Quan Môn

Chương 59: Chương 59: Người nối nghiệp Diệp gia




Mọi người nghe xong câu nói cảm khái của Diệp lão gia tử, trong lòng đều có cỗ xúc động.

Những người đang ngồi đều là quan viên phó cấp bộ trở lên, đối với tình thế phát sinh mấy ngày gần đây tự nhiên vô cùng rõ ràng, tuy dân gian còn chưa nhìn thấy rõ tình thế phát triển, nhưng ở vị trí như bọn họ cảm thụ so với bất luận kẻ nào càng thêm sâu sắc.

- Quân đội không lẫn vào những chuyện này, chờ sau khi tình huống rõ ràng rồi nói sau.

Nhị lão gia tử cười tủm tỉm nói một câu.

Nhị lão gia tử là người phụ trách thực quyền của Quân ủy, tự nhiên lập trường kiên định, luôn luôn là phải cứng rắn, khẩu súng của mình tự nhiên không thể tùy tiện phát ra thanh âm, trừ phi là tiếng súng.

Vấn đề hiện tại chủ yếu tập trung trong nội bộ các đồng chí cán bộ trung ương đối với cách nhìn trong chính sách cải cách, mỗi người có những ý kiến nhận thức khác nhau, mâu thuẫn đương nhiên là tự mình giải quyết, trước khi trong Đảng phát ra thanh âm thống nhất quân đội đương nhiên là không thể tỏ thái độ.

Đương nhiên, bên trong Đảng vị đại nhân vật có tư cách phát ra thanh âm lớn nhất cho tới bây giờ vẫn luôn bảo trì trầm mặc.

Diệp Tử Kiện cùng Diệp Tử Sơ đều tỏ vẻ quân khu Đông Nam cùng quân khu Liêu Đông không có dị động gì, không có ý định trước khi tình thế hoàn toàn trong sáng sẽ phát biểu cách nhìn của mình.

Con rể trưởng La Hoa tỏ ý, mình là chuyên gia tài chính kinh tế, sở trường của hắn không nằm trong phương diện này.

Con rể thứ Lý Dịch Thần thì cười nói Bộ ngoại giao chính là một cái ống loa, đương nhiên là không có lập trường của riêng mình.

Vì vậy ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền Diệp Tử Bình.

- Lão tam nói thử xem, hiện tại chú đang ở trong trung tâm dư luận, phải có nhận thức sâu nhất đi?

Lão đại Diệp Tử Kiện vừa cười vừa nói.

- Cẩn thận!

Diệp Tử Bình cười khổ đáp:

- Cảm giác hiện tại của tôi là đang ở trong bãi địa lôi, chỉ cần có chút sơ sẩy thì có thể giẫm trúng mìn, tình cảnh gian nan!

Dựa theo logic vận động chính trị suốt bảy mươi năm qua, lý luận phê bình nhất định phải do hệ thống tổ chức giải quyết.

Bộ tuyên truyền là cơ cấu tuyên truyền của Đảng, tự nhiên phải nghĩa bất dung từ đứng ra chịu trách nhiệm, tuy cứu bình luận tại Minh Châu là do ai sai sử. Đây là cách làm xưa nay trong tổ chức, ở thời điểm đặc thù được gọi là bắt lấy độc thủ đứng sau màn, về sau được dùng từ ôn hòa hơn một chút, gọi là xem địa vị cùng bối cảnh.

Hiện tại đã rất rõ ràng, sự tình liên lụy chính là đồng chí Phương Hòa đã đến Minh Châu tham gia lễ mừng năm mới.

- Cách nhìn của Bộ tuyên truyền là gì?

Diệp lão gia tử hỏi.

Là thủ trưởng số hai, Diệp lão gia tử không tiện bày tỏ thái độ quá dễ dàng, bởi vì ảnh hưởng quá lớn, một khi hắn tỏ thái độ sẽ lập tức dẫn theo phản ứng dây chuyền, sẽ làm toàn bộ trung ương phát sinh ra nhân tố không ổn định, huống hồ thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành cho tới nay cũng không hề tỏ thái độ của mình, chỉ tùy ý để người bên dưới tự mình luận chiến mà thôi.

Nhưng thông qua con trai tìm hiểu một chút thái độ của Bộ tuyên truyền thì không có vấn đề gì.

- Lãnh đạo trong bộ cho rằng đồng chí Phương Hòa nói chuyện nên thông qua tổ chức hạ đạt xuống dưới, không nên để một cơ quan ngôn luận Đảng ủy bên dưới làm chủ.

Diệp Tử Bình hồi đáp.

- Nha…

Diệp lão gia tử lên tiếng, không nói thêm lời gì.

Nếu nói theo chế độ lời trách này không phải là không có căn cứ. Đối với việc khống chế lũng đoạn tin tức chân tướng chính là quá trình thống nhất ý chí quốc gia cần phải làm, nếu như mọi người có thể tùy tiện làm theo ý mình, tự tiện chủ trương, thật khó tránh khỏi hiềm khích.

Vấn đề trọng yếu nhất bên trong cũng không phải lời thị phi mâu thuẫn hoặc ý kiến khác nhau, mà là sự hoàn chỉnh cùng nghiêm mật của tổ chức.

Nhưng loại chuyện này nói tới xác thực cũng khó xử lý, dù sao tuy đồng chí Phương Hòa đã về hưu nhưng vẫn có lực ảnh hưởng không gì sánh kịp trong Đảng cùng trong nước thậm chí là quốc tế, Bộ tuyên truyền không có khả năng không cho ông nói chuyện, tối đa chỉ là làm nhạt lời nói hoặc làm yếu bớt lực ảnh hưởng của lời nói, mặc dù hiện tại luận chiến cũng chỉ nhằm vào một loại bài văn phát biểu của báo Đảng Minh Châu mà thôi, không ai dám đem mũi nhọn chỉ thẳng vào đồng chí Phương Hòa.

Uy nghiêm của một vị lãnh đạo một đời, há tùy tiện cho người khiêu khích?

Tất cả mọi người đều đang suy tư chuyện này, không khí đột nhiên trầm mặc lại.

Diệp Khai mang theo một bình trà đi tới, lần lượt châm trà cho hai vị lão gia tử cùng các trưởng bối, bộ dạng rất ân cần.

- Tiểu Khai thật sự chịu khó, hạt giống tốt!

Bác cả Diệp Tử Kiện thấy vậy cười nói.

- Tiểu Hoan cũng không tệ, chỉ là quá ham chơi thôi!

Bác hai Diệp Tử Sơ lại nói ra.

- Tên tiểu tử tiểu Hoan kia, làm tôi tức giận đến đau cả bụng. Về sau đời thứ ba Diệp gia chúng ta phải xem ở tiểu Khai rồi!

Bác cả Diệp Tử Kiện vừa nhắc tới con trai Diệp Kiến Hoan, sắc mặt lập tức khó chịu, hiển nhiên đối với việc Diệp Kiến Hoan không theo con đường làm quan mà một lòng pha trộn vào ngành giải trí vô cùng bài xích.

- Mỗi người đều có nhân duyên riêng của mình, hiện tại tiểu Hoan làm không tệ lắm, nghiệp giải trí vẫn thật có tương lai.

Diệp Tử Bình bình luận khách quan:

- Đồng thời với việc kiến thiết văn minh vật chất cũng phải chú trọng kiến thiết văn minh tinh thần, ngành giải trí dù sao cũng nằm trong phạm trù kiến thiết văn minh tinh thần, đồng dạng phi thường trọng yếu, theo trình độ sinh hoạt của nhân dân quần chúng được đề cao, yêu cầu về phương diện này cũng sẽ rất cao, theo lâu dài mà xem làm ngành giải trí là một lựa chọn rất tốt.

Em rể thứ Lý Dịch Thần cũng tỏ vẻ:

- Không sai, theo đại phạm trù mà nói tin tức truyền thông cũng thuộc về phạm trù ngành giải trí, các nước phát triển như Mỹ ở phương diện này phi thường phát đạt, lực ảnh hưởng không khác gì chính phủ.

- Mặc dù là nói như thế, nhưng truyền thống của Diệp gia chúng ta không thể ném đi ah!

Diệp Tử Kiện có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Là một quân nhân, mặc dù bác cả Diệp Tử Kiện cùng bác hai Diệp Tử Sơ đều ở địa vị cao, một là thượng tướng một trung tướng, nhưng quân nhân dù sao là quân nhân, tính trong giới chính trị mấy vị đại lão xem như đã bị bài trừ bên ngoài, hiện tại cũng chỉ có lão tam Diệp Tử Bình là có khả năng, bởi vì hắn là quan viên trong cơ cấu chính phủ.

Về phần hai vị con rể của Diệp gia, tuy đều thật ưu tú nhưng có thể lên tới cấp bộ đã là không tệ, nhiều nhất là hưởng thụ được đãi ngộ phó quốc cấp, muốn đi được xa hơn khả năng gần như là không có.

Hiện tại trong Diệp gia đã tạo thành một nhận thức chung, đem tài nguyên chính trị nghiêng về phía Diệp Tử Bình, hết sức tiến cử cho ông lên vị trí cao thật thuận lợi, nói thế nào cũng phải tiến vào hàng ngũ ủy viên trung ương.

Diệp Tử Bình không thể nghi ngờ được xem là hạch tâm của đời thứ hai Diệp gia, là người nối nghiệp sự nghiệp của Diệp gia.

Như vậy tự nhiên không cần nghi ngờ, Diệp Khai trở thành hạch tâm của đời thứ ba Diệp gia.

Chỉ là Diệp Khai rốt cục sẽ như thế nào trong lòng mọi người còn chưa nghĩ tới, dù sao hiện tại hắn còn quá nhỏ, chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi.

Đương nhiên trong lòng hai vị lão gia tử đều có nhận thức chung, biết rõ đứa cháu này không phải ngọn đèn cạn dầu.

Tuổi nhỏ như thế đã dám chơi kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế, hơn nữa nghe nói còn lời một số cực lớn, đây là học sinh cấp ba bình thường làm ra được sao?

Nhị lão gia tử vừa nghĩ tới đây, liền thuận miệng hỏi:

- Tiểu Khai, cháu đối với tình thế hiện tại có ý kiến gì không?

Lời này vừa nói ra lập tức làm cả phòng kinh hãi, hai bác cùng dượng đều có chút kinh ngạc, tự hỏi nhị lão gia tử không hỏi sai đối tượng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.