Quan Môn

Chương 743: Chương 743: Ngạc nhiên.




Lại nói tiếp, lát nữa Diệp Khai còn phải gọi điện cho Chung Ly Trữ một lát, dặn dò mấy câu, tránh khỏi tới lúc đó cô nàng lại không biết có chuyện gì xảy ra, dù sao cô cũng chẳng quen biết gì Đường Tế Xuyên.

Bởi vì trước đó xảy ra rất nhiều chuyện, căn cứ thần vận Hoa Đông cùng phương diện trang bị của hải quân có liên hệ khá mật thiết. Hiện tại căn cứ thần vận Hoa Đông đang kiến thiết tàu cỡ lớn, còn có mấy cơ sở bí mật đều có người của hải quân tới phụ trách việc bảo vệ an ninh, an toàn. Xí nghiệp cùng quân đội hợp tác vẫn luôn vô cùng mật thiết.

Đối với những phương diện khác, hay tình hình nhân sự, Chung Ly Trữ không rõ ràng cho lắm.

Để tránh trường hợp ngượng ngập khi hai bên không quen biết nhau, Diệp Khai vẫn phải làm trước một số công tác.

Còn Uông Tình tuy rằng trong miệng cũng gọi ông bố Đường Tế Xuyên là lão Đường, nhưng lúc này nghe nói tâm trạng Đường Tế Xuyên không tốt lắm thì lại ngồi không yên, một lát sau liền từ biết rồi lái xe đi, phóng như bay.

Diệp Khai cũng không ngồi lại đó bao lâu liền trở về nhà.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau liền nhận được điện thoại của Bí thư thị ủy Kim Trạch Khải.

- Xin chào Bí thư Kim, xin hỏi ông có gì chỉ bảo không?

Thái độ cúa Diệp Khai vô cùng đoan chính.

- Đồng chí Diệp Khai, tôi với Chủ tịch thành phố Mộc tới Bắc Kinh rồi, đang ở trụ sở của tỉnh ở thủ đô. Giờ thì Bí thư tỉnh ủy, đồng chí Nhạc Sơ cũng đã ở đây rồi, đang nhắc tới anh. Anh cùng tới đây ngồi một lúc đi, cùng nghiên cứu sắp xếp những dự định công việc sắp tới xem sao.

Trong điện thọa, Kim Trạch Khải nói với Diệp Khai.

- Được, để tôi chạy tới đó.

Diệp Khai lên tiếng, liền lái xe thẳng tới khu lưu trú của tỉnh Hà Đông ở Bắc Kinh.

Ở nhà Diệp Khai cũng cách khu lưu trú của tỉnh Hà Đông một đoạn, Diệp Khai phải lái xe khoảng nửa giờ mới tới, lại không nghĩ tới vừa mới tới cửa đã gặp phải thư ký Quan Hạc của Bí thư Nhạc Sơn.

- Xin chào thư ký Quan, cũng lâu rồi không gặp nhỉ.

Diệp Khai cười cười bắt tay với Quan Hạc.

- Ha ha, tôi tính toán thời gian giỏi thật, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Bí thư Diệp rồi.

Quan Hạc vừa cười vừa nói:

- Bí thư Nhạc vừa rồi còn đnag hỏi, nói “Diệp Khai tâm thần bất định hay sao còn chưa tới hay sao”. Chúng ta vào đi thôi.

Diệp Khai nhẹ gật đầu.

Khu cư trú của tỉnh ở trong Bắc Kinh vẫn như thế, thoạt nhìn bên ngoài cũng không được chú trọng trang hoàng cho lắm, nhưng bố trí bên trong cũng đã được sửa sang lại thật sạch sẽ. Tuy rằng không phải là xa xỉ lắm, nhưng đồ đạc đều rất tinh xảo, cũng khá thực dụng.

Kỳ thật với những cán bộ có cấp bậc như Diệp Khai, đi về thủ đô bình thường đều ưu thích tới ở trong khu lưu trú của tỉnh ở Bắc Kinh, vì chuyện gì cũng đều thuận tiện. Hơn nữa những cán bộ ở khu lưu trú này bản thân vốn đều là mật thám ở thủ đô, tin tức mọi mặt đều rất linh thông. Nếu như những lãnh đạo có chút việc tư gì cần xử lý, bọn họ cũng có thể tìm tòi quan hệ, nhờ vả mà xong chuyện.

Nếu như nói câu ví von, khu lưu trú ở thủ đô cũng gần như một cơ sở tình báo tổng hợp, bởi vì bọn họ không riêng gì nghe ngóng tin tức, đồng thời còn phụ trách đi quan hệ xã hội ở một mức độ nào đó. Cho nên khá hữu dụng với những lãnh đạo kể cả ở trong tỉnh, hay ở thành phố, chỉ là nếu nhìn về mặt tài chính thì lại không bằng nhau.

- Thư ký Quan cũng là vừa tới sao?

Diệp Khai hỏi.

- Buổi tối qua đã tới rồi, Bí thư Nhạc Sơn nhớ tới chuyện dự án con đường cao tốc, cho nên mới gọi anh chạy tới, hỏi xem tình hình ra sao rồi.

Quan Hạc nói với Diệp Khai.

- À, chuyện này à.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, cuối cùng cũng biết rõ vì sao Bí thư Nhạc Sơn lại gọi hắn tới.

Vốn dĩ hôm sau bọn họ sẽ tham gia một cuộc họp, họp xong cũng đã hẹn sẽ bàn về việc này. Hiện tại Bí thư Nhạc Sơn lại vội vã tới tìm hắn nhất định là vì hạng mục đường cao tốc đó lại xảy ra vấn đề gì rồi, thế nên mới phải gọi hắn tới hỏi thăm tình hình rồi nhờ vả.

Nhưng mà bản thân Diệp Khai cũng thấy có chút đau đầu, mặc dù nói hắn đang nhận cái chứ Phó tổ trưởng hữu dang vô thực phụ trách dự án đó, nhưng lại rước lấy sự bất mãn của rất nhiều lão đồng chí, nhưng mà bản thân hắn lại chẳng kiếm được chút lợi ích thực tế nào.

Đối với vấn đề tài chính của dự án kiến thiết đường cao tốc, hắn vẫn rất cam đoan là không thể có vấn đề này. Nhưng bên phía bộ xây dựng, thậm chí là bên Quốc tô viện thì cũng không thể sai cậu hai họ Diệp hắn tới chạy đi nhờ vả chứ?

Mặc dù nói bản thân cậu hai như hắn thật sự có thể làm được những việc đó, nhưng mà với phương diện tỉnh Hà Đông thì bọn họ không thể không có chút động tác nào chứ. Mặt mũi thì là việc mặt mũi, họ có nể những công việc vẫn là công việc, người ta không thể lần nào cũng nể mặt anh được. Cũng vì thế nên tuy rằng hắn có thể đi được nước cờ đầu tiên, nhưng những công việc đằng sau thì cũng không thể trông chờ vào hắn, mà phải tự làm tốt chứ.

Vừa nói chuyện thì đã đi tới phòng khách rồi.

Nhìn thấy mấy người Bí thư Nhạc Sơn cùng Kim Trạch Khải, Mộc Uyển Dung đều đang ở đây, còn có mấy người mà Diệp Khai không quen mấy, dường như là những người phụ trách ở thành phố khác.

- Tiểu Diệp à, cuối cùng thì cậu cũng tới, chúng tôi cũng đợi cậu nửa giờ rồi đó.

Đồng chí Nhạc Sơn liền nở nụ cười.

- Thật sự xin lỗi, tại hơi xa một chút, để các lãnh đạo phải đợi lâu.

Diệp Khai cũng cười nói.

Mọi người cùng chào hỏi nhau xong mới lần lượt ngồi xuống.

- Lần này tới thủ đô, chúng tôi cũng chuẩn bị rất nhiều đấy.

Bí thư Nhạc Sơn nói:

- Hạng mục kiến thiết đường cao tốc đã mắt đầu được xét duyêt, đoàn chừng khoảng thời gian ngắn nữa là có thể có kết quả rồi. Trên đường đi tới đây chúng tôi cũng đã bàn bạc những bước đi cụ thể rồi, những vì đang ngồi đây đều là những người từng đảm nhiệm quan chức địa phương, cho nên trước hết phải giữ vững tinh thần đã, vào thời khắc mấu chốt như này thì không thể đứt đoạn được.

Mọi người đều nhao nhao gật đầu đồng ý, đều thể hiện quyết tâm đồng lòng.

Thật ra Diệp Khai nhìn mọi người đang ngồi ở đây đều cảm thấy trọng lượng của Long Thành tương đối nhỏ. Dù sao để đi tới thành phố Long Thành cũng chỉ khoảng chừng mười km, những bộ phận khác đều là nằm bên trong nội địa những thành phố khác.

Nhưng mà ngay cả như thế, sắc mặt Mộc Uyển Dung cũng là khá nghiêm túc, thỉnh thoảng lại ghi lại ý kiến của Bí thư Nhạc Sơn vào trong cuốn sổ ghi chép nho nhỏ của mình.

Đứng cạnh nhìn dáng vẻ nghiêm túc, chăm chỉ của Mộc Uyển Dung, trong lòng Diệp Khai khẽ động.

Có một cách nói rằng, dáng vẻ người phụ nữ đang làm việc dễ dàng làm cho người đàn ông rung động nhất. Chứng kiến dáng vẻ này của Mộc Uyển Dung, hình như đúng là như thế.

Diệp Khai cẩn thận suy nghĩ một chút về những người phụ nữ của mình bình thường hay thể hiện ra những dáng vẻ như thế nào. Quả nhiên thấy cách nói này thật chính xác.

Ví dụ như thời điểm mà Trữ tổng giám đốc đang họp, hay thời điểm mà Tạ Quân Ngọc đang mặc quân trang, còn có dáng vẻ khi Ninh Sương đang diễn xuất, hay còn có dáng vẻ của Quách Du Du lần đi châu Âu khi đang chăm chú sửa lại tài liệu cho mình.

- Đồng chí Diệp Khai, cậu có ý kiến gì về đề nghị này không?

Bỗng nhiên lại nghe Bí thư Nhạc Sơn nhắc tới tên của hắn.

Diệp Khai hơi sửng sốt, hắn căn bản chưa từng lắng nghe xem Bí thư Nhạc Sơn đang nói cái gì.

Dường như thấy Diệp Khai không yên lòng, Mộc Uyển Dung đang ngồi cạnh liền khẽ nghiêng cuốn sổ nhỏ của mình về phía hắn.

Diệp Khai nhìn lướt qua, liền thấy được mấy chữ trên mặt giấy, chính là về vấn đề đường cao tốc chạy qua nội địa thành phố Đông Sơn, bởi vì là phải chạy qua một khu có dân số khá đông, mật độ dân khá dày nên tranh luận hơi gay gắt.

- Ừm, Bí thư Nhạc, các vị, về vấn đề này, cá nhân tôi cũng đồng ý việc thay đổi lại tuyến đường. Đổi lại một con đường phù hợp hơn.

Diệp Khai rất trực tiếp đưa ra ý kiến của mình.

Nghe Diệp Khai trả lời, Bí thư Nhạc Sơn còn chưa nói gì, Chủ tịch thành phố Đông Sơn liền tỏ vẻ không hài lòng.

- Đồng chí Diệp Khai, thay đổi lại tuyến đường cũng không phải là dễ dàng như thế.

Mạnh Chiêu nói:

- Từ vị trí địa lý cho thấy, thành phố Đông Sơn chúng tôi sở dĩ gọi là thành phố Đông Sơn cũng là vì trong nội địa chúng tôi nhiều núi. Lúc ấy sở dĩ chọn lựa lộ tuyến cho con đường cao tốc này đi qua khu đông dân cư như thế cũng là vì đoạn đường này tương đối nhỏ, phù hợp với nguyên tắc tiết kiệm tiền. Nếu như thay đổi tuyến đường thì phải đi xuyên qua vùng núi rồi, không những tăng thêm độ phức tạp của công trình không nói, mà số tiền phải bỏ ra cũng tăng lên gấp đôi. Từ phương diện nào mà nói cũng đều không phù hợp với dự tính.

Mạnh Chiếu nói một hồi không phù hợp xong, liền nói với Bí thư Nhạc Sơn:

- Chúng tôi cho rằng vẫn là làm theo lộ tuyến ban đầu thiết ké đi, thế mới phù hợp.

Diệp Khai nghe xong, trong lòng có chút bất mãn, vừa rồi số người đưa ra ý kiến đề nghị thay đổi lộ tuyến cũng không ít, làm sao mà hắn vưa mới nói thì đồng chí Mạnh Chiêu này lại nhảy ra phản đối mãnh liệt, đây có phải là coi thường mình còn trẻ tuổi không chứ?

Trong lòng Diệp Khai rất không vui về việc này, tuy rằng hắn còn trẻ tuổi, nhưng nếu bàn về chiến tích thì ngay cả Mạnh Chiêu cũng không thể sánh được. Vì thế hắn liền nói:

- Lời của Chủ tịch thành phố Mạnh đương nhiên là có lý, nhưng mà nếu đi xuyên qua khu có mật độ nhân khẩu dày đặc như thế, bất luận là chính địa hay là phí tổn di dân đều phải tốn rất nhiều. Đồng thời cũng chẳng có lợi cho kinh tế, hơn nữa còn đánh động dân chúng. Những cư dân ở vùng hai bên con đường đi sẽ bị sự quấy rối của tạp âm trong quá trinh thi công đường trong khoảng thời gian dài. Đây là những điều vô cùng bất lợi. Nếu đi xuyên qua vùng núi, ước chừng sẽ tăng thêm quãng đườg chừng tám km, nếu đánh giá ra xem thì cũng chỉ tối đa mất thêm tới bốn trăm triệu, lại không phải chịu những gánh nặng khác. Nếu so ra mà nói thì việc đối tuyến đường vẫn là có lợi.

- Bốn trăm triệu mà! Bốn trăm triệu có thể làm được biết bao nhiêu là việc đó!

Mạnh Chiêu đúng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:

- Nếu như là đi theo những con đường vốn có, cho dù là có phải mất tiền bồi thường di dẫn thì cũng chỉ tối đa lên tới hai trăm triệu là đủ. Còn có thể tiết kiệm được tới hai trăm triệu nữa mà. Chúng ta nhất định phải tính toán tỉ mỉ. Đồng chí Diệp Khai khả năng anh đã quen làm những công tác của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra cho nên không hiểu rõ lằm về những công tác kinh tế, những việc thuộc về chuyên môn này, anh không rõ ràng thì cũng không nên đưa ra ý kiến thì tốt hơn.

Diệp Khai nghe xong những câu nói của Mạnh Chiêu, không khỏi có chút ngạc nhiên, không ngờ tới một Chủ tịch thành phố lại có thể nói ra những câu nói như thế, thật là khiếm khuyết quá lớn.

Không chỉ riêng Diệp Khai mà ngay cả Bí thư Nhạc Sơn đang ngồi ở đó cũng lộ ra vẻ không hài lòng.

Diệp Khai lại chính là Phó tổ trưởng phụ trách dự án này, chỉ xét riêng về dự án, địa vị của hắn cao hơn những thành viên như Mạnh Chiêu này rất nhiều.

Mạnh Chiêu nói như thế thật sự có chút quá đáng.

Con người Mạnh Chiêu này, trước kia Diệp Khai cũng từng có nghe qua.

Đương nhiên những gì hắn nghe được về Mạnh Chiêu cũng chẳng phải là những chuyện tốt đẹp gì.

Tình hình phát triển kinh tế của thành phố Đông Sơn cũng chẳng phải là tốt đẹp gì. Tuy rằng có điều kiện tài nguyên khoáng sản rất chất lượng, nhưng lại bị vây khốn trong những dãy núi, tốc độ phát triển kinh tế tương đối chậm chạp. Hơn nữa chủ nghĩa bảo thủ của địa phương khá là trầm trọng/

Theo lý mà nói, thành phố Đông Sơn trải qua bao nhiêu năm kiến thiết và xây dựng như thế, vấn đề giao thông tuy rằng chưa thể làm vừa lòng người, nhưng cũng đã có được hệ thống đường sắt, chỉ là tốc độ không nhanh lắm thôi.

Trong tình huống như thế, kinh tế của thành phố Đông Sơn đáng nhẽ phải phát triển theo quỹ đạo đi lên mới đúng.

Thế nhưng sự thật lại hoàn toàn khác xa với những gì trong tưởng tượng. Trước mắt, những xí nghiệp quốc hữu của thành phố Đông Sơn đang gặp khó khăn, mức độ sinh hoạt của quần chúng cũng khá thấp, thế mà hiện tượng tham ô công quỹ lại tương đối nghiêm trọng, cán bộ xa hoa lãng phí thành tính thành tật cả.

Đợt trước, Bí thư tỉnh ủy Tần Phương Trần cũng đã có những lời phê bình kín đào về thành phố Đông Sơn đó. Xem ra có khả năng phải bắt đầu khai đao với bọn họ rồi, phải chỉnh đốn lại trào lưu ăn uống thả cửa, tham ô tham nhũng trầm trọng của quan chức tỉnh Hà Đông, chỉ là hắn hiện tại còn chưa rảnh mà thôi.

Trước đó Diệp Khai cũng từng gặp mặt đồng chí Mạnh Chiêu, Chủ tịch thành phố Đông Sơn này rồi, lúc đó hắn mới uống một chầy, mới chú ý tới con người này tuổi đã chừng năm mươi rồi. Xem ra đây là một lão già bảo thủ, không dễ dàng thuyết phục.

Đối với bản thân Mạnh Chiêu, Diệp Khai cũng nghe tới được một số lời đồn, nói lão bảo thủ, hay thích sai bảo những cán bộ có cấp bậc không bằng mình đi làm việc, tác phong gia trưởng nghiêm trọng gì gì đó. Có thể nói, bầu không khí chốn quan trường của thành phố Đông Sơn rất bất chính cũng là có liên quan rất nhiều tới Chủ tịch thành phố Đông Sơn này.

Về phần Bí thư thành ủy thành phố Đông Sơn, Diệp Khai lại không nghe thấy tin đồn nào, dường như là rất ít xuất hiện.

Xem dáng vẻ hủng hổ dọa người của Mạnh Chiêu, Diệp Khai không khỏi nhớ tới một ví dụ mà trước kia hắn đã từng chứng kiến.

Nói là có một người Anh, sau khi trải qua trường kỳ nghiên cứu đã viết một cuốn sách. Trong cuốn sách của ông ta đã trình bày về nguyên nhân và hậu quả của cơ cấu nhân viên bành trướng.

một quan viên không xứng chức khả năng có ba con đường.

Đầu tiên là xin từ chức, trao lại vị trí đó cho người hiền tài. Thứ hai chính là để cho một người tài giỏi tới giúp đỡ công việc của mình. Thứ ba chính là phân công ra hai người cấp dưới làm trợ thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.