Quan Môn

Chương 1122: Chương 1122: Mời




“Cái gì, khoản ứng của Hoa Đông thần vận trong ngắn hạn chưa thể chuyển đến?!” Vào lúc nhận được tin tức này, Vương Tùng lập tức liền nhảy dựng lên.

Chính cái gọi là là nhà dột còn thêm mưa suốt đêm, chuyện trả nợ còn chưa xong lại xảy ra chuyện này, lập tức khiến tài chính của Tùng Hoa thực nghiệp xảy ra vấn đề nghiêm trọng.

Trên thực tế, mặc dù dưới áp lực cao của Diệp Khai thì Vương Tùng cũng không phải thực lo lắng. Chuyện hắn suy nghĩ phải làm, đơn giản chính là hy vọng thông qua các phương diện quan hệ, tạm thời kéo dài thời gian trả nợ. Chỉ cần vượt qua đoạn thời gian khó khăn này, đợi xí nghiệp thành công lên sàn thì thế nào cũng lập tức có tiền, dù thông qua cổ phiếu trả nợ cũng không phải vấn đề gì.

Có một công ty đưa được lên sàn giống như một con gà đẻ trứng vàng, không lo không có ngân hàng xếp hàng cho vay, số nợ năm ba triệu không hề là vấn đề lớn .

Nhưng hiện tại lúc này cũng là giai đoạn khó khăn nhất của bọn họ.

Tuy rằng nói đám cổ đông bên trong công ty đã được hắn động viên đi tìm quan hệ giải quyết vấn đề nhưng chuyện lên sàn lớn như vậy, dù đám có thẩm quyền phê duyệt của bộ chủ quản ăn no thì cũng phải chuẩn bị tài chính hai triệu mới có thể.

Tính toán các bên chi tiêu thì nếu muốn duy trì xí nghiệp vận hành bình thường thì cũng chỉ có thể nhìn vào khoản một triệu ứng trước của Hoa Đông thần vận.

Nhưng thật không ngờ, hiện tại hắn đột nhiên nhận được một tin tức xấu kinh người như vậy.

Khoản ứng trước của Hoa Đông thần vận vậy mà trong ngắn hạn không thể chuyển đến!

Chuyện này coi như hung hăng đâm một đao vào huyết mạch tài chính của xí nghiệp, làm hắn không thể ứng phó.

“Tại sao có thể như vậy?” Vương Tùng gầm gào hỏi nữ thư ký.

“Bên tài vụ của Hoa Đông thần vận vừa chuyển tới bản fax thông báo chuyện này.” Nữ thư ký bị Vương Tùng dọa cho chết khiếp, tuy rằng bình thường cô ta là người trên giường của hắn nhưng lúc làm việc không hề dám sơ suất.

“Lấy đến bản fax cho tôi xem.” Vương Tùng nói.

Hắn một lần nữa ngồi xuống, lấy tay xoa xoa thái dương, hiển nhiên là bị tin tức này đả kích.

Rất nhanh, nữ thư ký liền đem bản fax đưa đến trước mặt Vương Tùng.

Vương Tùng một tay cầm lấy bản fax, sau đó nhìn kỹ qua. Quả nhiên, bản fax đến từ Hoa Đông thần vận thông báo rõ trong khoảng thời gian ngắn không thể chuyển khoản ứng trước một triệu.

Về phần lý do cũng rất hợp lý, nghe nói là bộ tài chính sẽ có một đoàn kiểm tra xuống triển khai công tác kiểm tra tài chính căn cứ Hoa Đông thần vận, cho nên rất nhiều công tác tài vụ của công ty hiện tại đều phải ngừng lại, nhất là những con số chi lớn đều bị khống chế.

“Vậy lúc nào mới có thể cấp tới?” Vương Tùng nhìn bản fax, ỉu xìu dựa vào ghế sô pha, cảm thấy đúng là họa vô đơn chí.

“Theo như bên tài vụ của bọn họ thì hoàn thành kiểm tra cũng phải một tháng.” Nữ thư ký thật cẩn thận hồi đáp.

“Còn muốn đợi cho một tháng sau?!” Vương Tùng quả thực sắp bị tức chết.

Nếu thật sự phải đợi một tháng sau thì chuyện gì cũng đã bị chậm trễ. Đến lúc đó lấy được một triệu cũng chỉ dùng bịt lỗ thủng nợ nần, còn nói cái gì đưa lên sàn, quay vòng vốn.

“Trên bản fax của đối phương quả thật là nói như vậy, hơn nữa tôi cũng gọi điện thoại cho tài vụ của bọn họ, xác nhận là không có xuất nhập gì.” Nữ thư ký có chút lo lắng hồi đáp.

“Bọn họ như thế nào có thể làm như vậy?!” Vương Tùng nhịn không được lại đứng lên, đi tới đi lui ở trong văn phòng. Hắn vung tay rít lên,“Chẳng lẽ công ty lớn như bọn họ cũng không nói thành tín sao?!”

Nữ thư ký nhất thời có chút khinh bỉ ông chủ, muốn nói không thành tín cái gì, Tùng Hoa thực nghiệp về phương diện này hơn xa người khác.

Làm người trên giường của ông chủ, nữ thư ký rất rõ ràng một số chuyện trong công ty không thể đưa ra ánh sáng.

Từ đầu sáng lập tới nay, Tùng Hoa thực nghiệp chính là chui qua lỗ hổng của chính sách, thông qua nghiệp quan cấu kết để phát tài, thậm chí một số lãnh đạo trong tỉnh còn đem công ty thành công cụ tay không bắt giặc.

Ông chủ như Vương Tùng cũng chẳng vừa, hắn nương theo cơ hội của đám này, trong thời gian ngắn đã khiến cho xí nghiệp lớn mạnh. Nếu không phải xảy ra chuyện bên Đông Sơn ép trả nợ thì phỏng chừng lúc này ùng Hoa thực nghiệp đã lên sà, danh lợi mà Vương Tùng có thể đạt được cũng tuyệt đối không phải nhỏ.

Đáng tiếc tình huống biến đổi đột ngột thật khiến mọi người cảm thấy có chút lo sợ bất an , dù sao rất nhiều chuyện trong công ty làm trái pháp luật, thậm chí chạm đến giới hạn đỏ, một khi có người truy cứu thì chắc chắn vào tù cả đám.

Vương Tùng phát tiết xong, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, la to không làm nên chuyện gì, đối với khốn cục trước mắt căn bản không có chút ưu việt. Tiếp theo phải làm thế nào đối phó cục diện phức tạp còn phải tự mình nghĩ biện pháp mới được, trông cậy vào người khác xuất thủ tương trợ, đó là không thực tế .

Tuy rằng Vương Tùng rất khó tiếp thu được tình huống trước mắt nhưng hắn hiểu nếu Hoa Đông thần vận đã phát bản fax chính thức vậy thì chuyện hoãn chuyển tiền cũng đã là chắc chắn, không có khả năng sửa đổi .

Nhưng giữa chuyện này cũng không thể nói là không có một chút kỳ quái, dù sao bộ tài chính thường xuyên kiểm tra nhưng với xí nghiệp lớn thì đa số đều chờ đến cuối năm. Nhất là đối với xí nghiệp cực lớn như căn cứ Hoa Đông thần vận, có thêm cả thành phần đầu tư bên ngoài lại càng phi thường cẩn thận.

Khơi khơi đột nhiên đến kiểm tra như vậy, không thể không làm cho Vương Tùng cảm thấy hoài nghi.

Chỉ là tầng thứ đối phương thật sự quá cao, Vương Tùng hoài nghi thì hoài nghi, nhưng cũng thật không ngờ chuyện này chính là Diệp Khai vì chèn ép bọn họ mà làm ra động tác nhỏ.

Dù sao đối với nhân vật như hắn thì vận dụng quan hệ với bộ tài chính thật sự không phải chuyện lớn gì, hơn nữa căn cứ Hoa Đông thần vận lại giống như xí nghiệp của hắn nên bảo bộ tài chính đánh ra một công văn kiểm tra đơn giản đến cực điểm.

“Chúng ta không yêu cầu gì về mặt thời gian của khoản ứng trước trong hợp đồng sao?” Vương Tùng tỉnh táo lại, vẫn muốn tìm ra một chút căn cứ luật pháp trong hợp đồng để làm cho bên Hoa Đông thần vận chuyển khoản sớm nhất.

Nếu số tiền này không thể chuyển kịp thì khó khăn mà Tùng Hoa thực nghiệp gặp phải quả thật đủ để đưa bọn họ suy sụp.

Chưa nói những chuyện khác, chỉ riêng đám con cháu chỉ biết ngồi chờ nhận tiền cũng đủ làm Vương Tùng. Nếu đám này nhìn thấy đại thế không ổn thì đừng nói là đi ra ngoài tìm quan hệ giải quyết vấn đề , phỏng chừng sẽ quay đầu gây sự với hắn.

ở chung một thời gian dài, Vương Tùng đã quá hiểu phong cách hành sự đám này.

Đối với bọn họ mà nói, đồng phú quý là đương nhiên nhưng là cộng hoạn nạn chỉ là nói nhảm mà thôi .

“ Trong hợp đồng cũng nói không quá rõ, tôi vừa mới xem qua thì thấy không quy định rõ thời gian trả tiền mà chỉ nhắc qua là đúng lúc.” Nữ thư ký thực làm hết phận sự, giải thích cho Vương Tùng,“Trên thực tế, đối với siêu cấp công ty như Hoa Đông thần vận mà nói, Tùng Hoa thực nghiệp của chúng ta không có chút ưu thế, tự nhiên cũng không có khả năng cò kè khi ký hợp đồng. Cho nên ông chủ muốn tìm sơ hở từ hợp đồng sợ là không làm nên chuyện gì .”

Vương Tùng gật gật đầu, trên thực tế hắn biết rõ, nữ thư ký nói chính là tình hình thực tế.

Giống như là Tùng Hoa thực nghiệp có thể khi dễ mấy công ty nhỏ, thiếu nợ không trả thì Tùng Hoa thực nghiệp trước mặt siêu cấp công ty như Hoa Đông thần vận cũng vậy, cho nên chuyện bọn họ muốn chiếm lợi là không có khả năng.

Ngay như chuyện cung ứng than đá này, nếu Tùng Hoa thực nghiệp mặc kệ thì vẫn sẽ có rất nhiều công ty cướp đi làm, dù sao đây là một vụ làm ăn rất lớn, đủ để làm người ta thèm nhỏ dãi ba thước.

Nếu đám Vương Tùng không phải có con đường đặc biệt có thể cung ứng đại lượng than đá giá thấp chất lượng tốt thì không tới phiên bọn họ đến làm ăn.

“Thoạt nhìn thật sự không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đi tìm Diệp Khai nói chuyện, xem hắn có thể dàn xếp một chút .” Vương Tùng lo lắng một hồi liền cảm thấy giờ mình cũng chẳng còn chiêu nào.

Tuy rằng làm như vậy coi như hướng Diệp Khai nhận thua, hơn nữa đối với toàn bộ đại cục Giang Hoài cũng không lợi, nhưng Vương Tùng cũng chẳng còn cách nào. Nằm yên chờ chết chẳng bằng chủ động tìm Diệp Khai lượng giải.

“ Chúng ta còn có bao nhiêu vốn lưu động?” Vương Tùng hỏi nữ thư ký.

“ Trong quỹ còn chừng tám trăm ngàn.” Nữ thư ký nắm rõ tài chính công ty nên trả lời,“Bất quá, có năm trăm ngàn là chuẩn bị tiền trả cho công ty Giang Nam cho nên có thể vận dụng kỳ thật chỉ có ba trăm ngàn.”

“Như vậy a......” Vương Tùng tính qua một chút rồi lập tức quyết định,“ Chuẩn bị tiền cho tôi, chỉ có sử dụng số tiền này mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn a.”

Hắn nói tiếp với nữ thư ký,“Giúp tôi tra ra phương thức liên lạc với Diệp Khai, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.