Quan Môn

Chương 984: Chương 984: Tiếng chuông




Nhìn Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa đi ngang qua, Diệp Khai không khỏi dừng bước tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.

- Có cần đi qua chào hỏi không?

Bùi Quân Thu nhìn Diệp Khai, có chút không xác định hỏi thăm.

Chủ tịch tỉnh đi tuần, vô tình gặp mặt, với tư cách cấp dưới theo đạo lý phải đi qua ân cần thăm hỏi một tiếng.

- Được rồi, dù sao anh nhìn hắn không thuận mắt, hắn xem anh cũng không hài lòng, vì sao phải vẽ vời cho thêm chuyện đây?

Diệp Khai thoáng suy nghĩ, lắc đầu nói.

Mâu thuẫn giữa hắn cùng Long Chính Tiết khá sâu, còn có Cù Hữu Nghĩa kẹp ngay giữa, như vậy mâu thuẫn này sẽ không cách nào điều hòa, căn cứ vào lợi ích cùng lập trường bất đồng cũng không có khả năng hòa giải, trừ phi chính bản thân Long Chính Tiết chịu thua mới có khả năng chung sống hòa bình.

Đã như vậy Diệp Khai cũng không cần thiết đi vỗ mông ngựa cho hắn.

Nhưng còn có một điểm, đó là Long Chính Tiết đã thông tri với thành phố Đông Sơn nói hắn muốn đến khảo sát công tác, như vậy theo đạo lý hành trình của Long Chính Tiết phải do bên thành phố Đông Sơn an bài, ít nhất là trong thành phố phải biết rõ hành tung của hắn mới đúng.

Nhưng hiện tại đoàn người của Long Chính Tiết vẫn làm theo ý mình, không thông báo với thành phố Đông Sơn, đây là biểu hiện rất không tôn trọng người khác, Diệp Khai đương nhiên không cần đi hùa theo bọn hắn, làm như vậy không phải là tự đánh mặt của mình sao?

Chuyện làm tổn hại tới tôn nghiêm của chính mình, Diệp Khai tuyệt đối sẽ không đi làm, cho nên lời đề nghị của Bùi Quân Thu hắn căn bản không cần suy nghĩ, Diệp gia vốn không cần dựa vào người khác đề bạt để thăng quan, cần gì chứ?

- Anh thật sự là nghĩ thông, nói thế nào người ta cũng là thủ trưởng trực tiếp của anh đâu…anh không sợ hắn cho anh mặc hài chật, giở trò ngáng chân anh sao?

Bùi Quân Thu vừa cười vừa nói.

- Hắc, nào có chuyện dễ dàng như vậy, hiện tại dù gì anh cũng chủ chính một phương, quan viên cao cấp, không dễ bị chèn ép như vậy đấy, hắn muốn xoay chuyển anh ít nhất phải thương lượng tốt với bí thư Nhạc Sơn mới được.

Diệp Khai đối với lời nói này lộ ra vẻ chẳng thèm ngó tới.

Cán bộ cấp chính sảnh thực quyền không phải dễ dàng bắt xuống, nếu như không có bằng chứng xác thực chứng minh hắn thất trách hoặc không làm tròn trách nhiệm, hay có hành vi phạm tội với pháp luật, trong tỉnh cũng không có lý do bắt hắn lôi xuống. Cho nên cho dù Long Chính Tiết xem Diệp Khai không vừa mắt cũng chỉ có thể trừng mắt phát vài câu bực tức mà thôi, nếu thật muốn bắt hắn xuống phải tổn hao khí lực thật lớn mới có khả năng.

Thế nhưng chỉ cần tiêu hao thời gian vận tác hay xem như giảm xóc, thì bên phía Diệp Khai đã sớm phát hiện, dùng bối cảnh cường đại của hắn, còn để cho Long Chính Tiết có cơ hội hãm hại sao? Hiển nhiên là chuyện không thể nào!

- Nhưng mà em nghe nói có ít người thích chơi trò tiền trảm hậu tấu, một khi tạo thành sự thật thì thượng cấp bởi vì không muốn gây ra mâu thuẫn quá lớn, chỉ đành phải nắm mũi nhận biết!

Bùi Quân Thu nói với Diệp Khai:

- Anh không thể xem thường Long Chính Tiết, người ta dù gì cũng là chủ tịch tỉnh, vạn nhất hoành được quyết tâm thực sự có thể bắt anh lôi xuống!

Diệp Khai gật đầu nói:

- Em nói cũng rất đúng, tình huống đó xác thực có tồn tại, nhưng phải xem đối thủ là ai, loại chuyện này đặt trên thân người khác vẫn có thể làm cho hắn thực hiện được, nhưng đặt trên người anh khẳng định sẽ không được!

Người khác làm sao có được bối cảnh ưu thế cường đại như Diệp Khai? Cho nên gặp phải loại chuyện này cho dù là bị oan uổng cũng không có địa phương nào đi nói lý lẽ, nhưng nếu như đã bị lôi xuống, đã tạo thành ảnh hưởng chính trị khá lớn, như vậy thượng cấp vì suy nghĩ cho đại cục không muốn đem tình thế nháo đại làm người ngoài chế giễu, cũng chỉ đành nhận biết.

Nhưng nếu như Diệp Khai bị người chơi sau lưng, mấy vị của Diệp gia há chịu ngồi yên không lý đến?

Động tới Diệp Khai, coi như là động căn cơ của Diệp gia, trong mấy chục năm tương lai Diệp gia phát triển chỉ dựa vào Diệp Khai, hiện tại có người muốn động Diệp Khai hơn nữa còn là vu hãm, chẳng phải dao động căn cơ của Diệp gia? Việc này có thể dễ dàng được tha thứ hay sao?

Nếu như thật sự có loại chuyện này, Diệp gia bất cứ giá nào cũng đem bầu trời chọc ra một lỗ thủng, đem chuyện này làm nổ tung tan tành rồi.

Hai người đi tới, nhìn thấy Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa đang dọc theo một đầu đường núi đi qua, xem ra là muốn lên núi.

- Chúng ta cũng đi lên xem một chút, nghe nói di chỉ Đông Sơn Tự vẫn rất lớn, tuy hiện tại chỉ là một đống gạch vụn nhưng bên trên vẫn còn một ít tường đổ đấy, còn lưu lại vài tượng phật chưa bị phá hủy!

Diệp Khai nói với Bùi Quân Thu.

- Được đó, dù sao em cũng không có việc gì làm, xem như cùng anh leo núi đi, anh không thấy khi em đi ra ngoài đã cố ý thay giày sao?

Bùi Quân Thu cười cười nói, còn vươn chân của mình cho Diệp Khai xem.

Khi Bùi Quân Thu đi ra ngoài, đội mũ lưỡi trai che nắng, đeo kính râm lớn, mặc sơ mi trắng quần short jean, chân mang giày thể thao, nhìn qua thật tràn đầy không khí thanh xuân.

Diệp Khai nhìn nàng, chuyển dời lên bờ mông tròn trịa, thật muốn vỗ hai cái.

Nhưng liếc ra phía sau thấy nhóm người Đường Mộc cùng Lý Hải đi theo lên núi, Diệp Khai thầm nghĩ phải bỏ qua.

Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng làm lãnh đạo nếu quá tùy tiện công khai lưu lại ấn tượng không tốt cho mọi người.

Diệp Khai phát hiện sau khi mình bước lên địa vị cao, đối với vấn đề hình tượng luôn phải chú ý nhiều hơn trước.

Hai người dọc theo đường núi đi lên trên, chứng kiến cây cối nhiều hơn một ít, hai bên đường núi còn có chút ít thực vật hoang dại không biết tên, có lẽ trước đó đã có trận mưa cho nên thực vật sinh trưởng rất tươi tốt, thậm chí Diệp Khai còn như thấy được thảo dược, chẳng hạn như Sài Hồ, Tam Thất, còn có Cam Thảo vân vân, kể cả Hoàng Kỳ cũng có.

- Kỳ thật hoàn cảnh thành phố Đông Sơn gieo trồng cây đào mật đương nhiên không tệ, mà muốn gieo trồng trung thảo dược cũng rất tốt…

Diệp Khai nhìn nhìn, nói với Bùi Quân Thu.

- Gần đây thị trường trung thảo dược có chút hỗn loạn, ngư long hỗn tạp, thuốc giả rất nhiều, thật nhiều tiểu thương không được cấp phép gia nhập kinh doanh, an toàn dược phẩm bị trùng kích cực lớn, trước khi em đến nghe nói bên chính phủ đang định bắt đầu chỉnh đốn thị trường trung thảo dược đâu.

Bùi Quân Thu nghe câu nói của Diệp Khai liền nói với hắn.

- Ân, gieo trồng quy mô nhỏ nhất định là không có tiền cảnh thị trường, nếu như làm lớn có thể hình thành được sự nổi tiếng cùng lực ảnh hưởng nhất định, cho tới khi đó sinh ý càng dễ làm.

Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ đồng ý:

- Theo trước mắt mà nói, chỉnh đốn thị trường trung thảo dược cũng là chuyện tất yếu, bằng không mà nói mọi người mất niềm tin với trung thảo dược, sinh ý sẽ không thể làm.

- Kỳ thật em càng có khuynh hướng trực tiếp cung cấp nguyên vật liệu cho nhà máy dược, chẳng những trực tiếp hơn nữa còn dễ dàng hình thành hợp đồng trường kỳ, đồng thời cũng cam đoan chất lượng dược liệu.

Bùi Quân Thu nói:

- Tỷ như nếu anh gieo trồng trung thảo dược, có thể đạt được các nhà máy dược tán thành thì nhân khí của anh lập tức nổi danh.

- Điều này ngược lại không khó, chính yếu là phải cam đoan chất lượng, giảm bớt ô nhiễm hóa chất nông dược…

Diệp Khai lập tức nghĩ đến sau này trong nước có thật nhiều trung thảo dược bị ô nhiễm vượt chỉ tiêu, cho nên một số thuốc đông y lẽ ra có thể xuất khẩu hải ngoại nhưng bị vấn đề này làm đình trệ.

Nếu không giải quyết từ trong căn bản, trung thảo dược muốn đi ra thế giới chỉ là điều mơ tưởng.

- Chỉ sản xuất nước trái cây có phải quá đơn điệu hay không?

Bùi Quân Thu đột nhiên hỏi Diệp Khai.

Theo nàng thoạt nhìn thành phố Đông Sơn chỉ gieo trồng cây đào mật, nàng lại xây dựng nhà máy gia công xác thực là có chút đại tài tiểu dụng rồi.

- Ha ha, chuyện này không thành vấn đề!

Diệp Khai nghe xong lập tức nở nụ cười:

- Sản vật của Hà Đông rất phong phú, quả đào, táo, nho, lê, thậm chí là táo đỏ không ít, đây đều là những trái cây thích hợp tiến hành gia công, em hoàn toàn không cần lo lắng chỉ có một chủng loại.

Sau đó Diệp Khai nói tiếp:

- Đợi sau khi đường cao tốc tạo thành, muốn vận chuyển những sản phẩm đều rất thuận tiện, hơn nữa sản phẩm của chúng ta cũng có thể được đưa vào thủ đô, một năm muốn lợi nhuận vài tỷ cũng nắm chắc đấy, về phần có thể làm được bao nhiêu phải xem bản lĩnh của Bùi tổng em rồi.

- Hì hì, em làm gì có bổn sự, toàn bộ đều nhờ Diệp nhị thiếu dẫn đường thôi.

Bùi Quân Thu nghe xong cười nói.

Phải nói trong nước ngành sản xuất nước trái cây vẫn tương đối bần cùng, thế cho nên đồ uống có gas luôn độc đại, nước trái cây chẳng hạn như nước dứa đã từng nổi danh một thời, nhưng toàn bộ chỉ nhờ hiệu quả quảng cáo chống đỡ, về phần địa phương ngược lại có chút nước uống trái cây, nhưng phần lớn đều là điều phối mà ra, thực sự không phải nước trái cây tinh khiết.

Nếu như Bùi Quân Thu nhìn trúng cơ hội thị trường, dốc lòng làm thêm vài năm đem quần thể người sử dụng bồi dưỡng, chỉ cần năm năm sau toàn bộ sản phẩm sẽ chiếm giữ thị trường, bành trướng tới mức độ kinh người.

Dù sao quần thể người tiêu thụ trong nước thật sự là quá lớn, mà đó là vật phẩm tiêu hao, tích lũy được hiệu ứng tài phú, tuyệt đối sẽ làm cho người giật mình.

Hai người vừa nói chuyện vừa leo núi, qua hơn hai mươi phút đã lên đỉnh núi, đứng tại di chỉ Đông Sơn Tự nhìn ra xa, toàn bộ thành phố Đông Sơn bao phủ một tầng sương mông lung, tuy nhìn không thấy rõ ràng nhưng lại rõ mồn một trước mắt.

Còn đang ngắm phong cảnh chung quanh, chợt nghe được tiếng chuông vang lên, thanh thúy vang xa không dứt, có một loại cảm giác rung động lòng người.

- Sao thế, nơi này còn có chuông lớn?

Bùi Quân Thu nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc nói.

- Anh cũng không rõ lắm…

Diệp Khai cũng có chút hiếu kỳ, hắn phân biệt phương hướng tiếng chuông truyền đến, liền nhìn sang hướng bắc.

Chỉ thấy bên kia có một gốc cổ thụ cực lớn, chỉ sợ là cả mười người cũng không ôm hết, trong đó có một tàng cây vươn ra ngoài, thật thô to, bên trên treo một chiếc chuông đồng, bề ngoài ngăm đen, có thể đem hai ba người bao phủ bên trong.

Lúc này có người đang vịn cây gõ lơ lửng đụng qua chuông đồng, tiếng chuông vang lên, ngân nga không dứt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.