Anh thật sự là cháu trai Diệp lão?!
Hùng Nghị Vũ lại hỏi một câu.
- Nói nhảm!
Diệp Khai liếc mắt nói:
- Anh nghe nói qua có nhận cháu loạn nhưng có khi nào nhận ông nội loạn hay sao?
- Vậy cũng không có thể......
Hùng Nghị Vũ lầm bầm:
- Có ông nội tốt như vậy, ai không muốn nhận thức à?
Suy nghĩ một chút cũng đúng, thân là đại nhân vật thường vụ trung ương, thủ trưởng Số 2, thật sự không ít người muốn nhận Diệp Tương Kiền làm ông nội.
Bất quá bởi như vậy, Diệp Khai tin tưởng Hùng Nghị Vũ nhất định sẽ khuất phục.
Diệp Khai có thực lực bản thân cường đại như vậy, lại có đại nhân vật bối cảnh cường đại, chẳng lẽ Hùng Nghị Vũ còn có thể lo lắng có người trả đũa hắn sao?
Đáp được vào tuyến lão Diệp gia, đường phát triển của Hùng Nghị Vũ sau này thông thuận hơn nhiều.
Đương nhiên, cái này cũng có một điều kiện tiên quyết là Hùng Nghị Vũ cố gắng lọt được vào mắt Diệp Khai, để cho hắn thoả mãn mới được.
Ai biết Hùng Nghị Vũ sau khi biết thân thế bối cảnh Diệp Khai lại không phải/ kinh ngạc hoặc là bái phục, mà là một loại cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Diệp cục trưởng, Diệp Tướng quân! Anh tội gì khổ như thế chứ? Anh cần gì chứ?!
Hùng Nghị Vũ tức giận hô:
- Với thân thế của anh, dùng điều kiện của anh, an an ổn ổn ngây ngốc vài năm, tìm một chỗ độ kim, tương lai lại là một vị đại nhân vật khó lường, anh làm gì cần nhúng tôiy vào đây, tự hủy tương lai?! Anh cảm thấy tất yếu sao?! Đúng vậy, trên thế giới này, ai không có mộng anh hùng? Thế nhưng mà làm anh hùng là phải trả giá thật nhiều đấy! Anh cảm thấy vì có được sự ngưỡng mộ của dân chúng là lấy toàn bộ tiền đồ vận mệnh làm tiền đặt cược áp lên, đáng giá sao?!
Bị hắn hô một trận như vậy, Diệp Khai ngược lại có chút sửng sờ, không nghĩ tới sẽ là một loại kết quả như vậy.
Kỳ thật, Hùng Nghị Vũ nói cũng đúng.
- Đáng giá sao?
Diệp Khai trầm mặc một lát, sau đó mới lên tiếng:
- Vấn đề này, tôi thật không cân nhắc qua.
Với gia thế Diệp Khai mà nói, cả nước cũng không có nhà thứ hai, có sự nghiệp của ông và bố ban cho, có bác cả, bác hai, thậm chí là hai cô trợ giúp, còn sự ủng hộ của đội ngũ Diệp hệ, coi như là Diệp Khai tư chất thường thường, tương lai đi đến vị trí lãnh đạo cấp tỉnh bộ cũng là dễ dàng. Huống chi Diệp Khai lại có kinh nghiệm thường nhân không sở hữu, biết trước tất cả, tài năng xuất sắc, điều kiện tốt như vậy, chỉ cần là vận tác thoả đáng, tương lai trèo lên đỉnh cơ hội đều là rất lớn đấy.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không chịu sống yên ổn, thọc tôiy vào nhiều chuyện, mặc dù nói đùa so sánh đã ghiền, nhưng trêu chọc đối đầu cũng là càng ngày càng tăng, những người này tuy hiện tại không đứng dậy, nhưng tương lai sẽ rất khó nói, hoặc là, nhiều năm về sau, những người này sẽ trở thành trở ngại lớn nhất Diệp Khai trèo lên đỉnh.
- Anh nói vậy tôi cũng biết, trước hết nghe tôi kể một câu chuyện.
Diệp Khai một lần nữa ngồi trở lại ghế xoay, phất tay ý bảo Hùng Nghị Vũ cũng ngồi xuống.
Hùng Nghị Vũ thấy Diệp Khai không ép hỏi hắn về chuyện thành phố An Bình, lập tức cũng lau mồ hôi lạnh, sau đó ngồi xuống, hắn cũng rất tò mò, Diệp Khai sẽ kể chuyện gì?
Diệp Khai tiện tay rút ra một gói thuốc lá, rút một điếu ném cho Hùng Nghị Vũ, sau đó mình cũng rút một điếu bắt đầu phun khói.
-Đầu năm 90, Liêu Đông là một thành thị công nghiệp. Nguyên công nhân nhà máy thép Trần Quế Lâm sau khi nghỉ việc sau, vì duy trì sinh kế liền lập một dàn nhạc, cả ngày bôn ba, mở cửa hàng kiếm ăn. Cùng lúc đó, vợ hắn tiểu Cúc lại không chịu nổi cảnh nghèo mà theo một thương nhân có tiền.
-......
-...... Về sau, tiểu Cúc n trở về, yêu cầu ly hôn, hơn nữa yêu cầu nuôi con gái Trần Tiểu Nguyên. Ai có thể cho con gái một cây đàn Piano, trở thành mấu chốt tranh đoạt quyền nuôi dưỡng.
- Trần Quế Lâm hi vọng bồi dưỡng con gái thành một nghệ sĩ Piano xuất sắc, để được quyền nuôi dưỡng con gái, hắn chịu đủ loại áp lực, kiếm tiền mua Piano cho con gái. Nhưng giãy dụa mãi không được, vì vậy liền quyết định bí quá hoá liều, cùng bạn gái Thục Nhàn cùng là công nhân nhà máy thất nghiệp ban đêm lẻn vào trường học trộm Piano, nhưng lại bị người phát hiện bắt lại.....
- Sau khi thất bại, Trần Quế Lâm ngẫu nhiên lật đến một quyển sách nói về chế tác Piano của nước Nga văn hiến, vì vậy......
- Hắn sinh ra một ý niệm điên cuồng, chính mình chế tạo một cây Piano. Hắn mời họp mặt mấy người công nhân cũng thất nghiệp giờ đang rỗi hay làm linh tinh bao gồm Thục Nhàn, Vương Kháng Mĩ, Đại Lưu, đầu béo, Quý ca, Khoái Thủ, chị gái vợ, cả mấy người nữa cũng động viên rời núi rồi.
- Đoàn người trở lại chỗ gần nhà máy chế tạo bị bỏ hoang, chui vào nhà xưởng, dùng mấy cỗ máy vứt đi, khí thế ngất trời, hoa thép văng khắp nơi, tất cả lộ ra thần thông......
-......
Diệp Khai kể đến đây, trong đầu hiện lên hình ảnh đám công nhân thất nghiệp dùng phế liệu nhặt được lại có thể chế tạo được một cây piano bằng sắt.
Cuối cùng, bọn họ dùng cần cẩu, trong không khí yên lặng trang nghiêm, đem cây đàn lạnh lẽo này chậm rãi chuyên chở đến chỗ trống của nhà xưởng, lúc này hoang đường, tự giễu đối mắt với bản thân, tràn ngập thương cảm.
- Bọn họ thành công rồi hả?
Hùng Nghị Vũ hiển nhiên bị câu chuyện này hấp dẫn.
- Không có.
Đáp án của Diệp Khai lộ ra có chút lãnh khốc, hoàn toàn không phù hợp truyền thống kết cục đại đoàn viên của Trung Quốc, hắn vẩy tàn thuốc, nhàn nhạt nói:
- Trong nhà xưởng vốn có hai ống khói cao một thời là biểu tượng, được đám công nhân hô hào giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn bị dỡ bỏ. Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của đám công nhân yên lặng đứng ở đằng xa, hai cây ống khó ngã xuống, bụi mù bay lên.
- Cứ như vậy sao?
Hùng Nghị Vũ nghe xong, đột nhiên gầm lên:
- Tại sao phải như vậy?! Anh không thể biên kết cục tốt hơn sao?!
Thành thị suy tàn, ly tán gia đình, cảnh nghèo…nội dung câu chuyện hoang đường, không khí cả bi lẫn hai khiến người nghe có một loại cảm giác muốn khóc vừa muốn cười.
Hùng Nghị Vũ cảm thấy ngực uất nghẹn, chỉ muốn phát tiết nhưng lại tìm không thấy chỗ thổ lộ, chỉ muốn nổi giận, muốn rống to, muốn đạp nát hết thảy trước mắt.
Câu chuyện của Diệp Khai khiến Hùng Nghị Vũ cảm thấy có chút bàng hoàng, câu chuyện tựa hồ hoang đường, rồi lại mang cho Hùng Nghị Vũ một loại cảm giác phi thường quen thuộc, tựa hồ chuyện này phát sinh ở thành phố An Bình, tựa như ở trong nhà máy thép An Bình, vì xã hội đảo lộn mà cuộc sống công nhân khổ cực.
- Quốc gia, vốn liếng, quy luật và sự phát triển của thị trường là không thể đảo ngược. Tay trắng chế tạo Piano thật sự là một kỳ tích, kỳ thật chỉ là một lần giãy dụa bất đắc dĩ, giống như cuối cùng Trần Quế Lâm không thể giữ lại con gái, không thể cải biến vận mệnh thất bại.
Diệp Khai rất trịnh trọng nói với Hùng Nghị Vũ:
- Nông thôn khó khăn làm cho đại lượng dân công giá rẻ dũng mãnh vào thành thị, càng làm đội ngũ công nhân thất nghiệp thêm khốn khó. Công nhân công nghiệp nghèo khó hóa cũng làm cho thành phần tri thức tiểu tư sản mất đi trụ cột.
Những lời này của Diệp Khai thật sâu đâm vào lòng Hùng Nghị Vũ.
Là một cảnh sát có hai mươi năm thâm niên, Hùng Nghị Vũ khác với đám cán bộ có chức quyền, chức vụ của hắn là từng bước một phấn đấu đi lên, hắn có cảm tình rất sâu với thành phố An Bình.
Cho dù rất nhiều năm qua, chức vụ của Hùng Nghị Vũ một mực thăng lên, cũng làm một số chuyện trái với lòng nhưng sâu trong tâm khảm hắn vẫn không phải một người xấu, trái lại, trong lồng ngực của hắn, còn có lòng trắc ẩn!
Đây cũng là nguyên nhân sau khi biết có người hiềm nghi cầm súng bắn cảnh sát trong khách sạn thì một phó cục trưởng như Hùng Nghị Vũ vẫn xung phong lao lên.
Nếu là cán bộ một lòng chỉ nghĩ đến thăng quan phát tài, có thể làm được điểm này sao?
Hai chữ anh hùng này nghe tuy êm tai nhưng là một khi đã mất đi tánh mạng của mình, vậy thì cái rắm cũng không phải!
Về phần nói cái gì vĩnh viễn sống ở trong lòng mọi người cũng chỉ là đãi bôi, có gan thử đi?! Chớ đứng nói chuyện không đau thắt lưng ah!
Diệp Khai nhìn xem Hùng Nghị Vũ đang đấu tranh tư tưởng, có thể cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực hắn, chậm rãi luyện hóa một thứ gì đó sâu trong tâm khảm.
Diệp Khai có thể cảm nhận được trong lòng Hùng Nghị Vũ giãy dụa, nếu như hắn chỉ là một quan liêu chỉ biết thăng quan phát tài, Diệp Khai cần gì phải nói với hắn nhiều như vậy?!
- Hảo hảo suy nghĩ một chút, hảo hảo suy nghĩ một chút lời nói của tôi, tôi kể câu chuyện, kỳ thật nó cũng không phải câu chuyện, nó chỉ là một việc phát sinh ở bên người chúng ta.
Diệp Khai đứng lên, vỗ vỗ vai Hùng Nghị Vũi, cảm khái:
- Nếu như không đem chặt đứt bàn tay đen, sẽ xuất hiện thêm bi kịch như Trần Quế Lâm. Hảo hảo suy nghĩ một chút, tôi nhìn ra được, anh là một người có lương tâm!
Diệp Khai sau khi nói xong, chầm chậm đi ra ngoài, để lại Hùng Nghị Vũ ngồi ở chỗ kia, suy nghĩ miên man.
- Chó má! Đều là chó má! Lương tâm của tôi sớm đã bị chó ăn hết!
Bỗng nhiên sau lưng, Hùng Nghị Vũ gầm hét lên:
- Những người khác chết sống liên quan gì tôi, tôi tại sao phải mạo hiểm để vợ con bị người giết chết, xuất đầu cho những người xa lạ?!
Diệp Khai nghe xong, nhàn nhạt cười cười, trong lòng tự nhủ người này vẫn còn cứu được.