Nam Cung thế gia phú khả địch quốc, bao nhiêu năm tích lũy xuống tài sản đã vượt qua hơn trăm tỷ đô la, kể cả bất động sản cùng cổ phiếu công trái, nếu như có thể nắm xuống được ba thành tài sản cũng phải là ba mươi tỷ đô la, điều này đối với Nam Cung Vân mà nói có lực hấp dẫn lớn phi thường.
Nàng chủ động xin về đại lục dẫn đầu tiến hành tiếp xúc cùng những con cháu người lãnh đạo cao tầng chính phủ, chính là vì mục đích này.
Cho tới bây giờ rốt cục chứng kiến được một tia rạng đông, trong nội tâm Nam Cung Vân có thể không cảm thấy vội vàng sao?
Nói đến cùng hiện tại Nam Cung Vân đang thi chạy với thời gian, vừa phải đánh bạc sức khỏe thân thể của Nam Cung lão gia tử có thể chống đỡ tới ngày quay về quê hương, vừa phải tranh thủ trước khi những con cháu khác trong gia tộc nhúng tay thúc đẩy việc này.
Chỉ khi nào thỏa mãn được hai điều kiện kia, nàng mới có thể thuận lợi nắm được ba thành tài sản mà Nam Cung lão gia tử lưu lại trong di chúc, sẽ có thể trở thành gia chủ Nam Cung thế gia.
- Tôi cũng muốn sớm giải quyết xong chuyện này, nhưng cô phải biết rằng đây không phải đi ra đường mua thức ăn mà có thể cò kè mặc cả, đây là quan hệ tới nhiều việc đại sự đãi ngộ chính trị của mấy chục năm về trước, một khi định ra cần phải chiếu lệ xử lý rất nhiều.
Diệp Khai nghe Nam Cung Vân thúc giục có chút mất hứng đáp.
- Tôi phải đi du thuyết các vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, còn phải gặp mặt những vị lão đồng chí đã lui ra, nếu không có mấy vị lão đồng chí có thân phận địa vị gật đầu, chuyện này làm sao có thể làm thành? Nếu tôi đã đáp ứng có thể lập tức xử lý, đó chính là lừa cô thôi!
- Phải phải phải, người ta biết rõ anh vất vả thôi…cùng lắm thì đến lúc đó người ta sẽ cùng Lý Hiền Xu hầu hạ cho anh, cam đoan cho anh thật thoải mái…
Nam Cung Vân nghe xong lập tức nhẹ giọng vuốt theo, còn tiếp tục hứa hẹn, thiếu chút nịnh nọt Diệp Khai như nở hoa.
- Được rồi được rồi, đừng chơi những trò như vậy…tôi cũng không phải loại người nhìn thấy mỹ nữ thì đi đường không nổi!
Diệp Khai nghe được lời của nàng, lập tức cau mày nói:
- Ân, cô đem việc quyên tiền của Nam Cung gia tộc đối với quốc nội làm ra một bản kế hoạch, tôi có thể cầm lấy đi du thuyết mọi người, làm vậy mới tốt trợ giúp.
- Được, tôi lập tức đi làm ngay, sáng sớm mai giao cho anh!
Nam Cung Vân lập tức đáp ứng xuống.
Diệp Khai buông điện thoại, trong nội tâm bắt đầu cân nhắc vấn đề này, tuy có chút độ khó nhưng không phải là không thể làm, dù sao bụng dạ của những nhân vật thế hệ trước cũng không đơn giản, đã đi tới được vị trí hôm nay, sinh sinh tử tử ai cũng đã sớm nhìn thấu, một chút thù hận năm xưa thật sự không đáng là gì, chỉ là do một ít người bên dưới cứ tự tiện suy đoán lung tung tâm tư các vị lãnh đạo, làm ra đủ loại bất lợi đối với thanh danh của họ mà thôi.
Không biết như thế nào nghĩ đi nghĩ lại thì hình ảnh trong đầu lại chợt biến thành cảnh tượng Nam Cung Vân cùng Lý Hiền Xu cùng nhau hầu hạ mình trên giường, khiến Diệp Khai cũng động tâm, qua một lát hình ảnh lại xoay chuyển biến thành hai cô gái chơi trò bách hợp!
- Nghĩ gì vậy chứ…
Diệp Khai lắc đầu, ném những suy nghĩ linh tinh bậy bạ sang một bên.
Diệp Khai vốn có ý định lưu lại thủ đô một hai ngày, đem sự tình của Nam Cung gia tộc làm cho xong, ai biết bên tỉnh Hà Đông lại bắt đầu hối thúc hắn, bí thư Nhạc Sơn gọi hắn trở về báo cáo tiến triển việc tìm tài chính xây dựng đường cao tốc, thuận tiện tham gia nghi thức cử hành đặt móng.
Là phó tổ trưởng tổ hạng mục, Diệp Khai nhất định phải tham gia loại công việc này, bằng không để cho người ngoài nhìn vào cũng không tốt, còn tưởng rằng bí thư Nhạc Sơn không quản được thuộc hạ bên dưới.
Vì vậy cho tới buổi tối, Diệp Khai lên máy bay từ thủ đô đến Long Thành, quay về tỉnh Hà Đông.
Sau khi xuống máy bay, Diệp Khai liền nhìn thấy được thư ký Quan Hạc của bí thư Nhạc Sơn đang chờ hắn.
- Chào Quan thư ký, sao lại phải làm phiền ngài đến đây vậy?
Diệp Khai nhìn thấy hắn liền mỉm cười tiến lên chào hỏi.
- Sao lại phiền gì chứ, Nhạc bí thư đang trông anh muốn mòn đôi mắt kia!
Quan Hạc vừa cười vừa nói, hắn bắt tay Diệp Khai, sau đó cùng nhau rời khỏi sân bay ngồi xe đến thẳng Tỉnh ủy.
- Bên vụ tài chính tôi không phải đã an bài thỏa đáng rồi sao, còn chuyện gì mà phải vội vã như vậy?
Diệp Khai ngồi vào trong xe, có chút tò mò hỏi Quan Hạc.
- Hai vị đại thần đánh nhau, thuộc hạ thật sự không biết nên làm như thế nào!
Quan Hạc thở dài nói:
- Long chủ tịch có cách nhìn bất đồng đối với hạng mục kiến thiết đường cao tốc, lúc này đang mượn lý do tài chính chưa đủ mà tranh chấp với Nhạc bí thư, cho nên chỉ phải mời anh trở về trợ chiến!
Diệp Khai suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra.
Hạng mục kiến thiết đường cao tốc tỉnh Hà Đông dự tính sẽ đầu nhập ba tỷ tài chính, hiện tại Diệp Khai đã kéo được hơn một tỷ, hoàn toàn có thể khởi công xây dựng, dù sao hạng mục này ít nhất cũng phải chờ hai ba năm mới xong, vấn đề tài chính xác thực là không thể nóng lòng trong nhất thời.
Hơn nữa chỉ cần tài chính được đảm bảo, một ít vấn đề chi tiết dễ dàng giải quyết, chưa hẳn phải cần đầu nhập đại lượng tài chính lúc ban đầu.
Nhưng hiện tại làm loại hạng mục kiến thiết này bình thường đều là phân đoạn đấu thầu, tất cả người tham dự đều phụ trách nhiệm của mình, nhưng những công ty đã được chiêu mộ tới chưa hẳn sẽ đầu nhập người của công ty mình đi xây dựng, rất có thể lại đem hạng mục chia ra xuống bên dưới nữa, giao cho các đội xây cất đi làm, chính là những đội ngũ thầu khoán nho nhỏ khác.
Đối với những đội ngũ xây dựng này càng không thể đầu nhập đầy đủ tài chính cho bọn họ, bằng không lỡ như họ ôm tiền bỏ chạy sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, đôi khi anh trả tiền trước thì thầu khoán đã ôm tiền trốn mất rồi, công trình thì lại không có tin tức, công nhân sẽ gây nháo đòi tiền lương bổng, đây sẽ biến thành chuyện thật phiền phức.
Cho nên cách làm ổn thỏa nhất là đối phương sẽ ứng tiền xây dựng trước, xem tình huống tiến độ công trình lại mới trả tiền thù lao, như vậy thì trong lòng mọi người ai cũng an tâm.
Căn cứ vào tình huống như vậy, chỉ cần phương diện tài chính có được nghị định sơ bộ, như vậy hạng mục đã có thể bắt đầu, nhưng hiện tại Long Chính Tiết lại đột nhiên chạy ra gây nháo, nắm bắt việc này ra mà chỉ trích.
- Ý tứ của Long chủ tịch chính là thấy được tiền mới có thể làm việc, làm như vậy thì mới phù hợp.
Quan Hạc nói với Diệp Khai:
- Hơn nữa hắn cho rằng tỉnh Hà Đông đầu tư bỏ vốn thật không tốt, chưa hẳn có thể cầm ra được nhiều tiền như vậy, vạn nhất chỉ làm được nửa công trình thì chuyện này càng thêm khó khăn.
- Người này vì sao lại như vậy đây?
Diệp Khai nghe xong trong nội tâm vô cùng mất hứng:
- Tôi là người phụ trách công việc đầu tư bỏ vốn, chuyện này chỉ cần tôi dựa theo kế hoạch cấp ra giờ giấc thì sẽ đúng hạn thực hiện, bọn hắn gây sự kiểu như vậy là chuyện gì đây chứ? Những người lãnh đạo đều làm ăn kiểu như thế, cán bộ cơ sở làm sao còn triển khai được công tác?