.

Tề Vũ Thanh cùng Thư ký sau khi đi vào trong, nhìn thấy nhưng vật dụng rất đơn giản của Diệp gia, nhưng lại rất thanh lịch sạch sẽ.

Mặc dù nói bình thường đều không có ai ở, nhưng vẫn có người chuyên môn đến quét dọn theo định kỳ, cho nên lúc nào cũng có thể vào ở được.

Mọi người ngồi xuống xong, nhân viên công tác liền mang trà tới.

- Trên đường đi cũng vất vả mệt mỏi rồi, uống chút trà đi.

Diệp Khai nói.

Tề Vũ Thanh cũng chẳng khách khí, nhấc chén trà lên uống vào hai ngụm, cảm thấy vừa vào miệng đã cảm nhận được mùi thơm mát lạnh, thật sảng khoái.

- Chuyện lần này phải nhờ Bí thư Diệp vất vả ra tay giúp đỡ một phen rồi.

Tề Vũ Thanh liền nói với Diệp Khai:

- Vốn bản thân tôi cũng chẳng ôm bao nhiêu hi vọng, trong tỉnh cũng chẳng đi liên hệ nói chuyện với ai. Ai biết lại nhờ Bí thư Diệp nên mới có tin tốt này. Tôi suy đi nghĩ lại, cảm thấy phải đi thủ đô một chuyến, tận mặt nói tiếng cảm ơn Bí thư Diệp mới được.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Chuyện lần này đây, mặc dù là tôi hỗ trợ, nhưng chẳng qua cũng là phải nhờ tới những lãnh đạo bên trên. Cũng chỉ là nhờ tôi giới thiệu, cấp trên thấy được năng lực làm việc của ông xuất chúng, cho nên mới đưa ra sự lựa chọn này. Sau này phó Chủ tịch tỉnh Tề trở về có thể nắm chắc được nền công nghiệp của tỉnh Nhạn Nam, coi như không phụ lòng lãnh đạo rồi. Nói tóm lại, yên tâm làm việc là được rồi, những chuyện khác không cần phải nghĩ nhiều như thế đâu.

Tề Vũ Thanh gật đầu đồng ý, nhưng lại để cho Thư ký của hắn mang mấy chứ đặc sản của Nhạn Nam sang.

- Há, mấy cái này đúng là không tệ, đều là dược vật bổ dưỡng, lại thích hợp cho sản phụ dùng. Lý Hải cậu cất đi đi.

Diệp Khai nhìn nhìn, ngược lại cũng chẳng cự tuyệt, toàn bộ đều nhận lại/

- Trong nhà Bí thư Diệp có sản phụ sao?

Tề Vũ Thanh hơi kinh ngạc hỏi thăm.

Hắn biết rõ Diệp Khai chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, còn chưa tới tuổi quy định kết hôn đâu, chưa tới mức tảo hôn chứ?

Cho dù là có năng lực như thế thì trên mặt mũi cũng phải để ý tới luật hôn nhân chứ, bọn họ cũng chẳng phải là gia đình bình thường gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.