Theo như cách nghĩ của cô,
điều này có liên quan đến thói quen sống nhưng không liên quan gì đến
chính trị. Diệp Khai nói vậy dường như cố ý làm người nghe kinh sợ.
“Đương nhiên là có quan hệ , nếu không có vấn đề gì thì sao lại có nhiều người chú ý tới Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử đi về đâu?” Diệp Khai
nghiêm chỉnh hồi đáp
“Cũng là đúng vậy” Sở Tĩnh Huyên gật gật đầu, cảm thấy Diệp Khai nói có đạo lý
Tuy rằng Nam Cung Kinh Hồng có thể chọn ba nơi nhưng đại biểu ý nghĩa chính trị quả thật bất đồng.
Nếu ông lựa chọn Kim Lăng làm nơi an cư, như vậy theo truyền thống
lịch sử của Kim Lăng, từng là thủ đô của tiền triều. Lựa chọn nơi này
hiển nhiên ý nghĩa ông ta vẫn kiên trì con đường cũ, nói cách khác lòng
mang cố quốc, cho nên không thật thỏa đáng
Nhưng nếu lựa chọn kinh thành vậy thì trong mắt một số người nào đó
coi như ông ta đã hoàn toàn đầu hướng về phía đại lục, khó tránh khỏi sẽ bị các giới dùng ngòi bút làm vũ khí, thanh danh tổn hao nhiều
Cho nên lựa chọn Minh Châu quả thật là một ý tưởng sáng suốt. Nơi này
trước mắt đã toàn diện đầu nhập vào kiến thiết kinh tế, tranh cãi về
chính trị cũng là ít nhất, Nam Cung Kinh Hồng lựa chọn ở tại Minh Châu
coi như tỏ vẻ ông ta không muốn tham dự quá nhiều vào cuộc sống chính
trị mà sẽ toàn tâm toàn ý phát triển tập đoàn tài chính Nam Cung.
Bởi vậy, phỏng chừng đại bộ phận thế lực đều tán thành lựa chọn của Nam Cung Kinh Hồng, cho rằng mục đích về nước chủ yếu lần này của ông ta
vẫn là lấy lá rụng về cội làm chủ, không muốn đả kích tín tâm của ai.
“Ở tại Minh Châu, phiền toái sẽ giảm rất nhiều, vô luận là đến từ một bên nào. ” Diệp Khai giải thích cho Sở Tĩnh Huyên.
“Không nghĩ tới phương diện này còn có nhiều chú ý như vậy. ” Sở Tĩnh Huyên nghe xong không khỏi có chút cảm khái nói
Theo như cô nghĩ, Sở lão gia tử cùng Nam Cung Kinh Hồng nói tới về vấn
đề này dường như chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, lúc này nghe Diệp Khai giải thích như vậy, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, hiểu biết ẩn tình
trong đó.
Phỏng chừng Sở lão gia tử lúc nhắc tới chuyện này, trong lòng đã có
tính toán, mà Nam Cung Kinh Hồng cũng không giống bình thường, tự nhiên
hiểu được mục đích những lời này ở đâu.
“Đều không là người bình thường.” Sở đại tiểu thư tăng thêm mấy phần kính trọng đối với hai vị lão nhân.
Sau bữa cơm, Sở lão gia tử liền ủy thác Sở Tĩnh Huyên cùng Diệp Khai đem Nam Cung Kinh Hồng về khách sạn.
Sau khi lên trên xe, Diệp Khai lại hỏi “Nam Cung lão tiên sinh, ở kinh thành có quen không?”
“Cũng được, khí hậu phương bắc đối với tôi mà nói không phải rất thích
hợp, tôi tính đi Minh Châu định cư” Nam Cung Kinh Hồng nhíu mày nói “Bất quá trước đó ông cần phải đi Kim Lăng một chuyến, đầu tiên là thăm mộ
thủ tướng trước, sau đó giải quyết một số chuyện cá nhân rồi sẽ tới Minh Châu định cư.”
“Nam Cung lão tiên sinh ở Kim Lăng còn có bằng hữu sao?” Sở Tĩnh Huyên đột nhiên hỏi một câu.
Nam Cung Kinh Hồng nhìn Sở đại tiểu thư vẻ kỳ quái, mỉm cười nói,“Làm
sao còn có bằng hữu nào, đơn giản chính là hoài cựu một phen, du lịch
một số cảnh cũ năm xưa mà thôi”
Diệp Khai nghe Sở Tĩnh Huyên nói vậy, không khỏi đưa tay gãi đầu, hiển nhiên cũng có cảm xúc tương tự như Nam Cung Kinh Hồng.
Nam Cung Kinh Hồng năm đó ở trong nước coi như một trong những đại lão
đỉnh cấp, bằng hữu kết giao dĩ nhiên cũng là quan to quý nhân chư hầu
nhất phương. Những người này dưới áp lực hoàn cảnh có thể có điều kiện
thì đã sớm đào tẩu, làm sao còn có thể lưu lại?
Về phần nói những người không có cơ hội đào tẩu thì đã bị bắt hay giết
từ lâu, xương cốt thành tro, lúc này bảo Nam Cung Kinh Hồng đi đâu mà
tìm bằng hữu?
Muốn tìm bằng hữu của ông ta thì áng chừng tìm bên Đài đảo may ra còn một số lão gia may mắn còn trên đời.
“Nam Cung lão tiên sinh, lần này đi Kim Lăng, nếu là thời gian không
nhiều lắm thì tôi có thể đi cùng. ” Diệp Khai thấy Sở đại tiểu thư nhìn
mình thì nói,“ Kim Lăng biến hóa cũng rất lớn, em theo anh qua đó không tiện.
“Vậy không còn gì tốt hơn, chỉ sợ cháu phiền.” Quả nhiên, Nam Cung Kinh
Hồng liền cười gật đầu nói,“Ông đang muốn mời cháu cùng đi, sợ cháu
nhiều công việc không thể thoát thân”
“Nếu đã đi nhiều ngày như vậy thì cũng không ngại đi thêm vài ngày” Diệp Khai cười nói,“Bên thành phố Đông Sơn có chuyện gì lớn đều trực tiếp
báo lên với cháu, về phần những chuyện nhỏ thì không cần bận tâm.”
Trên thực tế, vào thời gian Diệp Khai rời đi thì công tác của thành phố Đông Sơn đều do bí thư thành ủy Mộc Uyển Dung chủ trì, có thể nói là
cầm quyển cả đảng lẫn chính quyền.
Với cách nhìn của Diệp Khai, hắn cũng muốn duy trì tình hình này một
thời gian, dễ dàng cho Mộc Uyển Dung động thủ chỉnh lý lại một số người
không nghe lời, mặt khác cũng thuận lợi cho hắn sau khi trở lại thành
phố Đông Sơn điều chỉnh một số chức vụ bên chính quyền.
Cho nên, Diệp Khai cũng không ngại ở thêm một thời gian.
Quan trọng hơn chính là Nam Cung Kinh Hồng từng nói qua với hắn là ở
Kim Lăng có một bảo tàng, lần này qua đó sẽ tìm lại, hơn nữa tặng cho
Diệp Khai.
Diệp Khai vẫn luôn nhớ đến chuyện này, cho nên hắn mới bảo muốn đi cùng
Nam Cung Kinh Hồng tới Kim Lăng, vừa bảo vệ vừa xem bảo tàng.
Hắn rất hiếu kỳ, Nam Cung Kinh Hồng giấu bảo tàng ở chỗ nào?
Phải biết rằng Nam Cung Kinh Hồng đã rời đi đại lục nhiều như vậy năm , Kim Lăng đã hoàn toàn khác xưa, mất đi những kiến trúc làm tiêu chí sẽ
rất khó tìm bảo tàng.
Hai người đưa Nam Cung Kinh Hồng trở về khách sạn liền đụng phải Nam Cung Thủ Chuyết liền chào hỏi mấy câu.
Nam Cung Thủ Chuyết thấy bên cạnh Diệp Khai có một cô gái liền ngạc
nhiên, hỏi ra mới biết đây chính là cháu gái Sở lão gia tử Sở Tĩnh
Huyên, cũng chính là vị hôn thê của Diệp Khai, sắc mặt nhất thời trở nên có vẻ phức tạp
“Nguyên lai là Sở đại tiểu thư” Nam Cung Thủ Chuyết gật đầu nói,“Nghe
nói Sở đại tiểu thư cũng công tác về lĩnh vực tài chính, tập đoàn tài
chính Nam Cung về phương diện này có một chút tâm đắc, về sau có thể
trao đổi nhiều hơn.”
“Nam Cung tiên sinh khách khí , chúng tôi vừa mới bắt đầu không lâu, mức độ chênh lệch giữa quốc tế vẫn còn khá lớn, về sau còn phải học tập
nhiều ở các tiền bối.” Sở Tĩnh Huyên khách khí.
“Ha ha, học tập lẫn nhau, học tập lẫn nhau.” Nam Cung Thủ Chuyết gật đầu cười nói
Sau khi đi ra, Sở Tĩnh Huyên vẫn còn hiếu kỳ hỏi,“Lần này Nam Cung thế gia trở về, rốt cuộc mang bao nhiêu tiền?”
Kỳ thật đối với vấn đề này, rất nhiều người quan tâm.
Bởi vì lực ảnh hưởng của Nam Cung thế gia ở Âu châu khá lớn, lại có
danh tiếng phú hào nên người hứng thú rất nhiều, Sở Tĩnh Huyên tự nhiên
cũng là một trong số đó.
Nếu nói không có ai hiểu biết hết về tình hình của Nam Cung thế gia,
vậy người một tay xử lý chuyện nhà họ và Nam Cung Kinh Hồng về nước như
Diệp Khai chắc sẽ có rất nhiều tin tức, bao gồm cả quy mô tài sản của
bọn họ.
“Điều này cũng không dễ nói” Diệp Khai nghĩ một chút,“ Tài sản của Nam
Cung thế gia đại khái có chừng hai ngàn triệu đôla, nhưng trong đó phần
lớn là bất động sản, sau khi phân lưu đại khái có thể mang về chừng ba
bốn trăm triệu đô la, ngoài ra còn phải xem bọn họ nguyện ý biểu hiện
hay không.”
Một số bất động sản của Nam Cung thế gia ở Âu châu coi như dự trữ chiến lược, bình thường không thể buông bỏ, cho nên số lượng tài chính có thể đem về nước cũng là có hạn.
Bất quá mặc dù là ba bốn trăm triệu đôla chảy trở về, đối với trong
nước mà nói cũng là phi thường trọng yếu. Số vốn này có thể thúc đẩy bao nhiêu đại hạng mục.
“Số tài chính đó, đại bộ phận đều đã đầu tư ở Minh Châu”
Diệp Khai nói
Sở Tĩnh Huyên nghe xong liền cười,“Anh bỏ công như vậy cũng không có
uổng phí, nhiều tài chính như vậy chảy về Minh Châu, chiến tích của cha anh là ổn định tài chính, đến lúc đó coi như có cơ hội trực tiếp vấn
đỉnh.”
“Có thể thuận lợi nhập thường vụ, hơn nữa bài danh dựa vào tiền là có
thể , nhưng thật ra không có hy vọng xa vời vấn đỉnh” Diệp Khai khoát
tay nói,“Tính tình cha anh có vẻ thuần hậu, chiếm một vị trí nào đó còn
có thể được, nhưng thực sự lên ngôi cửu ngũ , ngược lại không nhất định
là chuyện tốt, chỉ là chuyện nsau này hiện tại cũng khó nói.”
Đối với vấn đề này, kỳ thật Diệp Khai chính mình cũng có chút nhi tiểu rối rắm 0
Tương lai Diệp Tử Bình có thể ngồi trên vị trí kia, cố nhiên là lão
Diệp gia phong cảnh vô hạn, nhưng hắn cũng hiểu được một chút đạo lý
thịnh cực tất suy. Cho nên làm nhất bả thủ đối với gia tộc vị tất đã là
chuyện tốt, mục tiêu lớn, câu oán hận cũng nhiều. Đã như vậy không bằng
mưu cầu một vị trí có thực quyền lại không cần chịu áp lực đứng đầu.
Nhưng đúng như Diệp Khai nói, hiện tại nói vấn đề này quả thật có chút
hơi sớm, nhiệm vụ trước mắt của Diệp Tử Bình chính là toàn lực phát
triển kinh tế Minh Châu, đề cao cuộc sống nhân dân Minh Châu ở các
phương diện, tạo ra một thành thị hạnh phúc an khang, có sức cạnh tranh
trên trường quốc tế.
Nếu có thể thuận lợi làm được điểm này, như vậy tương lai tiền đồ của
Diệp Tử Bình tự nhiên không phải lo lắng, hoặc giả tương lai Diệp Tử
Bình không cần tranh vấn đỉnh mà mọi người sẽ tự đưa ông lên vị trí đó.