Nhìn thấy Vương Nhược Sơn rời khỏi, Diệp Khai mới đi ra.
Sở lão gia tử thu hồi ánh mắt, nhìn Diệp Khai, đánh giá hắn một lúc mới hỏi:
- Cháu đột nhiên chạy tới, không phải rỗi rảnh tới đây trò chuyện đi? Tiểu Huyên không có nhà, tìm lão nhân này có việc gì vậy?
- Có một số việc không tính toán được, cháu tới xin chỉ thị một chút thôi.
Diệp Khai hồi đáp.
- Ah?
Sở lão gia tử có chút kinh ngạc hỏi:
- Không đi xin chỉ thị của ông nội cháu, sao lại chạy tới tìm ông đây?
Tuy Sở lão gia tử đức cao vọng trọng, trí thâm như biển, nhưng thực sự đoán không được Diệp Khai có chuyện gì tìm mình, vì vậy nói:
- Ngồi trong phòng đã quá lâu, đi ra dưới bóng cây nghỉ một lát đi!
- Dạ!
Diệp Khai gật đầu đáp.
Sân viện của Sở gia khá lớn, trong đình viện đại thụ um tùm, lúc này đang
là giữa hè, tuy trong sân vẫn nóng nhưng ở dưới gốc đại thụ lại cảm thấy phi thường râm mát.
Diệp Khai cùng Sở lão gia tử ngồi xuống bàn đá dưới gốc đại thụ, vệ sĩ lập tức bưng tới đồ uống lạnh cùng trà nóng.
- Cháu uống trà với lão gia tử.
Diệp Khai nói.
Có một ngày nói chuyện với Sở Tĩnh Huyên về đạo dưỡng sinh, nói là đồ uống lạnh trong ngày hè cũng không phải là thói quen tốt, lúc này tự nhiên
là không khả năng nói một đằng làm một nẻo trước mặt Sở lão gia tử, vì
vậy hắn cầm bình trà rót cho Sở lão gia tử một chén, bản thân cũng tự
rót một chén.
- Vừa rồi cháu nhìn thấy hắn rồi chứ?
Sở lão gia tử đột nhiên hỏi.
- Dạ, đã thấy được.
Diệp Khai tự nhiên biết rõ Sở lão gia tử hỏi về Vương Nhược Sơn, ngay lập tức gật nhẹ đầu, sau đó hỏi:
- Có phải Vương bí thư nhớ thương vị trí ở thủ đô?
Sở lão gia tử nghe xong câu hỏi của Diệp Khai, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn Diệp Khai, sau đó mới lên tiếng:
- Thật không biết đồng chí Tử Bình làm sao mà dạy cháu, vì sao một thiếu
niên chỉ mười chín tuổi lại còn hiểu rõ loại chuyện này hơn bậc trưởng
thành ah.
- Hắc hắc, những điều này chỉ là vì mưa dầm thấm đất, kỳ thật trong nhà của cháu cũng không có ép buộc cháu học thêm chuyện gì.
Diệp Khai thành thật hồi đáp.
- Lời này thì ông tin tưởng, năng lực đồng chí Tử Bình mặc dù không tệ, nhưng so sánh với cháu vẫn còn thiếu một ít cơ biến.
Sở lão gia tử thật khó được một lần đánh giá.
- Ông nội của cháu tuy ở địa vị cao, nhưng phương diện này cũng không bằng cháu.
- Hắc hắc, cháu lại không cảm thấy mình có chỗ nào lợi hại, đều do lão gia tử thật sự quá khen.
Diệp Khai cười nói.
Đây cũng chính là vì Sở lão gia tử thật có đủ tư cách đi đánh giá, nếu là
người khác thật sự không tiện nói những chuyện này với Diệp Khai.
Chẳng hạn như mấy vị ủy viên thường vụ trung ương hiện tại, trên thực tế tư
lịch cạn hơn Diệp lão gia tử không ít, tuy đồng chí Phương Hòa cũng có
tư cách này, nhưng quan hệ giữa ông cùng Diệp Khai lại không thân cận
tới mức tùy ý, chỉ có thể nói là thưởng thức hắn, cho nên cũng không khả năng nói loại lời này với Diệp Khai.
Tính đi tính lại, chỉ có
đồng chí Sở Phong mới có thể cùng Diệp Khai mở lời đánh giá ưu khuyết
của gia đình bọn họ cả ba đời ông cháu.
Đối với lời đánh giá này
kỳ thật Diệp Khai cũng tỏ vẻ đồng ý, tuy Diệp lão gia tử thân ở địa vị
cao, nhưng tính cách lại ngay thẳng, cũng hơi cổ hủ lạc hậu, cha hắn
Diệp Tử Bình tuy năm gần đây đã lấy được cơ hội rèn luyện lịch lãm tại
thành phố Minh Châu, nhưng còn chưa biến thành lão hồ ly biến báo là bởi vì có lão gia tử ảnh hưởng khá lớn, ngược lại bản thân Diệp Khai kinh
nghiệm phong phú, gặp chuyện luôn có thể cân nhắc, cũng lão luyện đùa
nghịch dùng thủ đoạn bẫy người.
Từ phương diện này mà nói, lời của Sở lão gia tử không sai.
Nhưng Diệp Khai cũng không chỉ là người giỏi chơi đùa thủ đoạn, hắn dựa vào
đều là dựa thế đánh lực, âm mưu cùng dương mưu đều dùng, nên biến hóa
xảo quyệt thì hắn lập tức biến báo, nên quang minh chính đại thì hắn
chơi quang minh chính đại, hai chân đi đường quả thật làm người khó lòng phòng bị, cũng chỉ có những người từng nếm qua âm mưu thủ đoạn của hắn
mới có thể biết rõ cháu trai của Diệp gia kinh khủng tới bực nào.
- Hôm nay bí thư thành ủy thủ đô là do tiểu Cổ kiêm nhiệm, nhưng sự tình
cần giải quyết thật sự là quá nhiều, thời gian dài thật sự là không ổn.
Đồng chí Sở Phong nói với Diệp Khai:
- Đồng chí Vương Nhược Sơn xem như ổn trọng, xử lý sự tình cũng khéo léo, làm bí thư ở tỉnh Địa Bắc chiến tích nổi bật, thật không phụ lòng hi
vọng của mọi người, tính ra tư lịch cũng đã đủ, hắn muốn tranh thủ vị
trí kia lão lãnh đạo như ông cũng không nên đả kích tính tích cực của
hắn.
- Vương bí thư quả thật không tệ, cháu xem ông ấy rất được!
Đối với ý nghĩ này của Sở lão gia tử, Diệp Khai biểu lộ đồng ý.
Đối với Vương Nhược Sơn, Diệp Khai tương đối hiểu rõ, hắn đảm nhiệm chức bí thư cũng không hề phát sinh qua hành vi tham nhũng nào, mà phương diện
kinh tế hắn cũng có giải thích độc đáo, càng khó được chính là hắn ước
thúc con cái tương đối nghiêm khắc, chưa bao giờ truyền ra tin tức người nhà hắn lợi dụng địa vị chính trị của hắn làm ra lợi ích đen tối nào.
Trong những cán bộ cao cấp đời sau này, vị Vương bí thư kia có thể nói xem như là không tệ.
- Cháu cũng cảm thấy không tệ sao? Cháu hiểu được hắn?
Sở lão gia tử có chút kinh ngạc nhìn Diệp Khai hỏi.
- Ha ha, cháu xem người xưa nay tương đối chính xác đấy.
Diệp Khai cười cười nói:
- Vị này ít nhất sẽ không phạm cùng sai lầm như lão Phùng cùng lão Trần,
bản thân ông ấy thân gia trong sạch, năng lực công tác nổi bật, tư tưởng khá cởi mở, hiểu được nên tiến lui, trên cơ bản không có quá nhiều
khuyết điểm. Nếu như ông ấy nhận chức bí thư thành ủy thủ đô, thì xem
như là chuyện tốt của quốc gia.
- Cháu thật sự biết vẽ mặt!
Sở lão gia tử chỉ chỉ Diệp Khai nói.
Phùng Duẫn Đồng cùng Trần gia thượng vị, sau lưng đều có bóng dáng của đồng
chí Sở Phong thúc đẩy, về sau đều bị Diệp Khai kéo đi xuống, chuyện này
nếu nói trong nội tâm Sở lão gia tử không có chút khúc mắc là chuyện
không khả năng, chỉ là hiện tại Sở lão gia tử càng thêm xem trọng Diệp
Khai, cho nên đối với chuyện này cũng nhẹ nhàng bỏ qua, dù sao có một
đứa cháu rể giỏi giang như vậy, so với hai thủ hạ không biết nghe lời
vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng hôm nay Diệp Khai có lời đánh giá
cao đối với Vương Nhược Sơn như thế, lại làm Sở lão gia tử cảm thấy có
chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Diệp Khai rõ ràng hiểu được không ít
về những lãnh đạo địa phương như Vương Nhược Sơn đến như vậy.
- Có phải cháu đã làm phân tích điều tra đối với hầu hết các lãnh đạo cao tầng hay không?
Sở lão gia tử có chút hoài nghi hỏi thăm.
- Vậy thì không có, nhưng có chút trọng điểm cũng có chú ý.
Diệp Khai trả lời.
Diệp Khai hiểu rõ về những người này kỳ thật cũng không hoàn toàn đầy đủ,
chỉ là dùng hai mươi năm kinh nghiệm nhân sinh của hắn cùng với điều
kiện trong vòng luẩn quẩn thái tử gia, đối với những người kia đương
nhiên là hiểu tương đối nhiều mà thôi, vì vậy trên cơ bản có thể nhìn ra được bảy tám phần, về phần hai ba phần còn lại, ai mà không có chuyện
tư mật, không phải người ngoài thì có thể xem thấu được.
Diệp
Khai trọng điểm chú ý những nhân vật chính trị đại khái là những đại
tướng biên cương cấp tỉnh bộ chừng bốn năm mươi tuổi trở lên, có chút
người còn đang phấn đấu trong cấp sảnh cục, những người này một khi được Diệp Khai phát hiện ra, đều sẽ để Lê Đại an bài nhân viên đặc biệt tiến hành theo dõi sưu tập tình huống của bọn họ.
Cũng không nhất
định là phải điều tra rõ ràng chuyện riêng tư của họ, chỉ là hiểu rõ một chút đại khái về lý lịch của bọn họ mà thôi, đồng thời tìm hiểu khả
năng quản lý của họ tại địa phương, làm ra một bản ghi chép khá tỉ mỉ.
Một khi đi tới thời khắc mấu chốt, những tài liệu này cũng có thể phát ra được tác dụng tương đối trọng yếu.
- Cháu làm như vậy thật có chút phạm húy ah…
Sở lão gia tử nói với Diệp Khai.
- Ở nước ngoài loại công ty tình báo có tính chất như vậy có rất nhiều.
Diệp Khai thuận miệng hồi đáp:
- Cháu đã có kế hoạch thành lập một công ty chuyên buôn bán tin tức tình
báo, chuyên phụ trách thu thập tin tức tình báo trọng yếu trong ngoài
nước, tương lai hình thành một kho tư liệu quy mô, cung cấp quyết sách
kinh doanh hoặc là ý kiến, trước mắt bất quá chỉ là đánh trận nhỏ mà
thôi.
- Quốc gia có Ủy ban kế hoạch, có Cục thống kê công tác, cháu làm như vậy sẽ khiến cho người bất mãn.
Sở lão gia tử lại nói.
- Ha ha, số liệu trong Cục thống kê công tác ông cũng dám tin tưởng sao?
Diệp Khai cười cười nói.
Sở lão gia tử thở dài, lắc đầu.
Lời này xác thực nói đúng tâm điểm, năm đó khi kế hoạch được đưa ra, những
con số thống kê không phải đều là giả tạo hay sao? Tính chất của Cục
thống kê công tác cũng không tốt bao nhiêu, đồng chí Sở Phong đã tự mình làm một ít số liệu, đều là tự mình đi dò xem thực tế, sau đó chính mình làm phân tích ước định, chuyện như vậy ông tự nhiên là không cách nào
quên được.
Một năm kia, cả nước thậm chí đều đang làm kế hoạch,
mẫu sản lương thực mỗi năm tăng, các nơi đều chơi trò phóng vệ tinh. Vào năm 1958 khi vụ hè cây trồng chấm dứt, cao sản ghi chép các nơi không
ngừng được đổi mới. Vào ngày 8 thắng 6 nào đó, ở một huyện nào đó, mẫu
sản lúa mì là 2105 cân, bốn ngày sau, huyện kia lại tuyên bố mẫu sản
tăng lên tới 3530 cân.
Phàm là người có chút tri thức nông nghiệp đối với việc một mẫu đất có thể sản bao nhiêu lương thực, nói chung đều là một ít thường thức cơ bản.
Ngay sau ngày thứ tư, Viện khoa
học trung ương đã phát biểu một bài văn trên báo Đảng “Mẫu sản(lương
thực sản xuất trong một mẫu đất) lương thực sẽ có bao nhiêu?”
Lúc ấy vị Tiễn đại sư chính là nhà khoa học nổi tiếng nhất trong nước, còn
là nhà khoa học đỉnh cấp toàn cầu đã phát biểu luận chứng trong bài văn
kia thật tường tận – Hiện tại chúng ta tới tính toán, đem hàng năm sản
lượng trên một mẫu đất tính toán được bao nhiêu!
Nếu như nói bởi
vì thời tiết mà tổn thất lương thực thì sản lượng phải là 5.85 ngàn cân. Đây là nói thu hoạch cả năm, nếu như không đánh 2/3 chiết khấu, như vậy sản lượng bình quân mỗi mẫu là 39 ngàn cân rồi.
Đã bao nhiêu năm, vẫn còn chưa thể đi ra được khỏi vòng luẩn quẩn này, không thể không làm cho người tiếc nuối!