Quan Môn

Chương 188: Chương 188: Lý do nhất định phải phát triển




Diệp Tử Bình về kinh họp năm nay tuy không gặp đúng lúc ngày lễ quốc khánh nhưng sinh ra rất nhiều chuyện, nhất là dấu hiệu Soviet giải thể đã càng ngày càng rõ ràng, gây ra áp lực khá lớn với nước láng giềng cũng theo chủ nghĩa xã hội khoa học.

Nội dung họp cục chính trị lần này chủ yếu là nghiên cứu về hướng đi chính sách sắp tới, thống nhất nhận thức, đồng thời tiến hành sắp xếp công tác tổ chức quốc khánh.

Đối với vấn đề Soviet, Diệp Tử Bình trước đó đã nghiên cứu tương đối nhiều, tuy gần đây bề bộn chính vụ thành phố Minh Châu nhưng vẫn không buông lỏng sự chú ý đối với phương diện này, nhất là điệp viên mà Diệp Khai đã bố trí bên Soviet cũng báo về rất nhiều tin tức hữu dụng khiến ông có thể nắm được rõ ràng biến hóa của Soviet.

Khai mạc hội nghị, mấy vị đại lão sau khi thảo luận các nội dung khác liền chuyển sang chủ đề Soviet.

- Đối với nước láng giềng khổng lồ này, chúng ta đầy đủ coi trọng, đã nghiên cứu kinh nghiệm của bọn họ, vừa nhìn thẳng vào tồn tại bản thân chúng ta, có bệnh trị bệnh, không có bệnh dự phòng.

Đồng chí Giang Thành nói vài câu, sau đó điểm danh Diệp Tử Bình:

- Đồng chí Tử Bình có nhiều nghiên cứu về vấn đề Soviet, có kiến giải gì thì mời phát biểu.

Cả phòng đại khái là là hai, ba mươi người, có thể nói tập trung lực lượng tinh hoa chính trị cả nước, nhất cử nhất động sẽ tạo ra ảnh hưởng cực lớn.

Bất quá trong hai, ba mươi người này, trực hệ lão Diệp gia chiếm được ba, còn thêm bên trận daonh là ba người, hơn nữa còn ảnh hưởng đến mấy vị khác, có thể nói tương đối trọng yếu.

- Vấn đề Soviet đã đến mức không cách nào giải quyết.

Diệp Tử Bình nói:

- Tam Quốc Diễn Nghĩa có nói, thiên hạ đại thế, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. Những lời này rất thích hợp với liêng bang Soviet.

Chợt nghe Diệp Tử Bình dùng tích Tam Quốc Diễn Nghĩa để hình dung thế cục Soviet, mọi người đều cảm thấy mới mẻ.

- Soviet là liên minh các quốc gia dân tộc, mâu thuẫn bên trong rất nhiều, nhất là phân phối thu nhập không công bằng. Theo thời gian, tín ngưỡng dân tộc và kinh tế, chính trị càng lúc càng xa khiến mâu thuẫn giữa các nước cộng hòa càng lúc càng lớn.

Diệp Tử Bình nói:

- nNhất là sau khi Gorbachov lên đài, cảm giác sâu sắc về mâu thuẫn trong nước khó có thể điều hòa, kinh tế cất bước duy gian cho nên đã chuyển hướng sang phương Tây mong nhận được sự ủng hộ giải quyết vấn đề trong nước. Nhưng việc cải cách nửa vời như cách mạng Duy Tân thời kỳ cuối Mãn Thanh đã khó có thể cứu vớt Soviet, có ít người kiên quyết phản đối, mà có ít người càng hi vọng xã hội thay đổi triệt để.

- Tổng thống Nga Boris Yelsin đã lấy mất quyền lực của Gorbachov, trở thành đệ nhất nhân trong toàn bộ Soviet. Người này quyết tâm đem Nga theo con đường tư bản chủ nghĩa. Theo sự thôi động của hắn, tất cả các nước cộng hòa khác đều noi theo, mỗi người đều thượng vị khiến Gorbachov không thể hiệu lệnh, ngay cả quân đội cũng không nghe ông ta.

- Hiện giờ chúng ta chỉ có thể lẳng lặng theo dõi, hoặc là thiết lập quan hệ hữu hảo với từng thành viên quốc gia của Soviet, bằng không chờ đến lúc Soviet chính thức giải thể thì các quốc gia phương Tây sẽ gia tăng lực ảnh hưởng với họ, bất lợi cho chúng ta.

Về vấn đề Soviet, Diệp Tử Bình nói chừng hơn nửa tiếng, rất nhiều vấn đề, ví như các phương diện ngoại giao và hợp tác quân sự cũng lần đầu tiên đưa ra khiến mọi người có cảm giác mới mẻ, càng thêm hiểu rõ.

Con trai vừa phát biểu xong, Diệp lão gia tử nghe xong, mặc dù không có nói gì nhưng mắt khép hờ, hết sức chăm chú, cũng thầm gật đầu, cảm thấy Diệp Tử Bình phát biểu về phương diện này đã bỏ ra không ít công sức.

Lão Diệp gia có người kế tục ah! Nghĩ đến Diệp Tử Bình hiện giờ, còn thêm năng lực của Diệp Khai, Diệp lão gia tử xem như thở dài một hơi, ít nhất lão Diệp gia đời thứ ba có khởi sắc, có thể duy trì ưu thế chính trị mấy chục năm nữa thì gia tộc này coi như đã thành một quái vật khổng lồ trên chính đàn trong nước rồi.

Huống chi, năng lực của Diệp Khai không chỉ biểu hiện về mặt chính trị mà về phương diện kinh tế càng rõ ràng hơn.

Diệp lão gia tử còn đang im lặng thì đã có người khác lên tiếng.

- Lý giải của đồng chí Tử Bình về sự vụ quốc tế sâu sắc, lập luận sắc sảo, nếu như đảm nhiệm phó thủ tướng phụ trách đối ngoại rất tốt. Hiện nay quốc gia đang yếu về phương diện này, có nhu cầu cấp bách.

Hứa Vĩnh Niên chủ tịch đột nhiên chọc vào một câu.

Diệp lão gia tử mở mắt, lạnh lùng nhìn ông ta.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Diệp lão gia tử, Hứa Vĩnh Niên cũng mất tự nhiên, ho khan một tiếng rồi không nói tiếp.

Bất quá ông ta vừa khơi lên như vậy cũng khiến không ít người phụ họa.

Diệp Tử Bình bình thản:

- Hứa chủ tịch quá phận nâng đỡ rồi, kỳ thật tôi cũng chỉ đi Soviet một chuyến, hiểu rõ nhiều hơn một chút mà thôi, chuyện sự vụ quốc tế cùng ngoại thương vẫn kém đồng chí Hồng Chính rất nhiều.

Ông hiểu thấu tâm tư Hứa Vĩnh Niên, hôm nay đồng chí Hồng Chính đảm nhiệm thường vụ phó thủ tướng của Chính phủ, trên căn bản là nắm toàn bộ, mình về đây đảm nhiệm phó thủ tướng vậy làm gì? Hiển nhiên là không thích hợp.

Huống chi, ông mới đến thành phố Minh Châu một tháng, làm sao ngồi chưa ấm chỗ đã đi rồi?

Không có đạo lý như vậy mà!

Người đưa ra đề nghị này không có ý tốt!

Kỳ thật ông cũng biết vì cái gì mà Hứa Vĩnh Niên gần đây luôn nhằm vào mình nói chuyện, bởi vì Ngô Viễn Sơn là bên tuyến của ông ta, vốn nghĩ đến đồng chí Hồng Chính điều nhiệm Chính phủ thì Ngô Viễn Sơn đã đủ tư lịch có thể đảm nhiệm Bí thư thành ủy, thế nhưng không nghĩ tới bị Diệp Tử Bình lấy thân phận ủy viên cục chính trị nắm lấy, thuận lý thành chương chấp chưởng thành phố Minh Châu, lại để cho ý nghĩ của ông ta rơi vào khoảng không.

Hôm nay xem ra, Hứa chủ tịch một mực đều không buông bỏ ý nghĩ đầu tiên.

- Chuyện này tạm thời khoan nói, đồng chí Tử Bình đi thành phố Minh Châu đã hơn tháng, đối với tương lai thành phố Minh Châu có tính toán gì không?

Thủ tướng Vân dường như cũng không muốn thảo luận chuyện này, ngược lại hỏi Diệp Tử Bình về bên Minh Châu.

- Thành phố Minh Châu nhất định phải phát triển.

Diệp Tử Bình có chút do dự:

- Một trận mưa lớn mấy ngày hôm trước, cũng đủ để nói rõ vấn đề này.

Thủ tướng gật gật đầu.

Trên thực tế mấy ngày hôm trước thành phố Minh Châu mưa to, các báo đã tiến hành tuyên truyền rất rộng rãi, vẽ lên một thành thị lạc hậu chìm trong biển nước.

Mặc dù nói trận mưa to này rất hiếm thấy nhưng nội dung ảnh không giả, cả thành thị ngập nước đủ nói rõ sự nghiêm trọng của vấn đề.

- Úng lụt trong thành phố đún là giật mình. Giao thông bị tắc nghẽn, đời sống dân chúng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tổn thất kinh tế không thể nào đánh giá. Càng nghiêm trọng hơn chính là úng ngập uy hiếp đế tính mạng dân chúng, chuyện chống ngập đã trở thành vấn đề bức thiết của quốc gia.

Diệp Tử Bình nói:

- Hình thành úng ngập có nhiều nhân tố, nhưng hệ thống thoát nước không nhanh là nhân tố quan trọng nhất. Cống thoát nước là lương tâm thành thị, câu nói này của Victor Victor Hugo giờ càng ngày càng được đề cập.

- Victor Victor Hugo? Là nhà văn Pháp Victor Hugo?

Có người thấp giọng hỏi.

- Chưa nghe nói qua những lời này.

Có người đáp.

Cục chính trị hiện giờ tồn tại vấn đề tuổi tác, tuy cá biệt có bổ sung dòng máu mới nhưng cấp độ bằng cấp và tri thức cần tiếp tục đề cao, cho nên mọi người không biết câu của Diệp Tử Bình cũng là chuyện bình thường. Diệp Tử Bình cần cũng là hiệu quả này, ông muốn tạo ấn tượng cho bản thân là nhân vật đại biểu cho thế hệ lãnh đạo mới giàu tri thức.

- Bởi vì điều kiện lịch sử có hạn, trước đây thành thị quy hoạch hệ thống thoát nước chưa đủ coi trọng, chỉ nặng về trên mặt đất, coi nhẹ bên dưới, nên hệ thống thoát nước lạc hậu. Lần mưa to vừa rồi đã khiến cho hệ thống bộc lộ lạc hậu càng rõ, nhắc chúng ta đã đến lúc thanh toán số nợ cho lịch sử rồi.

Diệp Tử Bình có chút cảm khái nói:

- Kiến thiết hoàn thiện hệ thống thoát nước thành thị là chuyện cấp bách. Ý nghĩa của nó so với các công trình trên mặt đất càng lâu dài hơn. Nhân số càng tăng, phạm vi thành thị hóa càng rộng nên có thể nói việc này là chiến tích lớn nhất trong kiến thiết thành thị.

- Đầu tư phương diện này sẽ rất lớn.

Đồng chí Giang Thành nói.

Ông đã làm bí thư thành phố Minh Châu nên đương nhiên biết tình huống của nó, về phần những thành phố lớn khác trong cả nước trên cơ bản cũng tương tự. Cho nên mọi người đều cảm thấy đồng tình.

- Trên mặt đất là công trình chiến tích, dưới mặt đất là công trình dân sinh!

Diệp lão gia tử bỗng nhiên nói một câu.

- Tôi ủng hộ kiến thiết hoàn thiện hệ thống thoát nước thành phố Minh Châu.

Hứa Vĩnh Niên cũng lên tiếng, ông ta đột nhiên nghĩ đến con số đầu tư vào đây, với tài chính hiện giờ của thành phố Minh Châu căn bản là không có khả năng hoàn thành.

Diệp Tử Bình đưa ra vấn đề này, nếu như hắn trong thời gian đảm nhiệm không cách nào giải quyết, chẳng phải là trở thành trường chê cười?

- Thành ủy chính quyền thành phố Minh Châu đặt quyết tâm, nhất định phải thay đổi cục diện lạc hậu này.

Diệp Tử Bình nhìn Hứa Vĩnh Niên, hiểu tại sao ông ta đồng ý nhưng vẫn nói:

- Cho nên, thành phố Minh Châu phải có lý do phát triển!

- Vì giải quyết phương diện vấn đề tài chính, chúng tôi ý định cho thuê đất ở một số khu làm thí điểm.

Diệp Tử Bình rốt cuộc ném ra quả bom nặng ký.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.