Quan Môn

Chương 707: Chương 707: Nghỉ vài ngày rồi nói sau.




Nghe Vạn Phương Phương có suy nghĩ này Diệp Khai cũng động tâm.

Thời điểm hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trong mắt Vạn Phương Phương vẻ chờ mong, lập tức lắc đầu nói.

- Không phải nói chuyện này, nếu như tôi không bảo vệ được cô, còn lăn lộn làm gì nữa? Cô an ổn lưu lại nơi này đi, thời điểm nên ra mặt cô cũng nên ra mặt, thời điểm không nên ra mặt ai cũng không thể ép cô ra mặt được.

Vạn Phương Phương nghe Diệp Khainói vậy thì bật cười, nhìn ra được nàng phi thường cao hứng.

- Được rồi, tôi thừa nhận tôi rất vui vẻ, cảm giác được người ta che chở thật thoải mái.

Vạn Phương Phương chủ động hôn lên má Diệp Khai một cái, vừa cười vừa nói.

- Làm nam nhân mấu chốt là đảm đương, nếu như tôi dễ nổi giận như vậy, cô sẽ hy vọng tôi đồng tâm đồng đức sao?

Diệp Khai nói ra.

Tất cả dỗ ngon dỗ ngọt đều là lời nói, chính yếu nhất chính là hành động, điểm này tất cả mọi người rất rõ ràng, nhưng chuyện này lúc bắt đầu cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Diệp Khai phản ứng tuy nhìn ra chủ nghĩa nam tử của hắn khá lớn, nhưng mà Vạn Phương Phương đúng là rất mê người, bởi vì nàng tuy là nữ tử đặc biệt, thực sự hy vọng hưởng thụ cảm giác được nam nhân che chở.

Trái lại nếu như Diệp Khai rất lưu loát đồng ý đề nghị của nàng, như vậy Vạn Phương Phương sẽ thất vọng, cho rằng nhờ vả không thuộc mình.

Diệp Khai lập tức suy nghĩ cẩn thận điểm này, rất không cao hứng vỗ bờ mông của Vạn Phương Phương một cái, ôm lấy nàng.

- Ah...

Nàng kêu lên rồi oán hận nhìn qua Diệp Khai.

- Anh đánh bờ mông tôi làm gì vậy, đáng ghét!

Vạn Phương Phương chất vấn.

- Tính toán thiệt hơn với tôi, không giáo huấn cô không được mà.

Diệp Khai làm ra vẻ dữ tợn.

Nói xong hắn dùng một tay ôm lấy Vạn Phương Phương, sau đó ép nàng vào ngực của mình, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông tròn vểnh lên của nàng, đập hai cái, nói:

- Về sau còn dám tính toàn thiệt hơn với tôi, trực tiếp lột quần đánh đòn.

- Không dám, thật không dám...

Vạn Phương Phương vùi đầu vào ngực Diệp Khai, thân thể ôm chặt lấy hắn.

Buổi chiều tại Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố Long Thành, vài đồng chí gọi điện cho Diệp Khai, nói là bọn họ đã tới Lăng thành, hỏi thăm Diệp bí thư có dặn dò gì.

- Đã đến, đi trước tới nhà khách thị ủy của Lăng thành nghỉ một ngày, sau đó liên hệ với Lăng Cương, thời điểm tối muộn tôi có cuộc họp.

Diệp Khai lập tức an bài công tác.

Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố Long Thành bên này dẫn đội là Dương Thuận Hinh.

Trên thực tế, gần đây Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố Long Thành làm một loạt động tác, Dương Thuận Hinh có rất nhiều chuyện cần làm, Diệp Khai phi thường kính nể đồng chí lão thành này, bình thường hắn không quản chuyện nào cụ thể, đều là Dương Thuận Hinh tại Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố chèo chống.

Diệp Khai làm dễ dàng, đơn giản thì được cấp trên ủng hộ, hắn chỉ cung cấp mạch suy nghĩ...

Dù sao thuộc hạ có năng lực cũng cần một lãnh đạo có thực lực để trấn trụ, cho bọn họ đi vào khốn cảnh tìm kiếm thành tích.

Diệp Khai cùng Dương Thuận Hinh trao đổi một lát trong điện thoại, thương lượng một chút an bài hằng ngày rồi cúp máy.

- Vì cái gì không ở khách sạn này, bên này phục vụ nhất lưu đấy.

Vạn Phương Phương hỏi, đối với chuyện vừa đột phá quan hệ với Diệp Khai, nàng có chút lưu luyến.

- Công tác nha, ở trong nhà khách của chính phủ thì hợp hơn, nếu không quần chúng sẽ có ý kiến.

Diệp Khai cười cười nói.

- Như thế nào, không nỡ tôi sao?

- Có một chút a!

Vạn Phương Phương ngược lại không có phủ nhận, trong ánh mắt ngập nước, nhìn nàng như hoa đào.

- Cũng tốt, trước tiên cho chúng ta ăn no bụng, lại đi bàn công tác.

Diệp Khai thấy bộ dáng của nàng, trong nội tâm lập tức cũng có chút kích tình bành trướng, thò tay ôm nàng vào giường.

- Ai nha, chuyện này không thể được.

Diệp Khai vừa làm như vậy, ngược lại Vạn Phương Phương dọa kêu to một tiếng, nói:

- Người ta không chịu nổi đâu, tối hôm qua tổn thương còn chưa có tốt đâu, hiện tại đi đứng còn khó chịu, anh cho "em" nghỉ vài ngày đi.

- Xưng "em" rồi sao, muốn nghỉ vài ngày chẳng phải không cho anh mặt mũi sao? Em không biết tiểu đệ của anh rất khó chịu sao?

Diệp Khai lập tức không nể mặt nói, còn cố ý cầm tay Vạn Phương Phương sờ sờ đũng quần của hắn.

- Bằng không em giúp anh thỏa mãn nó nhé?

Vạn Phương Phương gãi gãi vật kia, có chút cự tuyệt lai như mời chào.

Diệp Khai nghe xong thiếu chút không nhịn được, trực tiếp nhao về phía Vạn Phương Phương. Cũng may là định lực Diệp Khai rất mạnh, rốt cục kiên trì nguyên tắc, không được làm mỹ nhân xối mòn, làm tổn hại tình cảm của hai người.

Lúc này Diệp Hiểu Nhàn có tới một lần, hỏi nàng những người kia.

- Bọn họ có lai lịch gì, sẽ không nói lung tung đấy chứ?

Diệp Khai đối với cái này tỏ vẻ hoài nghi.

Nếu như nói chân trước vừa cho những người này đi, chân sau bọn họ bỏ chyaj thì phiền.

Diệp Hiểu Nhàn nhõng nhẽo cả buổi cũng không có động được Diệp Khai, lúc này đánh chủ ý lên Vạn Phương Phương, muốn bảo nàng giúp đỡ vài câu.

Nhưng mà Vạn Phương Phương cũng không nói gì thêm, chỉ nói Diệp Khai và bọn họ đều tốt, vài ngày này phải quan tâm nhiều chuyện, sau khi xong chuyện Thiệu Giang Bình lại thả bọn họ cũng không muộn, đơn giản là đền bù chút tổn thất cho bọn họ.

Tiểu nha đầu lúc này nhớ tới chuyện tối qua, phi thường phiền muộn, như vậy cũng không phải biện pháp, chỉ có thể oán vận mệnh của bản thân mình, không có giống Vạn Phương Phương công thành danh toại.

- Chị Phương Phương, chị nói cùng là nữ nhân, tại sao em không được người ta yêu thích như vậy?

Nhìn thấy Diệp Khai đứng ở cửa sổ ngắm cảnh, Diệp Hiểu Nhàn nói khẽ dò hỏi Vạn Phương Phương, trong lời nói còn mang vị chua.

- Ha ha.

Đương nhiên Vạn Phương Phương cũng nhìn ra nội tâm Diệp Hiểu Nhàn đang suy nghĩ cái gì, lại nhớ tới chuyện của mình, trong nội tâm mềm nhũn, sau đó nói với nàng.

- Chị chợt nhớ một chuyện, có một ngày thềm đá hỏi phật, chúng ta đều là tảng đá, dựa vào cái gì ngươi được cúng bái mà ta bị chà đạp? Tượng phật nghe thì nói với thềm đá thế này, ta lần lượt bị phanh thây xé xác mới được như hiện giờ, muốn thành công phải trải qua trắc trở.

- Như vậy à?

Diệp Hiểu Nhàn lúc bình thường rất chén ghét những chuyện này, nhưng mà hiện giờ nghe câu chuyện này nội tâm chấn động, nghĩ đến chị Phương Phương khi còn bé sống cực khổ, về sau lớn lên tuy bề ngoài ngăn nắp, nhưng mà nội tâm phiền muộn không ai hiểu được, hôm nay thật vất vả khổ tẫn cam lai, cũng không phải nói nàng trải qua nhiều trắc trở sao?

- Em hiểu rồi, chị Phương Phương, cám ơn chị!

Bỗng nhiên tâm tình Diệp Hiểu Nhàn biến thành cao hứng, hôn trên mặt Vạn Phương Phương một cái thật vang dội, sau đó lại vẻ mặt cao hứng nhìn qua Diệp Khai rồi chạy ra ngoài.

- Nha đầu kia làm cái gì trò gì thế?

Diệp Khai nói ra.

- Ha ha tiểu nha đầu động xuân tâm, đại khái đang oán anh tối hôm qua không chạy lên giường của nàng.

Vạn Phương Phương không gì không nói được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.