Quan Môn

Chương 378: Chương 378: Thật ngồi xuống hàng thứ nhất




Tới khoảng 7h30 tối, bên trong hội trường đại hội tướng tinh lóng lánh, một mảnh kim quang sáng ngời chói mắt.

Diệp Khai quả nhiên được an bài tới chính giữa hàng thứ ba, đương nhiên không phải ngồi ở ngay giữa mà hơi chếch sang bên, nhưng vị trí này cũng đã phi thường khó được.

Nhìn xung quanh mình đều là các vị tướng quân tóc bạc hoặc nhuộm tóc, Diệp Khai đột nhiên có cảm tưởng mình giống như đang ngồi trên đống lửa.sstruyen lấy nguồn truyện từ doctruyen.org

Tuy ở những trường hợp phi thường chính thức thế này luôn sẽ nghiêm túc, nhưng bởi vì cao tầng tối cao còn chưa xuất hiện, cho nên mọi người vẫn không tự chủ được đưa mắt nhìn xung quanh, xem thử có người quen của mình hay không.

- Vị này nhìn vào thật quá trẻ tuổi đi, làm sao lại là thiếu tướng rồi đây?

- Tôi làm việc trong Bộ tổng tham mưu nhưng vẫn chưa từng gặp hắn.

- Có phải là giả mạo hay không?

- Làm sao có thể, dám giả mạo tướng quân ở những nơi này?

- Nhìn vào thấy thế nào cũng chưa qua hai mươi tuổi đi.

- Tuyệt đối không có thiếu tướng trẻ tuổi tới như vậy!

Các loại thanh âm nghị luận chung quanh lần lượt truyền tới, mà lỗ tai Diệp Khai lại vô cùng linh mẫn, làm sao không nghe được lời nói của mọi người? Chỉ là đối với phản ứng của bọn họ hắn chỉ có thể làm ngơ mà thôi.

Loại vấn đề này có thể nói thế nào đây?

Chẳng lẽ đi nói với người ta, Diệp Khai tôi là phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương hay sao?

Nói như vậy xác thực có chút quá lộ liễu rồi.

Chỉ là hiện tại Diệp Khai thật sự cảm thấy không quá thoải mái, dù sao cảm giác bị người vây xem thật sự không tốt lắm.sstruyen lấy nguồn truyện từ doctruyen.org

Nhưng khi sắp tới 8h30, rốt cục có người quen đi ngang qua bên cạnh, hơn nữa còn chào hỏi với Diệp Khai.

- Diệp phó cục trưởng, sao cậu lại ngồi ở phía sau này vậy?

Diệp Khai nhìn qua, phát hiện thì ra là cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương Lâm Uy tướng quân đang nói chuyện với hắn, hiện tại Lâm Uy đã thăng quân hàm trung tướng, toàn diện phụ trách công tác an toàn của năm vị đại lão, có thể nói là trách nhiệm trọng đại.sstruyen lấy nguồn truyện từ doctruyen.org

Trong thời điểm dĩ vãng, cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương đều là do phó chủ nhiệm văn phòng trung ương kiêm nhiệm, từ lần trước khi cháu trai của Đàm Thắng Kiệt xảy ra chuyện, hắn đã tháo bỏ chuyện xui xẻo này, chuyển qua cho Lâm Uy đảm nhiệm cục trưởng, mà toàn diện phụ trách công tác của Cục cảnh vệ, xem như là một loại cải cách chế độ.

Nhưng Diệp Khai cũng tinh tường, loại biến hóa này chỉ có tính tạm thời, bởi vì là lực lượng duy nhất bảo vệ an toàn đại nội, Cục cảnh vệ trung ương phải nắm giữ trong tay của thủ trưởng số một, cho nên sau này chế độ chủ nhiệm văn phòng của thủ trưởng số một sẽ kiêm nhiệm cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương đoán chừng vẫn sẽ được tiếp tục duy trì.

- Chào Lâm cục trưởng, tôi chỉ tới gom góp náo nhiệt mà thôi.

Diệp Khai có quan hệ không tệ với cục trưởng Lâm Uy, lập tức đứng lên, bắt tay hắn, giải thích.

- Chỉ tham gia náo nhiệt thôi thì không được đâu.

Lâm Uy tướng quân vừa cười vừa nói:

- Hoạt động trọng đại như vậy Cục cảnh vệ chúng ta cơ hồ đều phải dốc toàn bộ lực lượng, cậu là phó cục trưởng cũng không thể nhàn rỗi, đi lên hàng thứ nhất ngồi đi.

- Vậy…

Diệp Khai thoáng do dự, nói:

- Không thích hợp đi?

Cùng các vị ủy viên thường vụ trung ương cùng ủy viên Cục chính trị và các vị thượng tướng lách vào chung một chỗ, hình như có chút không quá thích hợp, ít nhất Diệp Khai thật sự là nghĩ như thế.

- Không sao cả, đừng để bọn họ đưa cậu lên màn ảnh là được rồi.

Lâm Uy biết rõ Diệp Khai có cố kỵ, cười nói với hắn.

Kỳ thật theo Lâm Uy xem ra, ít xuất hiện cùng cao điệu là chung một ý niệm, nếu như muốn cao điệu, cho dù Diệp Khai có ngồi tận đằng sau cũng hoàn toàn có thể bị màn ảnh đặc tả dừng nhiều trên mặt hắn, xem như hiển lộ quân hàm cùng tình huống bản thân của hắn.

Nhưng nếu như có đặc biệt thông báo một chút, cho dù Diệp Khai có ngồi hàng thứ nhất cũng sẽ không khiến cho người cảm thấy quá đột ngột, đây gọi là thủ pháp vận dụng màn ảnh, bên trong chú ý rất nhiều.

Bởi như vậy vị trí của Diệp Khai liền thay đổi, hắn ngồi ngay bên ngoài cùng của trung tâm hàng thứ nhất, mà tướng quân Lâm Uy thì ngồi ở bên bên duyên của trung tâm hàng thứ nhất bên kia, hai người một trái một phải, chẳng khác gì hai vị môn thần giữ cửa.

Nhưng Diệp Khai càng bị nhiều người chú ý, ngay cả các cô gái bưng trà rót nước cũng không nhịn được tiến tới hàng phía trước, mượn cơ hội rót trà mà quan sát Diệp Khai.

Nhưng Diệp Khai vẫn ngồi yên nghiêm chỉnh, bởi vì đại hội biểu diễn đã được bắt đầu.

Theo quân nhạc vang lên, các vị đại lão cuối cùng đã xuất hiện.

Hiện trường lập tức bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có thể nói tiếng vỗ tay như nước thủy triều, hơn nữa còn đều nhịp, xem xét là có diễn tập qua.

Mặc dù Diệp Khai có chút khẩn trương nhưng hắn cũng biết những quan binh có thể ngồi nơi này đều là những người đáng tin cậy lẫn an toàn, ngược lại sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhóm người đồng chí Giang Thành vừa lúc đi ngang qua bên người Diệp Khai, khi đi tới vừa vẫy tay vừa bắt tay những quan binh ngồi phía trước.

Chỉ là khi mọi người phát hiện Diệp Khai đang ngồi hàng thứ nhất, vẫn có chút giật mình, nhưng suy nghĩ tới thân phận phó cục trưởng Cục cảnh vệ của hắn, liền bình thường trở lại, dù sao hắn cũng được xem như một phần lực lượng bảo vệ an toàn của các vị lãnh đạo quốc gia, ngồi ở nơi đó cũng không có gì là không thích hợp.

- Tiểu Diệp, ha ha…

Đồng chí Giang Thành nắm chặt tay Diệp Khai, cười cười, sau đó liền đi qua.

Vân thủ tướng cùng Hứa chủ tịch đi qua, đều bắt tay Diệp Khai cười cười, nhưng không nói gì, ngược lại khi đồng chí Cổ Kiến Nhung đi qua, lại hỏi thăm vài câu về tình hình sức khỏe Diệp lão gia tử.

Nhưng thời gian quá ít, dù sao đây là hoạt động hội diễn văn nghệ toàn quân, không phải tiệc trà, cho nên không thể tán gẫu, bằng không sẽ không được nghiêm túc.

Theo sát phía sau là mấy vị ủy viên Cục chính trị trung ương bài danh bên trên, còn có phó thủ trưởng Quân ủy nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn.

Nhị lão gia tử nhìn thấy Diệp Khai ngồi hàng thứ nhất, hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng khi ông nhìn thấy Lâm Uy ngồi bên kia, lập tức hiểu ra, cũng không nói gì mà chỉ cười cười đi qua.

Cục cảnh vệ trung ương là bộ môn có tính chất thế nào? Đặt ở thời điểm xưa kia mà nói, đó chính là thị vệ của thiên tử, Diệp Khai là phó cục trưởng, trên thực tế tương đương với đại nội thị vệ phó thống lĩnh, đương nhiên là có tư cách ngồi ở nơi này.

Diệp Khai ở hàng thứ nhất cũng nhìn thấy một vị mình khá quen thuộc, một trong những phó thủ trưởng Quân ủy tân nhiệm, tiếp nhận chức vụ của thượng tướng Lưu Bỉnh Chính trong Ban kỷ luật thanh tra Quân ủy, chính là thượng tướng chính ủy Điền Văn Kiến của quân khu Liêu Đông trước kia.

Lão Điền vẻ mặt thật vui tươi hớn hở, đây cũng là lần tham gia hoạt động cỡ lớn của hắn từ khi tiếp nhận chức vị phó thủ trưởng Quân ủy tới nay, trong nội tâm nhất định là có chút kích động, khi chứng kiến Diệp Khai, còn nắm chặt tay hắn lắc mạnh hai cái mới nói một câu, dặn hắn có rảnh thì cùng nhau căn một bữa cơm.

Chờ sau khi mọi người đi qua, ngồi xuống, những người khác mới chỉnh tề ngồi theo.

Trong hội trường lập tức an tĩnh lại, không hổ là tác phong quân nhân, kỷ luật nghiêm minh, đều nhịp, khiến Diệp Khai nhìn thấy cũng có chút rung động, dù sao hội trường mấy ngàn người nhưng có thể bảo trì loại tình huống này xác thực là rất khó được.

Loại hội diễn văn nghệ thế này cũng không có lãnh đạo nói chuyện, chỉ có người chủ trì thông báo sơ lược danh sách những vị lãnh đạo đến tham dự đại hội, cùng với bảng tóm tắt lịch sử hội diễn, rất ngắn gọn, kế tiếp là tiết mục mở màn ca múa.

Diệp Khai ngồi xem chốc lát đã cảm thấy không có gì thú vị.

Trên thực tế cảm giác xem tại hiện trường còn kém hơn xem trên vi vi tiếp sóng rất nhiều.

Hắn nhìn qua nhìn lại, thấy chung quanh không có ai đi lại, trong lòng tự nhủ tính kỷ luật của mọi người thật sự rất mạnh, nhưng đợi thêm nửa giờ, rốt cục Diệp Khai ngồi không yên, chứng kiến cửa hông có người đang nhìn vào, Diệp Khai âm thầm đứng lên sau đó hướng cửa hông đi tới.

Ở sau cửa hông có khoảng mười nữ binh đang đứng nhìn vào trong, thấy Diệp Khai đi ra, vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy tướng tinh trên vai hắn, lập tức không hẹn mà cùng đứng nghiêm, cúi chào.

- Đi ra hít thở không khí.

Diệp Khai trả lễ, nhỏ giọng nói ra.

Xuyên qua cửa hông, Diệp Khai đi tới bên ngoài, chứng kiến đã hoàn toàn giới nghiêm, chung quanh có thật nhiều quân cảnh đang trực ban, nhìn thấy Diệp Khai một thiếu tướng phụ trách cảnh giới đi tới, có chút hoài nghi nhìn vào quân hàm của hắn, hiển nhiên không tin có một vị thiếu tướng nào còn trẻ tuổi tới như vậy.

- Tướng quân đồng chí, xin ngài lấy ra giấy chứng nhận.

Đối phương kính lễ, sau đó yêu cầu.

- Ở đây.

Diệp Khai lấy ra giấy chứng nhận của mình đưa cho hắn, trong nội tâm nói thầm, công tác bảo an nơi này làm thật tốt, chính mình chỉ đi ra hít thở không khí, đã có người đi lên tra hỏi giấy tờ.

- Chào Diệp tướng quân!

Đối phương xem xong giấy chứng nhận của Diệp Khai, lập tức cả kinh, phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, chức vụ này xem như thật cường đại, mặc dù Diệp Khai chỉ là quân hàm thiếu tướng nhưng công tác bảo an đêm nay trên thực tế là do lãnh đạo Cục cảnh vệ giám sát, cho nên hắn lại kính lễ chào hỏi.

- Chào anh, khổ cực!

Diệp Khai không thể không đáp lễ.

Tuy hắn không cần đáp lễ, nhưng Diệp Khai hiển nhiên cũng không muốn làm cho đối phương cảm giác mình kiêu ngạo, không xem ai ra gì, nói như vậy thanh danh của mình sẽ bị biến xấu.

Đối phương còn khá câu nệ trước mặt Diệp Khai, dù sao thanh danh Cục cảnh vệ rất lớn đối với bên trong hệ thống, trong truyền thuyết bọn họ đều có vũ lực cá nhân mạnh mẽ, hơn nữa còn bất cận nhân tình, một khi có gì không đúng sẽ lập tức bộc phát ra lực sát thương cường đại.

Đối mặt với một vị thiếu tướng chỉ mới mười chín tuổi, vị thiếu tướng phụ trách cảnh giới cũng có chút bất an, tuy hắn đã bốn mươi hai tuổi, nhưng đứng trước mặt Diệp Khai vẫn không hề cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

- Thả lỏng một chút, loại trường hợp này bình thường sẽ không phát sinh tình huống gì đâu.

Diệp Khai cười nói với hắn.

Bên ngoài nhiều quân cảnh như vậy, bên trong đều là mấy ngàn quan binh, làm sao có thể xảy ra chuyện đâu này? Diệp Khai cũng không cảm thấy sẽ có người nào thừa cơ hội này làm chuyện mưu nghịch gì đó, đó chính là muốn chết.

Không khí bên ngoài có cảm giác nóng rực, sắc trời cũng không hoàn toàn đen xuống, Diệp Khai nhìn nhìn tầng mây dày đặc trên không, mặt đất cũng xoáy lên gió lốc, tuy sạch sẽ như vẫn có tro bụi bị cuốn tung lên.

Diệp Khai nheo mắt lại, nhìn lên bầu trời, lại nói với vị thiếu tướng kia:

- Thoạt nhìn trời lại muốn mưa nữa rồi.

- Đúng vậy, hàng năm đến mùa này luôn sẽ có mưa to không ngừng.

Vị thiếu tướng kia cũng thuận miệng phụ họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.