Quan Môn

Chương 775: Chương 775: Trách nhiệm trên vai.




Nhưng với nhân tố này kỳ thật cũng là một nguyên nhân trọng yếu mà Diệp lão gia tử đồng ý Diệp Khai bị điều đi nơi khác, chính bởi vì tân khu Thánh Vương hiện tại thực sự là quá chói mắt, cho nên không thích hợp với Diệp Khai, lần này hắn đến thành phố Đông Sơn nhậm chức không cao điều như vậy, làm cho người khác cảm thấy yên tâm hơn một ít.

Phải biết rằng sinh hoạt dưới ánh đèn chói sáng thật sự không thích hợp với Diệp Khai hiện tại, hắn thật sự là quá trẻ tuổi.

Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính không lưu lại quá lâu, chỉ lộ mặt một chút, ăn chút thức ăn sau đó lại rời đi.

Họ vừa đi, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mặc dù nói có đại nhân vật xuất hiện rất có mặt mũi, nhưng áp lực tiếp đãi cũng thật lớn, an bài các phương diện đều cần được cân nhắc tới, đồng thời còn phải làm tốt công tác an toàn, phải xem trọng đủ mọi mặt.

Diệp Tử Kiện lưu lại, dù sao là tiệc đầy tháng của cháu trai hắn, hắn làm ông nội thì cần lưu lại chào hỏi khách nhân.

Diệp Khai thì nhẹ nhõm hơn, chỉ cùng Diệp Kiến Hoan đi chào hỏi khách hoặc mời rượu.

- Không có chú ngăn cản bớt rượu mời anh thật sống không qua đêm nay.

Hai người đi dạo một vòng trong đám người, Diệp Kiến Hoan nói với Diệp Khai.

- Cũng may anh không xuống cơ sở mà xem, người ở dưới uống rượu như uống nước lã.

Diệp Khai hồi đáp.

Mặc dù Diệp Khai cũng chưa từng đi dạo qua tiệc rượu dưới cơ sở, nhưng cũng từng được nghe nói qua một ít, bởi vậy nhìn tràng diện nơi này cảm thấy nhã nhặn hơn nhiều.

Dù sao người có tư cách tới nơi này phi phú tức quý, đều là thân thích bạn bè đương nhiên sẽ không đến nỗi ép rượu Diệp Kiến Hoan.

Hai người vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát thì nhìn thấy Chung Ly Dư đã tới.

Hiện tại Dư tổng đi ra ngoài cũng khá phô trương, đều do Diệp Khai yêu cầu như thế.

Là tổng giám đốc xí nghiệp tư doanh lớn nhất trong nước, người phát ngôn quản lý tài sản khổng lồ của Diệp Khai, hiện tại Chung Ly Dư đi ra ngoài đều mang theo sáu bảo tiêu, mặt khác còn có Lê Ngũ đi cùng, đây là vì an toàn, cũng thể hiện ra địa vị của Dư tổng.

Dù sao có thể làm chủ được xí nghiệp lớn như căn cứ Hoa Đông Thần Vận thật sự không có mấy người.

Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan đi qua, chào hỏi Chung Ly Dư, sau đó cho người đưa nàng đi gặp Trầm Tuyết cùng em bé, tặng lễ vật cho đứa trẻ.

- Vẫn là lão nhị lợi hại, tùy tiện chọn nữ nhân đều là cực phẩm, hơn nữa còn tài giỏi đảm đang như vậy.

Diệp Kiến Hoan có chút cảm khái nói.

- Lời này nói ra thật có vấn đề, nữ nhân không tài giỏi, mang về làm cái gì?

Diệp Khai đáp.

- Chú còn đen hơn cả anh…

Diệp Kiến Hoan tỏ vẻ.

Diệp Khai cảm thấy có chút khát nước, đi qua cầm ly rượu uống.

Tòa nhà của Diệp Kiến Hoan rất lớn, là một biệt thự diện tích khá rộng, diện tích xanh hóa bên ngoài lên tới mấy chục mẫu đất, vì muốn làm việc thuận tiện hắn còn dựng rạp ở trong sân bày bàn tiệc đón khách, chỉ có khách nhân quen thân mới vào trong nhà ngồi một chút.

Bởi vậy ở bên ngoài có tới vài trăm người, mọi người bưng rượu đi khắp nơi, một mặt là hi vọng nhận thức thêm vài người, một phương diện khác muốn tìm kiếm xem có người quen của mình hay không.

- Nhị thiếu gia, anh ở nơi này ah!

Bỗng nhiên có người gọi Diệp Khai.

Diệp Khai còn đang trầm mặc, quay đầu nhìn lại phát hiện là người quen, chính là mấy vị mà lần trước Diệp Kiến Hoan giới thiệu cho hắn, đạo diễn Trương Trùng, Từ Tiểu Cường cùng Trình Quang Trung.

Ba người nhìn thấy Diệp Khai đều tươi cười đi tới.

- Tới muộn rồi, phạt rượu, phạt rượu!

Diệp Khai cười chỉ chỉ vào họ nói.

- Nhị thiếu gia, chúng tôi không tới muộn, chủ yếu là vì bị đại thiếu an bài đi tiếp đãi khách mà thôi.

Trương Trùng cười nói.

Nhưng mọi người cũng bưng ly rượu cụng ly.

Lần trước nhắc tới điện ảnh, Diệp Khai đã viết lại kịch bản “Giáp phương Ất phương” đưa cho bọn họ, sau đó hắn cũng không tiếp tục xen vào, lần này gặp mặt không khỏi muốn hỏi thăm qua một câu.

- Đang tuyển chọn diễn viên, mọi người đều cảm thấy rất tốt, công tác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, đang lo lắng chuyện đợi quốc khách chiếu phim hay là cuối năm chiếu phim thôi.

Từ Tiểu Cường nói.

- Cuối năm đi, ngày quốc khánh chủ lưu không phải phim hài kịch.

Diệp Khai nói.

Lễ quốc khánh dựa theo thói quen truyền thông đều chiếu loại phim chiến tranh hay lịch sử gì đó, hay là phim dâng tặng lễ vật gì gì khác, chiếu phim hài kịch tham gia náo nhiệt hiển nhiên là không phù hợp.

Là Diệp gia có được lực ảnh hưởng khá lớn trong hệ thống tuyên truyền, đương nhiên sẽ không làm như thế.

- Nhị thiếu gia nói có đạo lý, vẫn để cuối năm chiếu vậy, phim chúc mừng nha, thì cứ xử lý như đã tính trước.

Trương Trùng cười nói.

- Nhắc tới quay phim, thật sự có người muốn giành tài trợ đâu.

Từ Tiểu Cường đổi lại chủ đề:

- Tôi nhận thức một lão bản làm nghề kinh doanh trang phục, nghe nói chúng ta định làm phim điện ảnh, liền có ý nghĩ muốn tài trợ, nhưng hi vọng an bài một tình tiết cho hắn.

- Kinh doanh trang phục sao? Bán loại trang phục gì?

Diệp Khai nghe xong lại hỏi.

- Đồ lót, trước kia làm việc cho người khác, về sau phất lên rồi nên dứt khoát tự mình làm ra nhãn hiệu, hiện tại được xem như là vua đồ lót trong nước, sản phẩm bán ra tận Âu Mỹ, một năm tiêu thụ hơn chục triệu.

Từ Tiểu Cường nói với Diệp Khai.

- Làm thực nghiệp nha, vậy thật là không dễ dàng.

Diệp Khai nghe xong lập tức nở nụ cười:

- Nhưng tình tiết mà hắn muốn cũng không phải không thể an bài, vai diễn lão bản từng trải qua thời gian khổ đưa hắn đến diễn cũng rất phù hợp, mọi người xem xét thay đổi một chút là được, đơn giản chỉ cần thêm vài lời kịch khôi hài một chút mà thôi.

- Ai, vậy thì quyết định như thế đi.

Từ Tiểu Cường nghe xong thật cao hứng:

- Nhưng hắn chỉ tài trợ chừng một triệu tiền mặt, ngược lại tài trợ đồ lót có thể kéo tới một xe!

Diệp Khai nghe xong lập tức đổ mồ hôi, nhiều đồ lót như vậy cho dù là phát phúc lợi cho công nhân viên chỉ sợ cũng mất nhiều thời gian.

Kỳ thật đây cũng là hiện trạng của giới văn nghệ trong nước, muốn nắm lấy tài trợ thực tế xác thực là tương đối khó khăn, bình thường đều mang theo điều kiện bổ sung, chẳng hạn như tài trợ giày dép, trang phục quần áo, thậm chí là khăn mặt, xà phòng đủ loại.

Truy cứu nguyên nhân cũng bởi vì những sản phẩm kia sản xuất thành phẩm thấp, kỹ thuật hàm lượng thấp, giá cả cũng thấp nên những lão bản tài trợ không có bao nhiêu gánh nặng tâm lý, nếu để cho bọn họ trực tiếp xuất tiền thì họ lại cảm thấy đau lòng.

- Vị kia cái gì cũng tốt, chỉ là có chút tâm tính nhà giàu mới nổi, chúng ta an bài nhân vật cho hắn kỳ thật cũng có chút làm người buồn nôn thế nào?

Trình Quang Trung nói ra:

- Nhưng vị kia cũng là người thú vị, lần trước đi Pháp viếng thăm công ty xe điện trên không, thấy được khoang xe của người ta đã cảm thấy sợ hãi thán phục, còn nói khoác không biết ngượng muốn mua một khung, về sau người ta cảm thấy hứng thú hỏi hắn đang làm nghề gì hắn vừa nói, người ta tính toán cho hắn, nói hắn ông chỉ cần cho mỗi người Pháp mười bộ đồ lót đại khái có thể đổi được một khung trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.