Quan Môn

Chương 1148: Chương 1148: Nói chuyện ban đêm




“Thùng thùng đông......”

Diệp Khai đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, trong màn đêm có vẻ đột ngột.

Bình thường trong đại viên quân khu vào buổi tối không có ai ra vào, trên cơ bản đều là ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa cảnh vệ các nơi cũng hết sức nghiêm túc, bình thường không dễ tùy ý đi lại .

Biệt thự của Diệp Khai còn là biệt thự của Lâm Tiên Giác, chung quanh không có kiến trúc gì lớn, chỉ có một số cây rừng làm đệm, rất yên tĩnh.

Chính vì vậy mà khi có tiếng gõ cửa thì thanh âm vang dội .

Cảnh vệ của Diệp Khai lập tức đi qua xem, sau đó về báo cáo,“Là tiểu thư Ngô Mộng Linh.”

“Nga, là cô ấy?” Diệp Khai sửng sốt một chút, mặc dù hơi bất ngờ nhưng cũng không phải phi thường ngoài ý muốn.

Dù sao, chuyện Lâm Tiên Giác gặp phải đêm nay liên quan đến Ngô Mộng Linh. Theo ý nghĩa nào đó, nếu không phải Diệp Khai ra mặt cho cô thì đêm nay cũng sẽ không xuất hiện một hồi đại phong ba như vậy.

Cho nên nói, cô tới cửa cảm tạ cũng là chuyện bình thường.

“Mời cô ấy vào đi.” Diệp Khai suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói.

Ngô Mộng Linh rất nhanh bước đi vào, cô đã đổi quần áo biểu diễn sang quân phục, nhìn rất khí thế.

Diệp Khai cũng chú ý tới, trên cầu vai cô là hai ngôi sao bạc, chứng minh cô là trung tá hàng thật giá thật, không phải tiêu thức văn nghệ binh nhìn xem không hiểu đến tột cùng là cái gì.

Cảnh vệ dẫn Ngô Mộng Linh vào rồi tự động lui ra.

Diệp Khai suy nghĩ một chút, dẫn Ngô Mộng Linh vào thư phòng nói chuyện.

Thư phòng của Lâm Tiên Giác rất rộng, đồ gỗ đều đóng từ gỗ lim.

Vào lúc đó thì gỗ lim còn chưa đầu bảng, số trọc phú mới phất chủ yếu chuộng đồ phương Tây, rất ít người hứng thú với đồ gỗ lim có phong cách cổ.

Cũng chỉ qua hơn mười hai mươi năm sau, đồ gỗ lim mới bắt đầu nóng lên. Lúc đó cũng là lúc phong trào văn hóa cổ điển trở lại, quốc nhân sau khi một phen ồn ào náo động thì dần bình tĩnh.

Nhưng loại trở về này, kỳ thật cũng không thể nói là quốc học chân chính sống lại, chỉ có thể nói là xuất hiện hiện tượng chán tây học.

Được bao quanh bởi vô số đồ tây, những người có thân phận có địa vị có tiền bạc dĩ nhiên phải muốn mình khác người, như vậy đồ gỗ lim là lựa chọn tất yếu.

Giá cả đắt đỏ của đồ gỗ lim hiển nhiên không phải người bình thường dùng được .

“ Chào Diệp tướng quân.” Ngô Mộng Linh bỗng nhiên đứng nghiêm chào Diệp Khai.

“Ân? Chào cô.” Diệp Khai hiển nhiên có chút điểm ngoài ý muốn, nhưng cũng chào đáp lễ rồi nói,“Ngô tiểu thư mời ngồi, mặc dù tôi có quân chức trong người, bất quá chỉ có thể xem như kiêm chức, cho nên cô nên gọi tôi là Diệp thị trưởng.”

“Diệp thị trưởng?” Ngô Mộng Linh nghe xong, hiển nhiên có chút ngạc nhiên.

Nguyên lai cũng là một vị thị trưởng a, Ngô Mộng Linh cân nhắc, kỳ thật theo ý nghĩa nào đó thì một thị trưởng mạnh hơn thiếu tướng, trước hết là phạm vi quản lý nhiều hơn, lực ảnh hưởng càng rộng hơn.

Tướng quân tuy rằng nghe có vẻ uy phong nhưng đến địa phương không dễ ra lệnh.

“Tôi là thị trưởng Đông Sơn bên Hà Đông bên cục cảnh vệ là kiêm chức, bình thường không qua đó.” Diệp Khai gật gật đầu, giải thích.

“Cám ơn Diệp thị trưởng đêm nay xuất thủ cứu giúp.” Ngô Mộng Linh rồi nói với Diệp Khai.

“Vậy cũng không có gì, chỉ là Lâm Hiểu Phàm đui mù mà thôi, tôi thu thập kẻ như vậy cũng không phải một lần hai lần .” Diệp Khai nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Diệp Khai nói cũng đúng, tuy rằng hắn chưa làm nhiều loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân nhưng cũng có vài lần, hơn nữa mỗi một lần gặp được đều là nhân vật có tầng thứ cao.

Bình thường cũng không đáng giá Diệp nhị thiếu xuất thủ.

“Đây là lần thứ hai Diệp thị trưởng viện thủ tôi.” Ngô Mộng Linh bỗng nhiên nói.

“Ân?” Diệp Khai nghe xong, ngạc nhiên không biết Ngô Mộng Linh nói vậy có ý tứ gì.

“Lúc trước vụ án của Cố Hoán Chi, có người từng lấy cớ tôi tới đó dự tiệc để cáo buộc. Lúc ấy người của Kỷ ủy quân đội đang định bắt tôi đi thì có người lên tiếng nói là ý của Diệp nhị thiếu điều tra không có chứng cứ.” Ngô Mộng Linh giải thích nói,“Cứ như vậy, mới không phá vỡ giấc mơ của tôi, tính ra Diệp thị trưởng quả nhiên là lần thứ hai cứu tôi.”

“ Chuyện này đi qua đã nhiều năm ......” Diệp Khai vừa nghe, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Chuyện trong quân quan hệ rắc rối khó gỡ, thật sự là không dễ nắm chắc, tuy rằng nói Diệp Khai cũng không rõ ràng Ngô Mộng Linh căn cơ đến tột cùng ở nơi nào, nhưng cô có thể làm ra thành tích dĩ nhiên là dựa vào bản sự. Nhưng có thể kiên trì lâu như vậy nơi đầu sóng ngọn gió không bị đào thải, vậy không chỉ có là vấn đề năng lực tự thân.

Nếu như không ai duy trì thì khó lòng biến một tài năng thành một ngôi sao.

Nhất là ở bên trong quân đội, cao thấp tôn ti, cấp bậc trình tự càng thêm rõ ràng.

Ngô Mộng Linh mấy năm nay không bị ảnh hưởng gì, sự nghiệp càng thêm vững vàng, kỹ xảo càng thêm thành thục. Một mặt là cố gắng của bản thân, mặt khác là có người nâng đỡ, nếu không chỉ riêng người xã giao cũng đủ khiến cô phiền chết, thời gian đâu nâng cao tài nghệ?

“Mặc kệ đi qua bao lâu, ân cứu mạng của Diệp nhị thiếu vẫn luôn nhớ trong lòng.” Ngô Mộng Linh nhẹ giọng nói.

Diệp Khai gật gật đầu, mời Ngô Mộng Linh ngồi xuống.

Nếu như Diệp Khai ngồi thoải mái trong ghế sofa thì tư thế của Ngô Mộng Linh rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn chính là khí chất quân nhân, bất động như núi khiến Diệp Khai cảm thấy hơi bất ngờ.

“Không cần khẩn trương như vậy chứ?” Diệp Khai cười nói,“Cô ngồi nghiêm chỉnh như vậy khiến tôi không thoải mái, không khác ngồi với lão gia.”

Diệp lão gia tử cũng tốt, nhị lão gia tử cũng tốt, thậm chí bác cả và bác hai cũng đều xuất thân binh nghiệp nên luôn có khí chất quân nhân, thực sự đứng như tùng bách, ngồi như núi, đi như gió, nhìn vào là thấy khí thế.

Cha của Diệp Khai tuy rằng không vào quân đội nhưng cũng chịu ảnh hưởng trong nhà, làm việc rất có kết cấu, hành động cũng là có nề nếp.

Nhưng Diệp Khai lại khác, hắn thiếu niên đắc chí, chân chính thăng chức rất nhanh, không có bao nhiêu ước thúc. Cũng không ai đứng ra dạy cho hắn biết nên ngồi, đi đứng thế nào, nên hắn làm việc hết sức thoải mái.

Tính cách tiêu sái này rất không dễ nắm bắt, cho nên rất nhiều đối thủ của Diệp Khai vì không rõ ràng nên không biết dùng chiêu số gì.

“Tôi từ nhỏ lớn lên trong quân đội, sớm đã thành thói quen.” Ngô Mộng Linh có chút ngượng ngùng hồi đáp.

Diệp Khai gật đầu, thầm nói bản thân chưa từng điều tra qua thân thế của Ngô Mộng Linh. Quả nhiên cô có bối cảnh, gốc rễ trong quân đội.

Diệp Khai thuận miệng hỏi một câu, chợt nghe Ngô Mộng Linh giới thiệu về gia cảnh. Bố cô được phong đại tá năm năm trước, sau đó từ từ thăng lên thiếu tướng rồi về hưu, mấy chú bác cũng phát triển trong quân, tuy rằng không có ai là tướng nhưng cũng là cán bộ cao cấp.

Tối trọng yếu là chiến hữu và thuộc hạ cũ của cha cô không ít, bây giờ còn rất nhiều, quan hệ rất tốt nên giúp đỡ được cho con cháu.

“Nga, nghĩ đến chính là như vậy.” Diệp Khai nghe xong, càng thêm khẳng định, gật đầu nói,“Tuy rằng như thế, cũng đủ cho cô sống yên trong giới văn nghệ quân đội.”

Đương nhiên , Diệp Khai cũng chỉ nói như vậy, gia thế mức này cũng chỉ đủ Ngô Mộng Linh sống yên trong giới văn nghệ quân đội mà thôi, muốn lên cao thì phải có danh sư, cũng phải có người nâng đỡ.

“ Bồi dưỡng cho tôi chính là Vương lão đội trưởng.” Ngô Mộng Linh còn nói một câu.

“Nguyên lai là bà ấy....” Diệp Khai nghe xong liền biết vì sao Ngô Mộng Linh có thể tránh được phiền nhiễu. Vương lão đội trưởng có lão tư cách, một trong số vài nữ tướng trong quân, danh tiếng rất lớn trong giới giải trí, có bà che chở thì người khác quả thật không dám dễ dàng trêu chọc Ngô Mộng Linh.

Trừ phi là loại đui mù , hoặc là tầng thứ không đủ, không biết cao thấp mới tới quấy rầy cô nhưng như vậy thì Ngô Mộng Linh cũng đủ dàn xếp.

“Vụ án Cố Hoán Chi năm đó thật ra vẫn có quan hệ với cô nhưng tôi thấy vấn đề không lớn, cho nên hủy đi chứng cứ. Chắc là có người cho rằng tôi có ý với cô, muốn lôi cô vào vụ án nhưng vào lúc mấu chốt có người ngăn trở.” Diệp Khai phán đoán rồi nói tiếp với Ngô Mộng Linh,“ Cuốn băng kia còn cất ở nhà tôi.”

Ngô Mộng Linh nghe Diệp Khai nói vậy thì mặt đỏ lên, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.

Bất quá cô tự thấy không có quan hệ sâu đậm với Cố Hoán Chi nên không thể xuất hiện tình huống mập mờ, càng không thể nào chụp ảnh chung như vậy?

“Sao lại có chuyện này?” Ngô Mộng Linh nghi ngờ, bỗng nhiên có phản ứng,“Tôi biết tại sao lại thế !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.