“Bảo mặt sẹo lại đây.” Diệp Khai khoát tay nói.
Đám cảnh vệ của Diệp Khai tách ra để mặt sẹo đi tới, dừng lại trước mặt Diệp Khai chừng năm mét.
Lý Hải cùng với Đường Mộc vừa trở về một tả một hữu, ẩn ẩn hình thành
vòng bảo vệ hai bên Diệp Khai. Bọn họ nhìn mặt sẹo cảm thấy người này
vẫn vẫn rất có tính uy hiếp, không thể chủ quan.
Nhìn từ chuyện bắt có Diệp Khai thì người của Thiên hạt tiểu tổ vẫn làm hoàn mỹ, chỉ là vì nội bộ phân tranh mà ảnh hưởng triển khai hành
động.
Nếu không như thế thì Diệp Khai muốn dựa vào lực lượng của chính mình toàn thân trở ra không phải là chuyện dễ dàng.
“Mặt sẹo còn gì nói không?” Diệp Khai thấy mặt sẹo đứng ở trước mặt, vẫn duy trì trầm mặc, liền hỏi hỏi,“Cũng đã trưa rồi, tôi thấy chúng ta vẫn nên nói rõ ràng để có kết luận.”
“Diệp thị trưởng tính làm sao bây giờ?” Mặt sẹo nhìn Diệp Khai hỏi ngược lại,“Bắt hết chúng ta sao?”
Làm người phụ trác Thiên hạt tiểu tổ, mặt sẹo lo lắng nhất chính là
điểm này, nếu lọt vào phạm vi theo dõi của cảnh sát thì bọn họ rất khó
thoát thân. Bản thân bọn họ đã có hồ sơ làm lính đánh thuê ở Interpol,
một khi sa lưới, khó bảo toàn sẽ không bị dẫn độ thanh toán nợ cũ.
“Ha ha, hiện tại biết sợ rồi sao? Sớm biết như thế, làm gì lúc trước?”
Diệp Khai nghe vậy, tự nhiên biết bọn họ lo lắng cái gì, vì thế cả cười
nói.
“Tình hình lúc trước của chúng tôi cũng không có nhiều đường sống lựa
chọn, không làm lính đánh thuê, chỉ có đường chết, làm lính đánh thuê
hoặc là còn có một đường sinh cơ.” Mặt sẹo nói thẳng.
Diệp Khai gật gật đầu, cũng không phản bác hắn cái gì.
Trên thực tế, mọi người sống trên thế giới này luôn có điều khó nói, đây là chuyện không thể thay đổi.
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Khai liền giơ hai ngón tay, nói với mặt sẹo
nói,“Hai con đường, thứ nhất là giao cả đám cho cảnh sát, từ nay về sau
tôi không hề nhúng tay, cụ thể sẽ có kết quả gì thì xem các ngươi ngày
thường làm như thế nào.”
“Tôi chọn cách thứ hai.” Mặt sẹo nghe xong, căn bản không có suy nghĩ, trực tiếp bỏ qua đường thứ nhất.
“Hảo, đây là lựa chọn của anh, đừng nói điều kiện tôi hà khắc.” Diệp Khai gật đầu nói.
“Nếu tôi lựa chọn đàm phán, liền sớm đã chuẩn bị tâm lý.” Mặt sẹo mặt không chút thay đổi hồi đáp.
Hắn cố nhiên rất rõ ràng, nếu Diệp Khai đem bọn họ giao cho cảnh sát,
tuy rằng khả năng được thẩm phán công bằng nhưng một số vụ án trước kia
cũng sẽ bị lôi ra, đủ để cho họ mọt gông, thậm chí còn có khả năng dẫn
ra một loạt phiền phức.
Một khi đã như vậy, vô luận Diệp Khai cấp ra con đường thứ hai là gì, hắn đều phải nhận.
“Đường Mộc, đưa cho mặt sẹo quả dưa hấu để ăn.” Diệp Khai nói với Đường Mộc.
Đường Mộc lên tiếng, rất nhanh lấy ở bên cạnh một trái dưa hấu đưa cho mặt sẹo.
Mặt sẹo cũng không có nói gì, chụp lấy quả dưa hấu bẻ một nửa đưa lên cắn nhồm nhoàm, không bao lâu đã ăn hết.
“Không sai.” Diệp Khai khen ngợi nói,“Nếu lựa chọn hiệu lực cho toi, vậy phải tuân thủ quy củ của tôi, tôi muốn Lý Kiều Ba thân bại danh liệt,
anh biết hẳn là nói như thế nào?”
“Hiểu được.” Mặt sẹo gật đầu đáp lại nói.
“Hảo, bảo các huynh đệ đều đi lên đi.” Diệp Khai nói với mặt sẹo.
Qua không bao lâu, Thiên hạt tiểu tổ áp giải Lý Kiều Ba bị trói đi lên.
“Thoạt nhìn tố chất không tệ, nhị thiếu lại thu được một nhóm đánh đấm.” Đường Mộc bĩu môi nói với Lý Hải.
“Ân.” Lý Hải lên tiếng, nhìn qua những người này vài vòng, cũng không nói gì thêm.
Xét ra thì Thiên hạt tiểu tổ có hai mươi người, đủ các loại sở trường,
hơn nữa trang bị hỏa lực cường đại, năng lực thích ứng tác chiến đa
dạng, có thể tác chiến trong cả địa hình từ với Đông Nam Á, châu Mĩ,
thậm chí châu Phi. Một ngày nào đó, nếu Diệp Khai cần áp dụng hành động
riêng ở địa khu thì Thiên hạt tiểu tổ là lựa chọn không tồi.
Với tài lực hiện tại của Diệp Khai mà nói, nuôi thêm hai mươi lính đánh thuê, kỳ thật cũng không phải đại sự gì. Nhưng theo lợi ích lâu dài thì có rất nhiều lợi ích.
Tất cả mọi người bị nhốt lâu nên cũng khẩn trương. Tuy rằng nói bọn họ ở dưới đó đã chuẩn bị đồ ăn nhưng trong hoàn cảnh bị bao vây nên không có nhu cầu gì, lúc này cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì bọn họ
nhìn thấy lão đại đã đạt thành hiệp nghị với Diệp Khai.
“Anh tên là gì?” Diệp Khai đột nhiên hỏi mặt sẹo.
“Tiết Kháng.” Mặt sẹo hồi đáp.
“Em gái anh gọi là gì?” Diệp Khai lại hỏi.
“Tiết Tử.” Mặt sẹo hồi đáp.
“Tiết Tử? Nghe như chiếc giày vậy......” Diệp Khai nói thầm một tiếng,“Ngoa tử (Giày), Hạt tử, nga, chắc là trùng âm mà thôi.”
Qua một hồi, cuối cùng cao tầng của cảnh sát thành phố Minh Châu cũng
tới. Bọn họ tới là vì Diệp Khai đem việc này sang vụ án hình sự. Nhưng
sau khi cảnh sát tiến hành thẩm vấn Thiên hạt tiểu tổ, chứng thật thân
phận Lý Kiều Ba thì Diệp Khai lại tuyên bố lấy danh nghĩa cục cảnh vệ
trung ương trưng dụng Thiên hạt tiểu tổ.
“Anh nói nhị thiếu có ý tứ gì?” Đường Mộc không hiểu ý của Diệp Khai liền hỏi Lý Hải.
Lý Hải cân nhắc một chút, trả lời,“Thực rõ ràng chính là nhằm vào Lý
Kiều Ba thôi, hắn đã nhiều lần chủ mưu ám sát nhị thiếu, lần trước muốn
bắt, kết quả hắn bỏ chạy Mĩ quốc, tìm được CIA làm chỗ dựa, lúc này bị
nhị thiếu bắt, há có thể có trái cây ngon để ăn?”
“Một khi đã như vậy, giết không phải xong rồi sao, làm gì cố lộng huyền
hư ép buộc như vậy, tôi thấy như cởi quần đánh rắm, tốn nhiều thủ tục.” Đường Mộc nói.
“Anh có thể thấu hiểu được tâm tư nhị thiếu?” Lý Hải trừng mắt nhìn hắn
nói,“Phỏng chừng phương diện này lại có một phen tính kế, tôi tin tưởng, nhị thiếu lúc này nhất định đã loan tin Lý Kiều Ba sa lưới.”
“Nga, Khương Thái công câu cá, nguyện giả mắc câu a.” Đường Mộc nghe xong, gật đầu nói.
Ở trong mắt Đường Mộc, Lý Kiều Ba cố nhiên là một con cá lớn, nhưng ở
trong mắt Diệp Khai, kỳ thật hắn chỉ có thể xem như mồi câu.
“Một chiêu này của con cũng đủ độc.” Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.
Chuyện Diệp Khai bị người bắt cóc vừa mới đến tai Diệp Tử Bình, ông còn chưa kịp nổi giận thì Diệp Khai cũng đã thoát hiểm .
Dù là như thế, Diệp Tử Bình trong lòng cực không thoải mái , nhất là
sau khi ông biết chủ mưu hành động là con tư sinh Lý Kiều Ba của lão
Trần gia cấu kết CIA, lợi dụng lính đánh thuê bên Đài đảo hoàn thành
càng thêm tức giận .
Nếu không có Diệp Khai nhúng tay, phỏng chừng ông đã cho tiêu diệt sạch đám người kia.
Về điểm này không cần hoài nghi, với tư cách quan lớn trong cục chính trị, hoàn toàn có năng lực làm được chuyện này.
Dù sao nói một cách nghiêm khắc thì đây coi như hai bên giao chiến, áp
dụng thủ đoạn cứng rắn cũng không có gì là lạ, dù tiêu diệt toàn bộ cũng là chuyện đương nhiên.
Không phải công dân của nước mình, lại có địch ý, chủ mưu làm hỗn loạn
chính quyền và ám sát yếu nhân, chỉ có giết mới giải hận.
Nhưng sau nghe xong an bài của Diệp Khai, tâm trạng của Diệp Tử Bình liền vững vàng hơn.
Ý tưởng của Diệp Khai rất đơn giản, trước tiên định cho Lý Kiều Ba một
tội danh rồi thả ra phong thanh, để cao tầng biết hết chuyện này. Tin
tưởng lão Trần gia thất thế sẽ bị đả kích càng thêm nghiêm khắc, không
còn có khả năng Đông Sơn tái khởi.
“Không phải con độc á mà bọn họ không chừng mực, đã phản bội xuất ngoại, còn dám tiềm tàng trở về muốn giết con, là có thể nhẫn nhịn không thể
nhẫn nhục?” Diệp Khai tỏ vẻ nói,“Nay bọn họ tính không bằng người, tự
nhiên sẽ có chuẩn bị tâm lý nhận kết quả này .”
“Lý Kiều Ba vừa chết, toàn bộ lão Trần gia đã có thể thật sự xem như không người nối nghiệp.” Diệp Tử Bình gật đầu nói.
Nói ra cũng có chút cảm khái, lúc trước lão Trần gia lừng lẫy ra sao,
có thể tranh đấu với lão Diệp. Nhưng dưới tay Diệp Khai lại khiến cho
lão Trần gia cường đại sụp đổ, tan thành mây khói , cũng mới vài năm
thời gian a?
“Đánh rắn không chết sẽ có hậu họa, đôi khi, phải quyết đoán.” Diệp Khai nói.
Diệp Tử Bình trầm ngâm một chút, sau đó nói với Diệp Khai,“Kỳ thật,
gần đây bên quân đội vẫn có người muốn phục chức Trần Kiến Hào, cho hắn
làm trung tướng cấp bậc tư lệnh đại quân khu.”
“Nga?” Diệp Khai nghe xong lắp bắp kinh hãi, tin tức như vậy quả thật có chút đột nhiên.
Mọi người đều biết, lão Trần gia là do ai đánh ngã, nhưng nếu để cho
Trần Kiến Hào làm tư lệnh đại quân khu thì thật sự cho lão Trần gia cơ
hội thở dốc, dù sao, Trần Kiến Hào cũng không có tật xấu quá lớn, hoàn
toàn chính là bị vạ lây do lão Trần gia lật úp mà thôi.
“Hiện tại con ép buộc một phen, Trần Kiến Hào hoàn toàn tuyệt khả năng
này, cha phỏng chừng trong lòng người đề nghị cũng thật sự nguội lạnh,
ha ha.” Diệp Tử Bình nghĩ chuyện này, liền nở nụ cười.
Hiện tượng lão Diệp gia độc đại ở trong quân đã khiến rất nhiều người nhìn đỏ mắt, hơn nữa muốn hy vọng có điều thay đổi.
Nhưng mọi người cũng không nguyện ý đứng ra đắc tội lão Diệp gia, cho
nên đề cử Trần Kiến Hào cùng lão Diệp gia có hiềm khích vẫn là một biện
pháp khéo léo.
Nhưng hiện tại Lý Kiều Ba sa lưới, thế tất liên lụy đến lão Trần gia,
hơn nữa cha hắn chính là Trần Kiến Hào, như vậy đối phương tính toán
hoàn toàn vô vọng .
“Một chuyện tốt ngoài ý muốn như thế...... Người tốt có hảo báo a......” Diệp Khai nghe xong sau, cũng không khỏi nở nụ cười.