Sau khi Diệp Khai quay về
văn phòng, trước tiên gọi điện cho Nam Cung Vân, nói chuyện này trong
thành phố không biểu lộ rõ ý tứ phản đối.
- Không biểu lộ rõ ý tứ phản đối, vậy lại là ý tứ gì?
Tuy Nam Cung Vân là người thông minh, nhưng nàng sinh hoạt tại nước
ngoài từ nhỏ, đối với phong cách dùng từ trong quan trường đại lục xác
thực có chút không hiểu lắm, nghe xong lời nói của Diệp Khai không khỏi
hỏi lại một câu.
- Ý tứ nói chính là, không có người minh xác phản đối, nhưng cũng không
có ai minh xác đồng ý, mọi người trong sự kiện này nắm lấy thái độ quan
sát xem thế nào.
Diệp Khai cười giải thích.
- Tôi hiểu được, đây là một loại cách làm không chịu gánh trách nhiệm thôi.
Nam Cung Vân lập tức rõ ràng, không khỏi nhếch miệng nói.
Đối với những phương thức làm việc trong quan trường nội địa, Nam Cung
Vân cảm thấy có chút nhàm chán, ủng hộ thì ủng hộ, phản đối thì phản
đối, nhưng bây giờ thì biến thành loại thứ ba, loại thứ tư, tùy thời khả năng đều chuyển hóa thành ủng hộ hoặc phản đối, hoặc là tủy thời chuyển hóa thành phản đối ủng hộ.
Bởi như vậy cho dù xu hướng của sự kiện đi như thế nào, mọi người đều có thể vững vàng dựng ở vị trí bất bại.
Nam Cung Vân nghĩ nghĩ, rốt cục làm ra một đánh giá – vô sỉ.
- Ngày mai tôi sẽ tổ chức hội nghị các lãnh đạo huyện khu, thảo luận vấn đề tuyển địa điểm, đem chuyện này an bài xong xuôi!
Diệp Khai nói với Nam Cung Vân:
- Sau đó cô cùng tôi đến thủ đô, có một số việc cần xử lý một chút!
Nam Cung Vân nghe xong lời nói của Diệp Khai, tinh thần lập tức chấn động.
Nàng rất rõ ràng, lần này chuyện mình đáp ứng đều đã chứng thực xuống
dưới, Diệp Khai tự nhiên sẽ thực hiện hứa hẹn, mở thông đạo cho Nam Cung Kinh Hồng quay trở về.
Nam Cung Vân về nước thao tác sự kiện đưa Nam Cung gia quay về đại lục
đã một thời gian, lúc này mới xem như thấy được ánh rạng đông.
Không thể không thừa nhận, lúc trước tất cả mọi người đều muốn chiếm
tiện nghi từ trên người nàng, nhưng đối với sự tình của Nam Cung gia đều đứng xa mà trông, nguyên nhân bên trong không thể nói rõ ràng, chỉ đơn
giản là có người từ bên trong cản trở mà thôi, nhưng hôm nay Diệp Khai
rốt cục thực hiện.
- Lúc trước mình lựa chọn người thật chuẩn xác, Diệp Khai quả nhiên là người có thể làm đại sự!
Trong nội tâm Nam Cung Vân không khỏi cảm khái, trong lòng tự nhủ trước
kia sau khi mình tìm hiểu được thân phận của Diệp Khai, đã quả quyết dựa vào hắn, thậm chí không tiếc hi sinh nhan sắc câu dẫn hắn, hiện tại xem như không bị uổng phí công phu.
Chỉ là trong nội tâm Nam Cung Vân có một ít tiếc nuối, thời gian qua lâu như vậy nhưng còn chưa câu dẫn Diệp Khai tới trong tay, khiến cho nàng
cũng hoài nghi đối với mị lực của mình, không biết rốt cục xuất phát từ
nguyên nhân gì mới có thể làm Diệp Khai kháng cự được lực hấp dẫn của
nàng, chẳng lẽ ở phương diện kia Diệp Khai không được?
Thế nhưng căn cứ theo tin tức mà thủ hạ điều tra được, nhóm nữ nhân xinh đẹp vây quanh Diệp Khai, có cả nữ nhân thành thục gợi cảm, tựa hồ đã
nói rõ vấn đề tính hướng của hắn.
- Đoán không ra…
Nam Cung Vân buông xuống điện thoại, thở dài nói.
…
Diệp Khai đứng cạnh bên cửa sổ sát đất, cầm một bình phun nước đang tưới nước cho bảy tám bồn hoa đặt bên dưới.
Dù sao tuổi tác của hắn quá trẻ, cho nên trong công tác luôn chú ý
phương diện quần áo cùng hành vi phải biểu hiện thành thục một ít, bằng
không đứng trước mọi người lại chẳng khác gì một sinh viên, nhất định
thật khó có thể phục chúng.
Nghĩ tới chuyện này, Diệp Khai lại nhớ tới danh tướng Bắc Tống Địch Thanh.
Hôm nay Diệp Khai cũng có chút lo lắng, trong lòng tự nhủ mình trẻ tuổi
đã nổi bật, đến sau này có thể dẫn xuất một phen thị phi hay không?
Không phải nói người có tài trí cao minh sẽ luôn bị người ghen ghét ah!
Cũng may hắn vì gia tộc mình tranh đấu giành thiên hạ, trong nước lẫn
nước ngoài đều có trụ cột kinh tế khổng lồ, ngược lại không cần lo lắng
bị người ám toán, bởi vì có câu nói tiến có thể công, lui có thể thủ.
- Lãnh đạo, chủ tịch huyện Phương Thạch Điền Lực Bình gọi điện tới, báo tin người của tổ kiểm tra xảy ra chuyện rồi!
Thư ký Đường Mộc bỗng nhiên đẩy cửa đi nhanh vào phòng, thần sắc khẩn trương nói với Diệp Khai.
- Cái gì?
Diệp Khai nghe xong không khỏi sửng sốt.
Đường Mộc nói tới tổ kiểm tra đương nhiên là người của Sở nông nghiệp
tỉnh, do cán bộ cấp phó sảnh Ngưu Lãm Sơn suất lĩnh vài cán bộ cấp phòng cùng một ít người đi theo.
Bọn họ tổng cộng chừng mười mấy người, được Diệp Khai phân phó an bài
tại Mỹ Vị Cư, cung cấp ăn ở thật chu đáo, hẳn là không có vấn đề gì, thế nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện gì?
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Khai lại hỏi.
Đường Mộc gọi điện cho Điền Lực Bình sau đó đưa điện thoại cho Diệp Khai.
Diệp Khai hỏi thăm Điền Lực Bình vài câu mới hiểu rõ chuyện xảy ra.
Nguyên lai tổ kiểm tra của Sở nông nghiệp tỉnh đi trạm thứ nhất từ huyện Từ Lăng, nhưng trên nửa đường nghe nhắc tới chuyện huyện Phương Thạch
gieo trồng căn cứ cây đào mật, lập tức cảm thấy thật hứng thú, bởi vì
chuyện tổ chức trồng trọt kiểu này chỉ có huyện Phương Thạch xem như là
hoàn thiện nhất.
Cho nên tổ kiểm tra liền quyết định tạm thời thay đổi hành trình, đi qua huyện Phương Thạch xem xét tình huống, xem họ có kinh nghiệm gì đáng
giá mở rộng hay không, xem như thu hoạch ngoài ý muốn.
Bởi vậy Ngưu Lãm Sơn gọi điện cho chủ tịch huyện Phương Thạch Điền Lực Bình, nói là họ muốn đi qua nhìn xem.
Đối với yêu cầu này Điền Lực Bình đương nhiên không cách nào cự tuyệt,
bởi vậy liền hỏi rõ thời gian tổ kiểm tra sẽ đến, mang người tới ngoại ô huyện chờ đớn.
Kết của tổ kiểm tra khi sắp đi tới huyện Phương Thạch, đột nhiên trên đường xảy ra tai nạn giao thông.
- Bị thương nghiêm trọng không?
Diệp Khai phi thường quan tâm vấn đề này.
Tổ kiểm tra Sở nông nghiệp tỉnh ở thành phố Đông Sơn xảy ra tai nạn giao thông, không nói tới nguyên nhân như thế nào, chỉ kết quả này đủ làm
người đau đầu, một khi trong tỉnh nắm chuyện này làm văn vẻ khẳng định
sẽ có không ít người khó chịu, tỷ như Diệp Khai, hắn là quyền chủ tịch
thành phố, trên mặt khẳng định không ánh sáng, không chừng còn vì chuyện này mà bị liên lụy.
Ít nhất chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết sẽ rất thích ý phê bình hắn, đây rõ ràng bị người nắm cán nha.
- Hiện tại đã đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhóm tuổi trẻ không có vấn đề
gì lớn, chỉ là Ngưu tổ trưởng tuổi đã cao khả năng bị gãy hai xương
sườn, những chuyện khác vẫn chưa nắm rõ, phải đợi kiểm tra xong mới biết được.
Trong lòng Điền Lực Bình cũng vô cùng phiền muộn.
Vốn tổ kiểm tra còn chưa được an bài đi tới huyện Phương Thạch, nhưng
Ngưu Lãm Sơn tự chủ trương đột nhiên muốn đi qua, kết quả gặp phải loại
chuyện này, thật sự có thể nói là sinh chuyện không đâu.
Thế nhưng chuyện đã xảy ra, trách nhiệm này cũng phi thường trọng yếu,
vì sao lại xảy ra tai nạn xe cộ, có quan hệ gì tới trong huyện hay
không, những vấn đề này phải lập tức điều tra rõ tinh tường, nếu không
một khi trong tỉnh hỏi tới bên này chuyện gì cũng không biết, sẽ bị
trách móc.
- Bệnh viện trong huyện được không? Nếu không được thì phái người bên thành phố chạy qua xử lý…
Diệp Khai lập tức nói:
- Nhất định phải bảo đảm tính mạng an toàn của tổ kiểm tra, các phương
diện phải cân nhắc chu toàn một chút, tôi sẽ nhanh chóng chạy qua xử lý
chuyện này.
- Dạ, thỉnh Diệp chủ tịch yên tâm, chúng ta sẽ hết sức đi làm!
Điền Lực Bình đáp.
- Tình huống xảy ra tai nạn phải bắt tay vào điều tra, nhất định phải hiểu rõ tinh tường!
Diệp Khai lại phân phó Điền Lực Bình.
Đường xá tại huyện Phương Thạch xem như không tệ, ít nhất có thể chạy
nhanh, trong hoàn cảnh như vậy tốc độ xe nhanh gặp chuyện không may sẽ
càng cao hơn một ít.
Mặc dù nói Diệp Khai còn chưa hiểu rõ là chuyện gì phát sinh, nhưng
tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ, cho nên điều tra nguyên nhân sự cố
phải trọng yếu phi thường, đây là lời công đạo với tổ kiểm tra.
- Dạ dạ, chúng tôi đã phái người của Cục cảnh sát huyện, dựa theo nhân
viên tổ kiểm tra miêu tả, đã ngăn chặn đường ra vào trong huyện, nhất
định sẽ tìm ra người gây tai nạn!
Điền Lực Bình tỏ thái độ.
- Người gây tai nạn?
Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ, lúc này hắn mới kịp phản ứng,
nguyên lai xe của tổ kiểm tra xảy ra chuyện lại bởi vì có nguyên nhân
ah.
Nếu như vậy sự tình thật có chút phiền toái.