Nhìn thấy Đổng Siêu Toàn đã
đến, Diệp Khai tự nhiên dự liệu được Long Chính Tiết cũng đã tới Đông
Sơn, nhưng trong nội tâm hắn không chút lo lắng, dù sao hắn cùng Long
Chính Tiết từ đầu đã không cùng đường, chỉ cần không bị nắm bím tóc tự
nhiên cũng không cần sợ hãi Long Chính Tiết.
Mặc dù nói Long Chính Tiết là chủ tịch tỉnh, nhưng bối cảnh của Diệp
Khai quá lợi hại, nếu Long Chính Tiết không nắm được chứng cớ rõ ràng
căn bản không dám làm gì hắn, tối đa là dùng lời nói chỉ trích hắn vài
tiếng, biểu hiện quyền uy chủ tịch tỉnh của mình trước mặt người khác mà thôi.
Đối với kiểu phê bình miệng như thế, có ít người có lẽ sẽ lo sợ bất an,
lo lắng mình vì đắc tội thủ trưởng mà bị mất chức, nhưng đối với Diệp
Khai mà nói, thật sự không có tính uy hiếp gì thực tế, tối đa làm mặt
mũi hắn khó chịu một chút thế thôi.
Mặc dù là như thế nhưng Diệp Khai cũng không muốn biến thành đá kê chân
cho Long chủ tịch dựng lên quyền uy, sau khi hắn thông tri các bộ môn
bên Ủy ban thành phố, còn gọi điện thoại cho Mộc Uyển Dung, đem chuyện
này nói với nàng:
- Con người của lão Long này xác thực là không có gì để nói, nếu không
phải anh nhìn thấy phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh Đổng Siêu Toàn, thật sự còn không đoán được hắn đã tới Đông Sơn đâu.
Mộc Uyển Dung nghe xong trong lòng cũng có chút khó chịu.
Đã đi tới cấp bậc chủ tịch tỉnh cùng bí thư Tỉnh ủy, kỳ thật hành động
đã không còn tự do, thật muốn làm trò cải trang vi hành tai họa ngầm
luôn rất lớn, hơn nữa bình thường ai cũng phải báo cho địa phương làm
tốt công tác bảo vệ.
Bằng không một khi ở địa phương xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này phải tính toán lên đầu ai đây?
Lời này thật khó mà nói rõ ràng, nhưng đạo lý chính là như vậy.
- Anh có ý kiến gì không?
Mộc Uyển Dung suy nghĩ một lúc hỏi Diệp Khai.
Long Chính Tiết muốn tới nắm bắt yếu điểm của Diệp Khai, vì vậy hắn mới
lén lút tới, đây là chuyện không thể nghi ngờ, như vậy nếu Diệp nhị
thiếu không làm ra chút động tác phản kích cũng không phải là Diệp nhị
thiếu, cho nên Mộc Uyển Dung có trực giác Diệp Khai nhất định sẽ làm
chút chuyện gì đó.
- Hiện tại còn chưa nghĩ ra, anh chỉ muốn nhắc nhở em một tiếng mà thôi.
Diệp Khai nói:
- Hoặc là có lẽ anh phải làm chút chuyện gì đó, bằng không mà nói sẽ bị người nắm mũi, đây không phải là phong cách của anh.
- Anh nghĩ kỹ rồi hãy làm, đừng để người ngoài bắt được tay cầm.
Mộc Uyển Dung nhắc nhở.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khai nhìn thời gian đã tới giờ cơm chiều,
vì vậy cùng hai vị lãnh đạo của huyện Phương Thạch cùng nhau đến khách
sạn Mỹ Vị Cư.
Từ lần thứ nhất Diệp Khai đến bên này tiêu phí, liền phát hiện hoàn cảnh của Mỹ Vị Cư so với bên nhà hàng Đông Sơn tốt hơn nhiều lắm, cho nên
những hoạt động tiếp đãi cao cấp hắn đều chọn ở bên này.
Lúc này Bùi Quân Thu có lẽ đã tới, hắn chuẩn bị dùng khách sạn tốt nhất
Đông Sơn chiêu đãi nàng, như vậy vô luận ăn ngủ hay trang bị tiện nghi
mà xem, khách sạn Mỹ Vị Cư đều đáng được lựa chọn đầu tiên.
Khi hắn đến, trước tiên gọi điện cho Bùi Quân Thu, biết được nửa giờ sau nàng sẽ đến Đông Sơn, cũng không quá sốt ruột đi qua khách sạn trước,
đem nơi dừng chân an bài sẵn sàng, sau đó còn cố ý tới gặp mặt hàn huyên với lão bản khách sạn Tiết Minh Nghĩa vài câu, dặn hắn lưu ý chất lượng đồ ăn đêm nay phải lưu tâm sắp xếp tốt nhất.
- Trọng điểm tối nay cần chiêu đãi là một vị phu nhân, từ thủ đô tới,
trước kia từng làm qua ngành nghiệp khách sạn, Tiết lão bản tốn nhiều
tâm tư một chút!
Diệp Khai nhắc nhở qua bối cảnh của Bùi Quân Thu.
Trong những nữ nhân của Diệp Khai, Bùi Quân Thu tồn tại khá đặc thù, một nguyên nhân nàng có thân phận quả phụ không giống người thường, một
nguyên nhân khác trước khi Bùi Quân Thu nhận thức Diệp Khai nàng cũng có riêng sự nghiệp của mình, hơn nữa còn là câu lạc bộ Đế Hào đứng thứ
nhất trong thủ đô.
Cho nên trong phương diện ăn mặc ở đi lại mà xem, lực chú ý của Bùi Quân Thu đều nhiều hơn một ít, bởi vì nàng chưa từng thiếu tiền.
Một quả phụ có bối cảnh cường đại, không thiếu tiền, mà chồng đã chết,
lại vô cùng xinh đẹp, đối với một ít chi tiết trong sinh hoạt nhất định
là khá soi xét.
- Tôi hiểu được, đa tạ Diệp chủ tịch!
Tiết Minh Nghĩa cũng không phải dạng người tầm thường, hắn có thể mở Mỹ
Vị Cư tốt như vậy còn có thể làm Diệp Khai thật hài lòng, nhất định là
có bản lĩnh thực sự.
Bởi vậy sau khi hắn nghe xong lời miêu tả của Diệp Khai, ngay lập tức
hiểu được Bùi Quân Thu ưa thích loại tiệc tối theo phong cách nào rồi,
ngay lập tức đi phân phó cho bên phòng bếp chuẩn bị, tính toán sẽ làm
Diệp chủ tịch kinh diễm một chút, làm khách nhân hoàn toàn thỏa mãn.
- Khách sạn này thật là xa hoa…
Bí thư huyện ủy Phương Thạch Kỷ Thành Vân ngồi trong phòng một lát, không khỏi có chút cảm khái nói.
Hắn ở lại huyện Phương Thạch thời gian tương đối dài, đã sớm thích ứng
với phong cách nhà khách cơ sở, cho nên đột nhiên đi vào loại khách sạn
vượt chỉ tiêu như Mỹ Vị Cư, cảm thấy có phần không thích ứng, kiến trúc
xa hoa cùng trang trí độc đáo lẫn phục vụ nhất lưu đều làm cho hắn cảm
thấy nơi này chẳng khác gì thiên đường.
- Đúng là không tệ, ở trong thủ đô mặc dù có một ít nhà hàng khách sạn
có thể có được tiêu chuẩn lắp đặt thiết bị vượt qua Mỹ Vị Cư, nhưng theo trình độ thức ăn mỹ vị mà nói, vượt qua được nơi này thật không nhiều
lắm!
Diệp Khai ở phương diện này đương nhiên là đại hành gia, nghe vậy liền tỏ vẻ đồng ý.
Nếu không như thế hắn cũng không thích chạy tới chỗ này tiếp đãi khách nhân.
- Tiêu phí chỉ sợ rất cao đi?
Điền Lực Bình hỏi thăm.
- Phải, tiêu phí xác thực có chút cao.
Diệp Khai gật đầu trả lời:
- Nhưng bởi vì Ủy ban thành phố đem một bộ phận tiếp đãi an bài nơi này, cho nên lão bản khách sạn cũng rất sảng khoái, luôn ưu đãi giảm giá rất lớn, so với giá cả tiêu chuẩn cũng hơi nhiều hơn một chút mà thôi.
- Nguyên lai như vậy…
Kỷ Thành Vân cùng Điền Lực Bình nghe xong đều gật nhẹ đầu.
Đối với loại chuyện này mọi người đều có thể lý giải, dù sao sau khi
khách sạn tiếp nhận công vụ tiếp đãi đối với danh khí của bản thân họ
cũng rất có lợi, mọi người thời bây giờ vẫn còn khá tin tưởng hành vi
bên chính phủ, vừa nghe nói ngay cả Ủy ban thành phố cũng chọn nơi này
tiếp đãi khách nhân, như vậy phục vụ nơi này nhất định là không thể chê
bai, cho nên người mộ danh đến cũng không ít.
Khách sạn lớn tại Đông Sơn thật không ít, muốn ở trong thời gian ngắn
nhất có được thanh danh tốt, thực lực đương nhiên không cần hỏi, kỹ xảo
thao tác cũng phải cần, Tiết Minh Nghĩa được Diệp Khai khẳng định cho
nên khách sạn của hắn cũng đã được chọn làm nơi tiếp đãi của chính phủ,
xem như đã được nổi danh.
Trên thực tế Kỷ Thành Vân cùng Điền Lực Bình đối với việc Ủy ban thành
phố được hưởng giá ưu đãi tại Mỹ Vị Cư cũng có chút nghi hoặc, đây chủ
yếu là vì ở dưới tình huống bình thường, có thể nắm được nhiệm vụ tiếp
đãi của chính phủ trên cơ bản đều là những đơn vị có liên quan tới chính phủ.
Nếu là đơn vị liên quan, không thể ở trên giá cả thiệt thòi cho người
ta, cho nên đại bộ phận khách sạn tiếp đãi giá cả chi tiêu công vụ đều
cao không hợp thói thường, bởi vì có chính phủ tính tiền thôi, có tính
cao một chút cũng không sao cả.
Thế nhưng nghe Diệp Khai nói như vậy, tựa hồ giữa hắn cùng Mỹ Vị Cư cũng không có kết giao gì bên ngoài, chỉ bởi vì ăn một bữa cơm cảm thấy
không tệ, cho nên đem nghiệp vụ tiếp đãi thả tới nơi này, chuyện như vậy Kỷ Thành Vân cùng Điền Lực Bình đều không dám tin tưởng, bởi vì làm như vậy thật không có chút chỗ tốt nào.
Diệp Khai nhìn nhìn bọn họ, tự nhiên cũng biết cách nói này chưa hẳn làm cho người tin tưởng, nhưng đứng trên lập trường của hắn ngược lại cũng
không cần thủ hạ dưới tay thừa nhận, hắn đều có riêng đạo lý cùng ý nghĩ của chính mình.
Chỉ cần tới kết toán cuối năm sẽ có so sánh minh xác, đến lúc đó những
khách sạn đón nhận nhiệm vụ tiếp đãi của chính phủ rốt cục bên nào chi
tiêu lớn hoặc có được lợi ích thực tế vừa xem liền hiểu ngay, cũng không cần hắn giải thích lý do vì sao chọn lựa nơi này.
Qua một lúc lâu, di động của Diệp Khai vang lên, hắn vừa bắt máy liền cười hỏi:
- Bùi tổng đến đâu rồi đây?
- Đã ở bãi đỗ xe dưới khách sạn!
Bùi Quân Thu trả lời.
- Tốt, chờ chúng tôi qua nghênh đón Bùi tổng!
Diệp Khai cười nói.
Sau đó hắn cúp điện thoại, cùng Kỷ Thành Vân và Điền Lực Bình đi xuống lầu sau đó ra cửa chính.
Quả nhiên hắn vừa đi ra cửa, liền chứng kiến Bùi Quân Thu trong một bộ
quần áo màu đen đeo kính râm, cùng hơn mười bảo tiêu bước xuống xe đang
hướng cửa lớn đi tới.
Diệp Khai đang định bước xuống bậc thang chào đón, chợt nghe phía sau
truyền tới thanh âm tiếng xe nổ vang, sau đó nhìn thấy một chiếc thể
thao Porsche màu xám từ ngoài đường vọt tới, không hề có chút dấu hiệu
giảm tốc độ, đang hướng thẳng đám người phóng qua!
Nhóm cảnh vệ bên cạnh Bùi Quân Thu giật mình hoảng sợ, nhưng phản ứng
thật nhanh chóng, vội vàng che chở nàng tránh sang một bên, thoát khỏi
chiếc xe thể thao kia.
Chỉ là một nữ nhân viên đi theo Bùi Quân Thu không kịp né tránh, váy dài bị xe thể thao kéo rách, bản thân nàng té lăn trên mặt đất, tất chân bị xé rách, đầu gối chảy máu, bàn tay cọ dưới mặt đất biến thành một mảnh
xanh tím, thật lâu vẫn chưa thể đứng lên.
- Thao, ai vậy?
- Có kiểu lái xe như vậy sao?
- Muốn mạng người ah!
- Mẹ nó!
Người trong khách sạn không chỉ có Diệp Khai cùng Bùi Quân Thu bọn họ,
còn có một ít khách nhân cũng bị chiếc thể thao kia làm hoảng hốt, còn
có hai khách nhân bởi vì tránh nó mà trực tiếp nhảy vào trong hồ nước kế bên, khiến toàn thân ướt đẫm, tự nhiên là chửi ầm lên.
- Mẹ kiếp, có kiểu lái xe như thế sao?
Diệp Khai cũng rất căm tức, rõ ràng còn có người dám ở ngay trước mặt
hắn chơi trò đua xe, còn suýt chút nữa đụng vào Bùi Quân Thu, quả thực
là không thể dễ dàng tha thứ!
- Gọi Đặng Kim Hữu phái người kéo chiếc xe kia đi cho tôi!
Diệp Khai tức giận chỉ vào chiếc xe thể thao, ngữ khí bất thiện nói với Đường Mộc.
- Dạ!
Đường Mộc lên tiếng, hắn cũng một bụng nóng tính, chủ nhân chiếc xe kia
thật sự là không có mắt, lái xe thành như vậy, giữ lại cũng là tai họa,
nên thu bằng lái vĩnh viễn mới được.
Diệp Khai không hỏi thân phận đối phương liền trực tiếp muốn cho người tới bắt xe, hiển nhiên đã thực sự tức giận.
Khi Diệp nhị thiếu tức giận, mặc kệ đối phương có thân phận gì, trước bắt lại rồi nói sau!