Cô gái trẻ tuổi vừa đến trên người mặc chế phục màu đen, bộ ngực vun lên thật cao, hình dạng hoàn mỹ, mang một bộ kính râm che khuất đôi mắt làm cho người ta nhìn không thấy vẻ mặt của nàng, trong tay nàng cầm loại súng trường kiểu mới nhất, xem ra cũng đã sẵn sàng lên đạn.
Chỉ có điều số người nàng mang tới cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi mấy người, nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ bưu hãn, nếu so với các nhân viên bảo an của Đế Hào mạnh hơn rất nhiều, xem xét qua cũng biết là vương bài trong vương bài, bộ đội cảnh vệ trung ương xuất tràng.
- Tại sao là nàng?
Diệp Kiến Hoan cũng nhận ra người vừa tới, không khỏi có chút kinh ngạc nói.
Cô gái trẻ tuổi vừa đến không phải người khác, chính là Tạ Quân Ngọc mà Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan từng gặp qua.
Mùa đông năm trước Diệp Khai bởi vì giúp Diệp Kiến Hoan ngăn cản hai cháu trai của Trần gia mà trên đầu bị đánh trúng một gậy, sau khi thanh tỉnh không lâu Diệp Kiến Hoan đưa Diệp Khai đến Đế Hào ủy lạo, kết quả âm thác dương sai để cho hắn lên giường với Chung Ly Dư, cùng anh trai Tạ Quân Hào của Tạ Quân Ngọc phát sinh ra xung đột, kết quả Tạ Quân Ngọc dẫn người tới tìm lại mặt mũi cho Tạ Quân Hào, song phương lúc đó đã nhận thức.
Ngay lúc đó Tạ Quân Ngọc đã là đội trưởng dưới quyền tổng đội phó hình trinh Cục cảnh sát thủ đô, cán bộ chính sở cấp hai mươi ba tuổi.
Nhưng hôm nay xem tư thế của nàng tựa hồ đã không còn hỗn trong giới cảnh sát mà đã trực tiếp tiến vào cảnh vệ trung ương, còn làm chức vụ đội trưởng gì đấy, nhưng không biết được gọi là cấp bậc ra sao?
Chỉ là nghĩ đến thân phận của nàng bên trong cảnh vệ trung ương cũng không thấp đi?
Cục cảnh vệ trung ương đại nội, còn được gọi là Cục cảnh vệ văn phòng trung ương, ngày trước còn là phòng cảnh vệ văn phòng trung ương.
Vì nguyên nhân thuận tiện cho công tác cùng biên chế lịch sử danh sách của Cục cảnh vệ trung ương trực thuộc Bộ công an, nhưng Bộ công an lại không hề có quyền chỉ huy cùng quyền quản lý. Gọi là Cục cảnh vệ bộ tham mưu, nhưng bộ tham mưu cũng không thể hoa tay múa chân với bọn họ, nhưng Cục cảnhvệ trung ương lại thuộc biên chế quân đội, cấp bậc phó đại quân khu, là cơ cấu không thuộc quyền địa phương.
Trên nguyên tắc lãnh đạo trực tiếp của Cục cảnh vệ trung ương là văn phòng trung ương, không thuộc cảnh giới cũng không thuộc quân giới, là một bộ đội cực kỳ đặc thù, rất được lãnh đạo tối cao trong trung ương tín nhiệm.
Nói chung chức trách của Cục cảnh vệ trung ương là bảo vệ sự an toàn của người lãnh đạo trong Đảng, chính giới, quân giới, kể cả tổng bí thư, chủ tịch quốc gia, thủ tướng Quốc Vụ Viện, ủy viên Cục chính trị trung ương, ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương vân vân…Nhưng bình thường mà nói, bọn họ chỉ cần làm nhiệm vụ cảnh vệ của các vị ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương cùng đại nội.
Dựa theo lệ cũ, cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương là do phó chủ nhiệm văn phòng trung ương kiêm nhiệm đồng thời cũng có quân hàm thượng tướng, chính ủy do chủ nhiệm văn phòng trung ương kiêm nhiệm, cấp bậc trong Đảng là ủy viên trung ương hoặc là ủy viên Cục chính trị trung ương( ủy viên dự khuyết), thư ký trưởng trung ương.
Cơ cấu cấp dưới bao quát đoàn cảnh vệ trung ương, do bảy đại đội tạo thành, đoàn trưởng đoàn cảnh vệ trung ương là phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, cán bộ phó quân cấp.
Cũng có người hỏi qua nếu như đã cùng cấp bậc thượng tướng, như vậy nếu so sánh với tư lệnh quân đội cùng cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, rốt cục là người nào càng lợi hại hơn một ít?
Nghiêm khắc mà nói đương nhiên là quyền lực tư lệnh quân đội phải lớn hơn một chút, dù sao tư lệnh đại quân khu quản lý hơn mười vạn người, hàng năm xử lý số tài chính lên hàng tỷ, nắm giữ việc điều phối hằng hà tướng lãnh cao cấp, phân công, quyền lực tấn chức.
Mà Cục cảnh vệ trung ương tuy là người được lãnh đạo tối cao tín nhiệm nhất, cũng là người gần gũi với lãnh đạo nhất.
Nhưng theo thể chế trong nước hiện tại mà nói, Cục cảnh vệ trung ương nằm ngoài phạm vi toàn bộ nghiệp vụ trong thể chế, cũng không có quyền lực gì rõ rệt.
Nói cách khác, tư lệnh đại quân khu giống như một bộ môn quản lý vô cùng trọng yếu, mà Cục cảnh vệ trung ương giống như lái xe của lão bản xí nghiệp, vị trí bất đồng, tác dụng cũng không giống nhau.
Hôm nay Tạ Quân Ngọc rõ ràng đã hỗn tiến vào trong Cục cảnh vệ trung ương, còn đảm nhiệm chức đội trưởng không biết có cấp bậc gì, quả thật làm cho Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan cảm thấy có chút giật mình, đây chính là oan gia ngõ hẹp, ngày đó ân oán cùng nàng còn chưa kịp giải quyết, lúc này lại xuất hiện thêm phân tranh thị phi khác, thật có thể nói không phải oan gia thì không tụ đầu!
- Tạ tổng đội trưởng, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Diệp Khai nhìn thấy được Tạ Quân Ngọc, rốt cục nói chuyện.
Về sự tình của Tạ Quân Ngọc, trước kia Diệp Khai đã từng nghe qua một ít, lờ mờ biết được nàng có một sư phụ rất lợi hại, thân phận là một đại nhân vật khó lường trong Cục cảnh vệ trung ương, hôm nay nhìn thấy bộ dáng của nàng đã khác hẳn với thời điểm lần đầu tiên gặp được nàng, nghĩ tới cảnh giới lại đề cao, khó trách sẽ tiến vào Cục cảnh vệ trung ương, trở thành đội trưởng.
- Diệp đại thiếu cùng Diệp nhị thiếu chắc hẳn đã biết rõ ý tứ của tôi đến đây đi?
Tạ Quân Ngọc nói thẳng.
Đối với lời nói của nàng Diệp Khai ngược lại cảm thấy có chút do dự, hắn nhìn vào Tạ Quân Ngọc hỏi:
- Như thế nào, Tạ tổng đội trưởng là muốn tới xuất đầu cho tiểu Đàm tử hay sao?
Nếu như Tạ Quân Ngọc đã không chút che giấu ý tứ tới gây chuyện, Diệp Khai tự nhiên sẽ không phí thêm miệng lưỡi tốn thời gian, trực tiếp nói thẳng vào điểm này.
- Tiểu Đàm tử?
Tạ Quân Ngọc hừ một tiếng nói:
- Sống chết của hắn liên quan gì tới tôi. Sở dĩ tôi tới là vì nhận được cử báo các người đả thương người của cảnh vệ trung ương chúng tôi.
Lần này Tạ Quân Ngọc dẫn theo hơn hai mươi cao thủ cảnh vệ trung ương cùng tới, có thể nói theo trên thực lực hoàn toàn có thể đem lực lượng bảo an xuất thân từ bộ đội đặc chủng của Đế Hào hoàn toàn trấn áp xuống dưới, thượng cấp giao cho nàng nhiệm vụ cũng rất rõ ràng, đi Đế Hào đem tình huống của a Tứ làm ra tinh tường, đem người mang về đồng thời cũng mang cả người có trách nhiệm tương quan trở về.
Đánh trọng thương cảnh vệ trung ương, đây là sự kiện rất nghiêm trọng rồi.
- Tạ tổng đội trưởng, ngươi làm việc này là có chút ỷ thế hiếp người rồi.
Diệp Khai hừ một tiếng nói:
- Cảnh vệ trung ương chỉ có trách nhiệm bảo hộ an toàn của ủy viên thường ủy Cục chính trị cùng đại nội, từ lúc nào cũng biến thành người quản lý trị an xã hội rồi đây?
Diệp Khai đã nói rất rõ ràng, Cục cảnh vệ trung ương cũng không phải Cục cảnh sát cảnh giới, những sự tình đánh nhau ẩu đả cũng muốn chọc cả tay vào, ngươi nói Cục cảnh sát cảnh giới làm sao chịu nổi? Hơn nữa chức trách của cảnh vệ trung ương chỉ hạn định trong việc bảo vệ an toàn các vị ủy viên thường ủy Cục chính trị cùng đại nội, ở loại tình huống bình thường ngay cả ủy viên Cục chính trị cũng không hưởng thụ được loại đãi ngộ này chớ nói chi tới ủy viên trung ương.
Về phần nói Đàm Diệu Tổ chỉ là một người bình thường ngay cả cái rắm cũng không phải, một thiếu gia ăn chơi, rõ ràng còn có thể mang theo cả cảnh vệ trung ương hành động tay đấm, chuyện này càng thêm không hợp thói thường, hiển nhiên là lạm dụng quyền lực.
Diệp Khai chỉ cần bằng vào điểm này đem sự tình chọc đi lên, như vậy đã đủ để những người phụ trách Cục cảnh vệ trung ương bị gà bay chó sủa.
Đàm Diệu Tổ là người nào? Hắn có cấp bậc gì? Là ủy viên thường ủy Cục chính trị hay là ủy viên Cục chính trị? Hay là chính khách quan trọng gì đó của quốc gia, cần Cục cảnh vệ trung ương phái nhân viên đi theo bảo hộ?
Mặc dù nói Cục cảnh vệ trung ương chỉ cần phụ trách đối với thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành, thế nhưng bên trong đó cũng có những phe phái bất đồng, hiện giờ năm vị đại lão ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương đều có lực ảnh hưởng nhất định đối với Cục cảnh vệ trung ương, mà những vị đại lão đỉnh cấp cho dù đã thối lui xuống cũng có lực ảnh hưởng nhất định với bọn hắn.
- Tình huống cụ thể tôi mặc kệ, tôi chỉ hỏi vì cái gì người của chúng tôi bị đánh trọng thương, hiện tại người ở nơi nào?
Tạ Quân Ngọc biết rõ Diệp Khai khó chơi, không tiếp tục để ý tới lời nói của hắn, trực tiếp đòi người với Diệp Khai.
- Người bị thương tự nhiên là ở bệnh viện đấy, còn có thể ở đâu?
Diệp Khai nhìn thẳng vào mắt Tạ Quân Ngọc, cảm thấy ánh mắt của nha đầu kia lợi hại vô cùng, tinh khí mười phần, so với lần đầu khi nhìn thấy nàng sắc bén rất nhiều, nghĩ tới gần đây cũng bỏ công phu không ít, bằng không cũng không có được thành tựu như hôm nay.
- Thành phần khách nhân Đế Hào phức tạp nhưng đều là người có thân phận, tự nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, về phần những chuyện thấy việc nghĩa mà làm ngẫu nhiên vẫn sẽ có, những chuyện này cũng không cần đặc biệt khen ngợi rồi. Tôi nghĩ Tạ tổng đội trưởng công vụ bề bộn, tựa hồ cũng không có hứng thú biết rõ những chuyện nhỏ nhặt này đi?
- Diệp nhị thiếu, tôi nhận được tin tức nói người của Cục cảnh vệ trung ương bị các người thấy việc nghĩa mà làm đánh tới tình trạng gãy cả hai tay hai chân!
Tạ Quân Ngọc cũng không nhiều lời với Diệp Khai, trực tiếp biểu lộ ra ý đồ đến:
- Chúng tôi phải phong tỏa Đế Hào, người có trách nhiệm tương quan chúng tôi cũng muốn mang đi, đây là điểm mấu chốt, sẽ không dao động! Hi vọng Diệp đại thiếu cùng Diệp nhị thiếu phối hợp với công tác của chúng tôi, nói cách khác trên mặt mũi sẽ khó coi!
Diệp Kiến Hoan ở một bên nghe xong, lập tức nổi giận:
- Tạ tổng đội trưởng, cô đây là lạm dụng chức quyền! Cục cảnh vệ trung ương cũng không phải có thể hoành hành vô kỵ đấy, cô có tin tôi hiện tại lập tức phản ứng vấn đề này với đồng chí Giang Thành?
- Việc này tôi thật đúng là không tin!
Tạ Quân Ngọc nhìn vẻ tức giận của Diệp Kiến Hoan, ngược lại nở nụ cười:
- Đồng chí Giang Thành đối với công tác của Cục cảnh vệ trung ương cũng chỉ là chỉ đạo mà thôi, cũng không để ý tới việc quản lý cụ thể, tôi thật đúng là không tin ông ấy chỉ vì một câu nói của anh mà đem triệt bỏ Cục cảnh vệ trung ương!
- Đã đủ rồi, Tạ Quân Ngọc!
Cuối cùng Diệp Khai cũng không còn tâm tình ứng phó với Tạ Quân Ngọc:
- Chuyện đêm nay là do Đàm Diệu Tổ gây ra đấy, về phần nói tới việc vì sao cảnh vệ trung ương biến thành người bảo tiêu cho một dân chúng bình thường như Đàm Diệu Tổ, tôi nhất định sẽ phản ứng với đồng chí Giang Thành, cũng sẽ hướng Cục chính trị trung ương chính thức đưa ra lời kháng nghị, nhưng chuyện này không liên hệ gì tới cô. Nhưng nếu như cô muốn đến Đế Hào của tôi giương oai, tôi cũng không ngăn cản cô, dù sao những người ngay tại đây cô muốn đem ai mang đi thì mang đi, chỉ là kết quả tôi thật muốn nhìn xem cô làm sao thu xếp nổi chuyện này!
Tạ Quân Ngọc thấy Diệp Khai nổi giận, ngược lại là không hề cảm giác, chỉ có cảm giác vui sướng:
- Rốt cục Diệp nhị thiếu thiếu kiên nhẫn rồi hả? Yêu cầu của tôi cũng không nhiều, trước đóng cửa nơi này, đem người bị thương giao cho tôi, người có trách nhiệm nơi này mang đi, nếu như việc này điều tra rõ là người của Đế Hào vô tội, Cục cảnh vệ trung ương tự nhiên sẽ làm ra phản ứng tương ứng.
- Sợ cô sao?
Diệp Khai đứng dậy lạnh lùng nói:
- Tôi đi với cô một chuyến, đủ chưa?
Diệp Khai cũng biết rất rõ ràng, chính mình từng có mâu thuẫn với Tạ Quân Ngọc là không sai, nhưng nàng cũng biết rõ chi tiết về thân phận lai lịch của mình, cho nên đi với nàng tới Cục cảnh vệ trung ương tất nhiên cũng chẳng có gì đáng ngại.
Tuy cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương treo quân hàm thượng tướng, nhưng binh lính trong tay cũng chẳng có được mấy người, cho dù là tinh nhuệ không ít, nhưng tổng số chỉ có quy mô vài ngàn người, có thể làm được chuyện gì lớn lao?
Diệp Khai thật sự là không tin, bọn hắn dám làm ra chuyện gì nguy hiểm cho cháu trai của Diệp gia!
- Diệp nhị thiếu chịu phối hợp công tác của chúng tôi, không tổn thương hòa khí là tốt hơn.
Tạ Quân Ngọc thấy Diệp Khai đáp ứng, cũng không nói thêm lời gì, mà bắt đầu phân phó thủ hạ:
- Dẫn người, phong tiệm!
Diệp Khai liếc mắt nhìn qua Diệp Kiến Hoan, chỉ thấy hắn gật gật đầu, sau đó theo Tạ Quân Ngọc rời đi.
Ngược lại thật không ngờ, mấy ngày không thấy, nữ nhân Tạ Quân Ngọc này rõ ràng dám nổi loạn đi lên!