Buổi tối, câu lạc bộ Đế Hào.
Trong đoạn thời gian gần đây, câu lạc bộ Đế Hào đã trở thành nơi giải trí cố định của Diệp Khai tại thủ đô.
Tối nay là Diệp Kiến Hoan cố ý mời Diệp Khai đến dự tiệc tẩy trần, nghe nói mời được vài người bạn tốt trong hội cùng nhau tới đây vui chơi.
- Lão đại đúng thật là có tiền không chỗ tiêu xài, đãi khách trong loại địa phương như Đế Hào này ít nhất cũng phải tiêu trên dưới trăm ngàn đi.
Nhìn thấy Diệp Kiến Hoan, Diệp Khai có chút không cho là đúng nói.
- Ha ha, hơn trăm ngàn có đáng là gì?
Diệp Khai ôm hai cô gái, còn đang trêu chọc, nghe được lời nói của Diệp Khai lại vừa cười vừa đáp:
- Tam thúc cùng chú ở bên ngoài thi triển quyền cước, một lần hành động thay đổi xu hướng suy tàn, hiện tại đừng nói là tình huống bên trong Bộ tuyên truyền như thế nào, ngay cả Trần gia cũng phải hành quân lặng lẽ, thật thoải mái lòng người thôi. Làm đại ca tuy không khả năng theo chính giới, nhưng giúp đỡ chú giới thiệu vài người bạn tốt vẫn là có thể, muốn làm đại sư, thái tử cũng phải có trợ lực đúng không!
Diệp Khai nghe xong, ngược lại không phản bác, gật đầu cười tỏ vẻ đồng ý.
Mặc dù Diệp Kiến Hoan không theo chính giới, nhưng trên thương trường cũng đã chém giết nhiều năm, hơn nữa đã sáng tạo ra một phen cơ nghiệp, đã thành lập đế quốc giải trí thuộc về chính hắn, tuy hiện tại quy mô còn chưa tính được là lớn, dưới cờ cũng chỉ có chừng trăm minh tinh lớn nhỏ, nhưng dã tâm của Diệp gia đại thiếu vẫn rất đủ, hắn đã tìm cách đem công ty giải trí Hoan Nhan kéo dài qua đại giang nam bắc thành quái vật khổng lồ rồi, các phương diện quan hệ tự nhiên cần rộng rãi một ít.
Lần này quay về thủ đô, cùng bạn bè tụ tập lại, bàn bạc chuyện kinh doanh, lại thay lão nhị Diệp Khai giới thiệu một chút những thái tử cùng chuẩn thái tử trong hội.
Một hảo hán phải có vài trợ thủ, muốn làm đại sự chỉ cô độc phấn đấu là không cách nào thành công.
Diệp Khai hiểu được dụng tâm của Diệp Kiến Hoan, thực sự có chút cảm động, đúng là đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh thôi, người một nhà đúng là người một nhà, gia phong Diệp gia luôn đường đường chính chính, con cháu đều có chủ kiến riêng của mình, không giống như có chút đại gia tộc khác, vì chuyện nhỏ xíu như hạt vừng hạt đậu xanh mà biến thành chuyện lớn, đấu đá nhau túi bụi.
Gia huấn của Diệp gia rất đơn giản, không được đấu tranh nội bộ, có bản lĩnh thì đi ra bên ngoài tranh đoạt với người khác, đó mới thực sự là bổn sự chân chính.
Tuổi tác của Diệp Khai còn khá nhỏ, vòng xã giao đương nhiên là hẹp hòi, trong hội thái tử trên cơ bản không có ai cùng tuổi với hắn, đại bộ phận đều lớn hơn hắn mấy tuổi, tự nhiên là khó gom tới cùng nhau.
Nhưng hiện tại Diệp Khai đã trở thành hạch tâm đời thứ ba của Diệp gia, như vậy Diệp Kiến Hoan tự nhiên muốn dẫn hắn vào trong vòng luẩn quẩn, kết giao thêm một ít bạn tốt, chuẩn bị sau này cần dùng tới.
Mặc dù hiện tại Diệp gia quyền thế ngập trời, thế nhưng hai vị lão gia tử cũng sẽ có một ngày lui ra, nói xa hơn chút nữa tương lai hai vị lão gia tử cưỡi hạc quy tây, cho dù đời thứ hai trong nhà cũng đều là người có quyền cao chức trọng, nhưng thực sự chưa chắc cam đoan giữ được uy thế ngày xua, cho nên phải kết giao thật nhiều bạn tốt, đánh thông mạng lưới quan hệ trong các phương diện, việc này đương nhiên trở thành phi thường trọng yếu.
Hơn nữa ở thời điểm mấu chốt kết giao giữa con cháu đời thứ ba cũng có thể lôi kéo quan hệ giữa các đại gia tộc thêm gần hơn, ít nhất có thêm con đường câu thông, không tới mức vì chuyện ích lợi nhỏ nhặt mà đấu đá nhau đầu rơi máu chảy.
Ánh đèn đêm rực rỡ sáng ngời, bên trong đã trở nên náo nhiệt.
Cháu của đồng chí Giang Thành Lý Xuân Phong, cháu trai Vân Hạo Xuyên của Vân tổng lí, con trai nhỏ Hứa Hiểu Lượng của Hứa chủ tịch Chính Hiệp, con trai Trần Minh Khải của thủ trưởng Tổng tham Trần Khải Chính, mấy vị này đều tự mình mang theo bạn gái cùng tới, qua một lúc công tử Phùng Tiểu Đồng của bí thư thành ủy thủ đô Phùng Duẫn Đồng cũng tới, tuổi tác hắn đã hơi lớn một chút, chừng ba mươi tuổi.
Mấy vị này xem như là nhân vật đỉnh cấp trong vòng thái tử gia thủ đô, tự nhiên có một chút nghiêm túc, không đến mức kiêu ngạo như một ít quan nhị đại, gia giáo luôn rất trọng yếu thôi.
Mọi người uống rượu tán gẫu, Diệp Kiến Hoan chính thức đem Diệp Khai giới thiệu với mọi người:
- Tôi là người rảnh rỗi, chỉ thích kiếm chút tiền cùng trêu đùa chút minh tinh làm niềm vui, lão đệ của tôi trời sinh tính trầm ổn, tương lai phải đi con đường làm quan, các huynh đệ nhất định phải giúp đỡ một tay ah!
- Lời này của Diệp đại thiếu dư thừa rồi…
Phùng Tiểu Đồng tuổi tác lớn nhất, cười nâng ly nói:
- Đã Diệp nhị thiếu có tâm nhập con đường làm quan, sau này sẽ là lãnh đạo trong vòng tròn của chúng ta rồi, không chừng tới lúc nào còn phải cầu tới trên tay Diệp nhị thiếu, thừa dịp hiện tại hắn còn chưa phát triển tài năng, huynh đệ chúng ta còn không phải nên nhiệt tình nịnh bợ một chút sao?
Tất cả mọi người đùa giỡn, không khí ngược lại lộ ra vẻ phi thường hòa hợp.
Buổi tối Diệp Khai cũng uống không ít, nhưng gần đây tửu lượng của hắn dần dần tăng lên, đã qua hai vòng cũng không có chút men say, làm cho chính bản thân hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Diệp Khai cẩn thận quan sát một chút, liền phát hiện tính cách của Lý Xuân Phong cháu của đồng chí Giang Thành có chút hướng ngoại, có chút tùy tiện, đoán chừng có quan hệ tới cậu của hắn là thủ trưởng số một, cháu trai Vân Hạo Xuyên của thủ tướng Vân tính cách khá trầm ổn, nhìn ra người này rất có chủ kiến, nghe nói hắn làm kinh doanh phê văn gì đấy, cùng vòng tròn lãnh đạo bên dưới tiếp xúc tương đối chặt chẽ, mà con trai Hứa Hiểu Lượng của Hứa chủ tịch ủy ban chính hiệp tuổi tác nhỏ hơn một chút, hiện tại còn học đại học, bạn gái của hắn cũng là con cháu danh môn.
Trần Minh Khải con của Tổng tham mưu trưởng Trần Khải Chính thì theo nghiệp cha, cũng mặc quân trang, nhìn vào dáng vóc khôi ngô, tuy chưa đầy hai mươi lăm tuổi cũng đã có quân hàm thiếu tá, trên người sát khí lẫm nhiên, nhìn thấy hắn trong lòng Diệp Khai khẽ động, chẳng lẽ người này từng thấy qua máu hay sao?
Khi hỏi rõ chi tiết thì người kia cũng không nói rõ, Trần Minh Khải chỉ nói làm việc trong ngành tình báo, hiện tại đang nghỉ phép ở thủ đô, cũng không muốn nói nhiều chuyện khác.
Diệp Khai cân nhắc suy đoán hắn có lẽ là sĩ quan thuộc về bộ đội bí mật, chỉ bất quá cha của hắn Trần tổng tham mưu trưởng có nguyện ý phái hắn tới địa phương nguy hiểm nào đó hay không thì phải xem lại, tóm lại theo Diệp Khai xem ra, trên người Trần Minh Khải tuyệt đối có chút công phu, mười người vạm vỡ bình thường căn bản không cách nào đánh ngã được hắn.
Về phần Phùng Tiểu Đồng, Diệp Khai chỉ đứng xa mà nhìn, cảm giác người này có lẽ do nguyên nhân tuổi hơi lớn một chút nên tâm cơ khá trầm trọng, hơn nữa trong đôi mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ nham hiểm hung ác, theo hình dáng tướng mạo mà nói người này là người hay thay đổi, rất khó cùng hắn thổ lộ tình cảm.
Hơn nữa tựa hồ ở trong trí nhớ của Diệp Khai Phùng gia đã thất bại trong cuộc đấu tranh chính trị, ngược lại bị người cùng nhau đẩy ngã, cuối cùng Phùng Tiểu Đồng bị đưa vào ngục giam, phải ở mấy chục năm bên trong mới được thả.
Liên hệ với nhân vật như vậy vẫn cần cẩn thận một chút, nếu không rất dễ dàng bị liên lụy tới.
Qua một lúc Bùi Quân Thu cũng tới chào hỏi.
Công tử trong thủ đô người không biết nàng thật sự rất ít, mọi người chào hỏi vài câu Bùi Quân Thu mới cáo từ rời đi.
- Lần này Trần gia không có điềm tốt nha…
Phùng Tiểu Đồng bỗng nhiên nói một câu.
Đối với lời này của hắn mấy vị thái tử ngược lại không tiếp lời, dù sao mọi người đều tự có vòng giao tế riêng tư của mình, tuy là bạn tốt của Diệp gia nhưng chưa hẳn không thể thân mật với Trần gia, lời ong tiếng ve trực tiếp giễu cợt Trần gia của Phùng Tiểu Đồng vẫn nên ít tham dự một chút thì tốt hơn, miễn cho có một ngày truyền tới trong tai của người ta.
Diệp Khai nghe xong cũng nhíu mày, chợt chuyển đi đề tài:
- Phùng công tử gần đây đang phát tài ở đâu?