- Tra ra người viết bài báo là ai, tra ra là ai đem tờ báo này tới!
Diệp Khai nghe xong chú Lê nói, lập tức ra chỉ thị.
Nói chỉ thị thì hơi quá, bất quá với tư cách lãnh đạo hạch tâm đời thứ ba
của lão Diệp gia, lại là phó cục trưởng cục cảnh vệ, thiếu tướng lục
quân, chủ nhiệm quản ủy hội tân khu Thánh Vương, hào quang trên người
Diệp Khai quá đủ để có uy vọng ở lão Diệp gia.
Phải biết rằng không lâu trước, chú Lê cũng mới chỉ là thiếu tướng mà thôi.
- Ừ, chú đã an bài chuyện này rồi.
Chú Lê đáp.
Diệp lão gia tử đột nhiên bị bệnh, Nhị lão gia tử cũng đi Nam Mĩ phỏng vấn,
tiến hành trao đổi hợp tác quân sự , tạm thời nhất định không về. Diệp
Tử Bình là bí thư thành phố Minh Châu, cũng đang tiếp một đoàn khách
Mỹ, cũng không thể lập tức về được, bác cả Diệp Tử Kiện cùng bác hai
Diệp Tử Sơ càng là thân ở trong quân, không thể đơn giản hoạt động, cho
nên bởi như vậy, đầu mối lão Diệp gia rõ ràng không có người tọa trấn
rồi.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà chú Lê điện khẩn Diệp
Khai về nước, dù sao đời thứ ba tuy Diệp Kiến Hoan là trưởng nhưng quyết định chuyện gì vẫn phải Diệp Khai làm chủ mới được.
Quả nhiên, Diệp Khai không phụ hi vọng, vừa về đến đã bắt đầu phân phó người truy tra nguyên nhân gây ra việc này.
Bài báo phê bình thủ tướng tuyệt đối không phải việc nhỏ, hơn nữa tờ báo
này còn có thể xuất hiện trước mặt Diệp lão gia, cái này lộ ra phi
thường quỷ dị, trong đó tất có nguyên nhân.
Tình huống trong nước nói chung chú ý tốt khoe xấu che, bài báo như loại này căn bản là sẽ
không xuất hiện trước mặt lãnh đạo tối cao, đừng nói trùng hợp là để cho Diệp lão gia tử đọc.
Chuyện này nhất định phải làm, nhưng Diệp
Khai hiện tại quan tâm nhất vẫn là bản thân Diệp lão gia tử, không biết
tình huống của ông đến tột cùng như thế nào?
Diệp Khai chuyến này đi Russia, lại đi Ucraina, trước trước sau sau cũng tầm một tháng, nên
không thể quan tâm hết chuyện trong nước, cho nên không hiểu rõ chuyện
bên cảng đảo, càng không biết bên bác hai xảy ra chuyện gì.
- Bên bác hai chắc là chuyện có liên quan đến thay đổi chế độ xí nghiệp nhà
nước, bất quá không sao, chỉ là có chút ủy khuất mà thôi.
Chú Lê đối cũng biết chuyện này, lại đưa ra mấy tờ báo cho Diệp Khai:
- Ngược lại chuyện bên cảng đảo quả thật làm cho lão gia tử tức giận, kỳ
thật không riêng gì lão gia tử tức giận, mấy vị đại lão đều tức giận,
đám người Anh đó cũng lớn gan quá!
- Chris ah! xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Diệp Khai lật tờ báo ra xem, thấy hình một người Anh trắng trắng mập mập tiêu chuẩn.
Vào thời Diệp Khai sau này, rất nhiều người không biết Chris nhưng vào thời này thì đại đa số đều có ấn tượng, vì người đảm nhiệm thống đốc cảng
đảo cũng có sứ mệnh khuấy loạn như Diệp Khai đi Giang Trung.
Chris từng là sinh viên giỏi của đại học Oxford, chủ tu lịch sử hiện đại,
từng du học Mĩ quốc, năm đó Chris mới 30 tuổi đã được ủy nhiệm làm
trưởng phòng nghiên cứu của đảng bảo thủ Anh, không ít tuyên ngôn tranh
cử vào năm 1979 đều xuất từ bút tích của hắn.
Vào tháng 11 năm
1990, John Major tiếp nhận Thatcher phu nhân đảm nhiệm Thủ tướng, cũng
đã được hắn đại lực trợ giúp, hơn nữa giao tình giữa John Major cùng
Chris rất tốt, bởi vậy sau khi tiền nhiệm lập tức bổ nhiệm Chris làm chủ tịch đảng bảo thủ.
Mỉa mai chính là bản thân Chris khi tranh cử
trong khu vực lại bị đảng Tự do đánh bại, đánh mất khu vực Bath vào tay
đảng này, vì thế thối lui ra khỏi hạ nghị viện.
John Major sau
này nói, nếu như Chris có thể bảo trụ ghế nghị sĩ thì có cơ hội đảm
nhiệm bộ trưởng tài chính hoặc bộ trưởng ngoại giao.
Bất quá, để
đền bù tổn thất đối với Chris, dưới sự an bài của John Major, Chris nhận chức thống đốc cảng đảo vào ngày 9 tháng 7 năm 1992.
Trong 5 năm cuối cùng của cảng đảo trước khi trao trả cho lục địa, Chris sinh thêm
sự cố, khiến cho cảng đảo vốn là có thể vững vàng quá độ nảy sinh khó
khăn trắc trở, lúc ấy có người nói, Chris người phá rối mà chính phủ Anh quốc phái trú Hongkong.
Chris tiền nhiệm không lâu thì quan hệ
giữa cảng đảo và đại lục lâm vào ác liệt, hắn tỏ vẻ sắp cải cách chế độ
tuyển cử, hủy bỏ tất cả ghế nghị sĩ ủy nhiệm, còn muốn tăng thêm chín
ghế nghị sĩ mới khiến cho tất cả nhân sĩ đều có tư cách bỏ phiếu, biến
tướng khiến cho chín cái ghế nghị sĩ này trở thành tuyển thẳng, đẩy
nhanh hơn tiến trình dân chủ.
Đại lục lập tức biểu thị bất mãn, cũng nói rõ sau khi chuyển giao chủ quyền cảng đảo sau sẽ hủy bỏ những thứ có quan tới hệ cải cách.
Chris cũng không để ý tới thái độ đại lục, khư khư cố chấp, để cho cao tầng phi thường tức giận.
Diệp Khai xem báo liền phát hiện truyền thông đại lục cơ hồ là liên miên bất tận trách cứ Chris là độc xà, ăn trộm, kỹ nữ cùng nhảy điệu Tăng-gô
cuối cùng với phái dân chủ, đại biểu đại lục trú cảng càng trách cứ
Chris là tội nhân thiên cổ .
Ngoại trừ đó, Chris còn tiến hành dừng kế hoạch tinh lọc ô nhiễm hải cảng đời trước.
Kế hoạch này là ý định thu thập nước ô nhiễm của cảng đảo qua trạm xử lý
trung tâm rồi theo đường ống dài dưới sâu cho ra biển. Công trình sớm
định ra sẽ hoàn thành vào tháng 4 năm 1997, nhưng bởi vì vấn đề kỹ thuật cùng xây dựng khó khăn mà kéo dài đến năm 1997 mới triển khai giai đoạn một, đến tận năm 2001 mới hoàn thành, chính phủ tiêu tốn 830 triệu tệ.
Bởi vì công trình bị phê phán là quá lãng phí tiền tài cùng không phải
tất yếu nên giai đoạn hai tuyên bố tạm hoãn chấp hành.
Để chứng
thực công trình này, bên chính quyền đã thông qua ngân sách 680 triệu tệ vào năm 1994, cũng sắp xếp nguồn thu qua công thương nghiệp để tiến
hành giai đoạn hai. Nhưng chỉ qua hai năm thì quỹ ngân sách kinh doanh
thua lỗ đạt 5 tỷ tệ, chính phủ bất đắc dĩ chấm dứt quỹ ngân sách vào
tháng 3 năm 1998.
Đại lục bất mãn đối với Chris còn có kế hoạch vườn hoa hồng.
Sân bay dân dụng duy nhất của cảng đảo là Kai Tak ngay từ năm 1970 đã bắt
đầu chật hẹp nhưng vì vấn đề tiền đồ nên sân bay mới một mực không lên
ngựa.
Thống đốc tiền nhiệm David Wilson quyết định khởi công xây
dựng sân bay mới, nhìn qua muốn chấn hưng sự tin tưởng của người Hồng
Kông. Căn cứ theo báo cáo của David Wilson, trong kế hoạch xây dựng sân
bay thì nó tọa lạc trên đảo Xích Lạp Giác (Chek Lap Kok), được cấu tạo
bằng cách san bằng một quả núi rồi dùng đất đá đó đắp thêm, lấn ra biển
để mở rộng diện tích đất bằng, hai đường băng, có thể hoạt động liên tục trong ngày, có lượng khách gấp ba lần sân bay cũ.
Để đồng bộ,
David Wilson lại quyết định khởi công xây dựng các c đường và đường tàu
điện nối với sân bay gồm các cầu, các đường hầm và các dự án san lấp
trên đảo Hong Kong và đảo Kowloon.
Đê cung cấp dịch vụ cho sân
bay mới, David Wilson còn quyết định xây dựng khu phố mua sắm SkyPlaza,
gồm các cửa hiệu và nhà hàng lớn cùng với khu giải trí, kế hoạch ít nhất dung nạp mười lăm vạn người.
Nói tóm lại, kế hoạch này chưa từng có trong lịch sử cảng đảo, lấy sân bân làm trung tâm, nó được gọi là kế hoạch vườn hoa hồng, ngụ ý tiền cảnh đẹp đẽ như vườn hoa hồng.
David Wilson lúc ấy đoán chừng cả kế hoạch chừng hết 12 tỷ dollar Hồng Kông,
bắt đầu xây dựng đường băng thứ nhất vào năm 1997. Bởi vì David Wilson
đưa ra kế hoạch để ổn định dân tâm, bởi vậy không bàn bạc với cố vấn
trung phương, kết quả gây thành sóng to gió lớn.
Cộng thêm vấn đề thuyền nhân và kế hoạch di cư nên đại lục cùng với Anh quốc đều không
tín nhiệm David Wilson, vì thế không để hắn liên nhiệm.
Chris lúc bắt đầu nhậm chức biểu thị ủng hộ kế hoạch vườn hoa hồng, đại lục biểu
thị không đồng ý, hỏi dự toán phí tổn của kế hoạch nhưng đối với phương
không cung cấp con số cụ thể, về sau lại hỏi chính phủ Anh quốc tương
lai muốn cho chính phủ đặc khu lưu bao nhiêu tiền, Anh quốc cho ra đáp
án là 50 triệu đô la Hồng Kông.
-50 triệu sao đủ ủng hộ thành lập chính phủ đặc khu? Vạn nhất đụng phải phong hiểm làm sao bây giờ? Chú
Lê nói đến cũng rất căm tức.
Cũng bởi vì chuyện này, Diệp lão gia tử đau đầu phát hỏa, vừa lúc nổi giận, rốt cục bị bệnh.
- Nguyên lai chủ yếu là vì chuyện này......
Diệp Khai xem qua những tài liệu này thì đại khái hiểu chuyện.
Hắn tương đối hiểu đoạn lịch sử này, bởi vì lúc đó trong nước cơ hồ cách
vài ngày lại mắng Chris, Chris cũng là thống đốc duy nhất không được mời sang thăm đại lục.
Bất quá Diệp Khai cũng nhớ rõ rất rõ ràng, về sau nhờ trung phương kiên trì, lúc thành lập chính quyền đặc khu thì
chính phủ Anh để cho họ hơn 200 tỷ tệ, cộng thêm trung phương bổ sung
nên tổng cộng lại có 400 tỷ tệ.
Có thể nói, không có 4000 tỷ tệ
thì vào năm 1998, chính quyền đặc khu căn bản không có khả năng đối chọi lại với hành động đầu cơ điên cuồng của Soros.
Lúc ấy, người Anh đối với cảng đảo thực thi kế rút củi dưới đáy nồi, khó trách Diệp lão gia tử tức giận như thế.
- Chuyện này gấp không được, Anh quốc cũng có rất nhiều vấn đề khó có thể xử lý, từ từ nói chuyện là được.
Diệp Khai nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đấu tranh giữa các nước từ trước đến nay đều vì lợi ích, hợp tác cùng
đối kháng đan vào cùng một chỗ, muốn thoáng cái đem chuyện đã định, đó
là biểu hiện không thành thục. Về phần nói Chris chẳng qua nói như rồng
leo, làm như mèo mửa, chỉ là một tôm tép nhãi nhép mà thôi! Hắn muốn đảo lộn nội tình lâu năm ở cảng đảo có dễ dàng như vậy?!
Chú Lê nhìn nhìn vẻ mặt tự tin của Diệp Khai, đột nhiên cảm giác được Diệp Khai
hiện tại đã có phong độ tư thái của Gia chủ rồi.