- Kỳ thật mỹ lệ cũng là một loại tài nguyên.
Diệp Khai rất thản nhiên nói đối với Tạ Quân Ngọc:
- Tựa như Tạ tổng đội, tuổi còn trẻ đã là cán bộ cấp sở, thượng tá cận vệ trung ương, nếu đổi là một cô gái xấu, đồng dạng tư lịch, đồng dạng
công tích, chưa hẳn có thể có thành tựu như cô bây giờ .
- Nói sao mà khó nghe, giống như sự nghiệp hiện tại của tôi đều nhờ vào dung mạo?
Tạ Quân Ngọc bất mãn.
- Đương nhiên không phải rồi.
Diệp Khai cười hồi đáp:
- Tạ tổng đội có thể có thành tựu của ngày hôm nay, dựa vào đương nhiên không chỉ gương mặt xinh đẹp.
- Còn có tài cán đúng không? Tạ Quân Ngọc có chút khoe khoang mà thầm
nghĩ, nàng đối với mình mới có thể, vẫn tương đối có lòng tin đấy.
- Ngoại trừ khuôn mặt, cô còn có một vóc dáng hoàn mỹ.
Diệp Khai có chút hèn mọn bỉ ổi nói.
- Lăn.
Tạ Quân Ngọc đỏ mặt, dậm chân đi vào lều vải.
Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đang ngồi trong phòng khách nói chuyện thấy vậy tò mò nhìn Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc, trong lòng tự nhủ Diệp Nhị
thiểu lợi hại, nữ thượng tá của cận vệ trung ương cũng bị hắn khuất
phục.
Nhất là Lê Nhị, hắn biết rõ lúc trước Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc từng
có quan hệ. Anh trai của Tạ Quân Ngọc là Tạ Quân Hào càng hận Diệp Khai
thấu xương, có “mối hận đoạt vợ”, chỉ vì thân phận và thế lực của Diệp
Khai mà đấu không lại. Từ phương diện mà nói, Tạ Quân Ngọc không có lý
do gì đối tốt với Diệp Khai.
Nhưng trên thực tế mà xem, Lê Nhị có thể nhìn ra được, thái độ của Tạ
tổng đội đối với Diệp Khai cũng có chút mập mờ. Dù có lúc cũng ưa gắt
gỏng hắn nhưng đa số là săn sóc, chỉ chưa biết đã đến bước kia chưa.
- Diệp Nhị thiểu, cậu quá ngưu.
Phùng Thiên Dịch giơ ngón tay cái.
- Đừng nói lung tung.
Diệp Khai trừng mắt:
- Trước tiên là nói về chuyện hôm nay, ngày mai còn có chuyện phải làm.
Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch nghe xong, lập tức ngồi lại nghe Diệp Khai nói.
- Mấy anh vừa rồi đi dạo bên ngoài có thu hoạch gì không?
Diệp Khai hỏi.
Lúc Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc đi nhà Đổng lão sư thì Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch cũng chạy tới bên ngoài, nghe người trong thôn nói chuyện.
- Thu hoạch vẫn có một ít đấy.
Lê Nhị lập tức đáp:
- Chủ yếu có mấy phương diện, thứ nhất là ở đây có rất nhiều dược liệu
và cây công nghiệp, thứ nhì là khí hậu vùng núi rất phù hợp với trà,
chất lượng rất tốt, thứ ba là ý kiến về việc chuyển đi của người trong
thôn không thống nhất. Có một số người không nỡ rời xa chỗ sống đã mấy
chục năm, hay nói đúng hơn là sợ hãi thế giới bên ngoài. Cho nên, Nhị
thiếu gia ah, tôi cảm thấy chuyện chuyển toàn bộ không thể hoàn thành
trong ngắn hạn.
Lê Nhị không hổ là làm qua công tác tình báo, chỉ cùng người trong thôn hàn huyên vài câu đã khái quát rõ ràng, cho Diệp Khai mấy tổng kết.
- Ừ, rất tốt.
Diệp Khai gật đầu biểu thị ra tán thưởng:
- Xuất hiện tình huống như vậy, cũng là chuyện trong dự liệu, cố thổ khó đi.
- Nhưng mà Nhị thiếu gia không phải nói muốn trong vòng một tháng giải
quyết việc này sao? Nếu như chuyện di dời làm không tốt, kế tiếp sẽ ảnh
hưởng đến kế hoạch của Nhị thiếu gia đấy.
Lê Nhị nói.
- Không gấp, thời gian còn sớm, tôi quyết định muốn tăng lớn độ tuyên
truyền để cho mọi người tự giác đi ra khỏi tiểu sơn thôn bị phong bế
này.
Diệp Khai khoát tay nói.
- Chỉ có mấy chúng ta, sợ là tuyên truyền vô lực a?
Phùng Thiên Dịch cho rằng chuyện này khó khăn.
Toàn bộ thôn có hơn bốn nghìn thôn dân, bọn họ chỉ có ba người, cộng
thêm một Tạ Quân Ngọc lúc nắng lúc mưa, có thể chống đỡ sự tình gì?
Nếu là dựa vào bốn người bọn họ người đi tuyên truyền động, động viên
các thôn dân dời đi sẽ mất rất nhiều thời gian.
- Chỉ dựa vào mấy người chúng ta nhất định là không thành, phải có truyền thông.
Diệp Khai nói:
- Ngày mai phải cho bên Minh Châu phái phi cơ trực thăng tới, tiếp nhận Đổng lão sư đi chữa bệnh, thuận tiện bảo họ chở tới ít thiết bị chiếu
bóng.
- Chiếu bóng?
Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch nghe xong, đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, phải chiếu bóng.
Diệp Khai vung tay:
- Chiếu phim về một số thành phố lớn, còn có cảnh sinh hoạt thời
thượng, nước ngoài cũng cần, nhưng phim nam nữ thì thôi, tránh mâu
thuẫn gia đình lại bất lợi.
- Nhị thiếu gia là muốn dùng thế giới hoa lệ bên ngoài để dụ bọn họ.
Lê Nhị vừa cười vừa nói.
Bất kể nói thế nào, hai người đều cảm thấy chủ ý Diệp Khai không tệ, chắc sẽ có tác dụng.
Trên thực tế bất kể là những địa khu phát triển hay lạc hậu thì mọi
người đều hướng về tương lại, mong cuộc sống trở nên tốt hơn.
Đã có động lực ở phía sau thôi động, chủ ý của Diệp Khai nhất định có thể có hiệu quả.
- Đúng rồi, vừa rồi Nhị thiếu gia nói cái gì chữa bệnh kia mà?
Lê Nhị hỏi.
- Là Đổng lão sư ở trường học trong thôn, mùa hè vừa rồi khám bệnh bảo
bị xơ gan, người ta tìm tôi ủy thác, tôi nghĩ đầu tiên đưa sang bên Minh Châu trị liệu đã. Nếu như có thể chữa cho tốt đương nhiên không còn gì
tốt hơn, nếu như trị không hết thì tôi cũng phải làm tận chức trách
trưởng thôn.
Diệp Khai kể lại chuyện Đổng lão sư, mọi người cũng thấy nặng nề.
- Sinh bốn cơ à...
Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch sau khi nghe xong cũng ngạc nhiên vì chưa nghe chuyện này bao giờ.
Phùng Thiên Dịch còn nói thêm:
- Năm đó thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, xác thực sinh ra
rất nhiều chuyện, anh tôi cũng thế. Chắc trong đó có chuyện buồn, chỉ có bọn họ biết mà thôi.
Diệp Khai khẽ gật đầu, hắn cũng không có tư cách nói chuyện này nên
không nhiều lời, chỉ là nhớ tới bốn cô bé của Đổng lão sư mà cũng thấy
đau đầu. Nếu như Đổng lão sư thật sự bệnh nặng không khỏi thì làm sao?
Nhìn vào hắn để nuôi bốn cô bé là quá ức, cũng chỉ có thể giao cho ai
nuôi dưỡng, cũng may mình có nhiều quan hệ, cũng không lo không tìm được ai.
Nói thí dụ như ngành giải trí, nói thí dụ như giới kinh doanh, nói thí
dụ như giới chính trị, nói thí dụ như quân giới, nói thí dụ như giới
ngoại giao, thậm chí bên y học, đều có thể cân nhắc, chỉ có bên giới
học thuật thì Diệp Khai thật đúng là không có quan hệ gì đáng tin cậy.
Bất quá đây cũng không phải là sự tình gì, nghiên cứu học vấn tuy nhìn
bề ngoài rất được tôn trọng nhưng trên thực tế là rất kham khổ, nếu
không tháo vát thì chắc bụng sẽ đói. Diệp Khai cảm thấy con gái không
hợp làm học thuật, nếu như nói không trái với lương tâm thì giới học giả là nghề nghiệp bi kịch nhất.
Nghĩ lung tung một hồi, ba người bàn bạc công việc ngày mai. Lê Nhị phụ
trách liên lạc phi cơ trực thăng cùng thiết bị, Phùng Thiên Dịch đi liên lạc các đại biểu thôn dân, điều tra tiến triển của công tác di dời.
Diệp Khai tắc thì liên hệ với Chung Ly Dư, hỏi thăm đã bố trí xong xuôi
bên kia chưa? Còn có một số công tác cụ thể khác.
- Tốt rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả ngày rồi.
Diệp Khai vung tay lên nói.
Sau khi chui vào giường, Diệp Khai liền nghĩ đến sự tình hôm nay.
Tuy lúc trước có thể khẳng định mấy tòa núi này là rỗng nhưng khi hắn
nổ vách núi thấy được động bên trong mới cảm nhận được sự nhỏ bé trước
lực lượng của thiên nhiên.
Dù hắn nói với Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch là muốn dùng thuốc nổ thông
đường, thông cả cho huyện Bằng Dương thậm chí là địa khu Lăng Xuyên một
con đường đi ra phía nam, triệt để khai thông vùng núi nhưng cụ thể
không ít trở ngại.
Cũng tỷ như hiện tại hiện ra động ngầm cực lớn, nếu để người khác biết
được chắc chắn sẽ bị ngăn cản phá hủy. Ngành du lịch chắc sẽ tới đây,
tạo ra một khu du lịch sinh thái cực lớn để vơ vét tiền.
Nhưng loại chuyện này quan hệ rất nhỏ với thôn dân, dù có chút tiền lời, cũng rơi không đến tay thôn dân.
Trên thực tế, trong trí nhớ của Diệp Khai, sau khi động ngầm được phát
hiện quả thật cũng được biến thành một khu du lịch, hàng năm tiền lời
cũng không ít, nhưng lợi ích thực tế cho dân chúng là không có, ngược
lại làm giàu cho đám quan viên.
Để cho người đau lòng nhất là toàn bộ địa khu Lăng Xuyên vẫn bị phong
bế, đời sống dân chúng vẫn y nguyên như cũ, cực kỳ lạc hậu.
Loại chuyện này thật không còn gì để nói. Cuộc sống của mấy trăm vạn
con người chẳng lẽ lại không quan trọng hơn một khu du lịch? Vì bảo hộ
cái gọi là kỳ quan dưới mặt đất, hi sinh chính là mấy trăm vạn người,
thậm chí là cuộc sống hạnh phúc của con cháu họ, chuyện này thật không
thể tán đồng.
Cho nên, sau khi Diệp Khai tự mình mở ra động ngầm dưới đất, hắn quyết
tâm đánh sập nó để làm đường cho nhân dân địa khu Lăng Xuyên.
Diệp Khai nằm trong chăn, chỉ thò đầu ra nhìn lên đỉnh lều vải, nhất thời không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên hắn cảm giác trong phòng có người đang đi lại, liếc qua thì
thấy Tạ Quân Ngọc đang chui vào, trên người khoác chiếc chăn mỏng, mặc
bộ đồ ngủ để lộ đôi chân thon dài, nổi bật dưới ánh trăng.
Diệp Khai cảm thấy Tạ Quân Ngọc đã đi tới, lập tức nhắm mắt lại.
Nha đầu kia định làm gì đó?
Diệp Khai thầm nghĩ.