Trong huyện đến có hai vị,
một vị tuổi trẻ, chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn vẻ nho nhã [đấy,] còn đeo kính trắng, một vị khác mặt đen, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thể
trạng khỏe mạnh, nhìn là biết thường xuyên làm việc chân tay.
Ngô Tác Đống cũng có ở đây, giới thiệu hai vị này với Diệp Khai:
- Diệp thôn trưởng, vị này chính là Trần bí thư của tổ thông tấn huyện ủy, vị này chính anh tôi Ngô Đình Đống.
- Ah, Trần bí thư, Ngô đại ca?
Diệp Khai nghe xong, khẽ gật đầu, xem như đã gặp mặt.
Trần bí thư là nhân viên công tác tổ thông tấn huyện ủy, tuy nhiên
cũng không phải là lãnh đạo chuyên trách thông tấn nhưng cũng coi như
có danh khí, thường xuyên chạy xuống thôn xã làm tư liệu, cho nên mười
dặm tám thôn trên cơ bản đều biết hắn.
Chỉ là giao thông Thánh Vương thôn thật sự bất tiện, nếu không có
chuyện gì, hắn cũng không có khả năng cùng Ngô Đình Đống chạy tới, dù
sao cũng phải mất một ngày mới có thể từ thị trấn chạy tới.
- Thánh Vương thôn chưa bầu ra thôn trưởng sao?
Trần bí thư tựa hồ tương đối quen thuộc đối với Thánh Vương thô, chứng
kiến Diệp Khai còn trẻ lại được xưng là thôn trưởng, lập tức cũng lắp
bắp kinh hãi.
- Hiện tại đã đến.
Diệp Khai hồi đáp.
Trần bí thư cùng Ngô Đình Đống tới đây lần này là để sửa tuyến điện thoại cho Thánh Vương thôn.
Mặc dù nói Thánh Vương thôn là chỗ thâm sơn, nhưng cũng dựng được
tuyến thông tin, dây điện cũng có, chỉ là bởi vì đi qua thâm sơn nên dây điện cùng tuyến thông tin thường xuyên bị đám thú vật làm hỏng, đôi
khi bị cây cối ngã xuống nện đứt, cho nên một năm cũng khá nhiều lần bị
ngắt.
Lúc này trong huyện gọi điện thoại nhiều lần không liên hệ được, cho
nên đoán được tuyến đường lại xảy ra vấn đề, phái Ngô Đình Đống dẫn
người tới bảo hành sửa chữa. Trần bí thư của tổ thông tấn huyện ủy
thuận tiện đi theo tới, muốn xem xem xét hoàn cảnh hiện giờ của Thánh
Vương thôn, ghi vào một cuốn sổ.
- trướ kia thôn chúng ta an bài mấy chuyện này thế nào?
Diệp Khai quay đầu hỏi Ngô Tác Đống.
Ngô Tác Đống là Đại đội trưởng dân quân trong thôn, bên dưới có hơn
trăm dân quân trẻ tuổi, nếu nói ra cũng là bá chủ một phương trong thôn, may là hắn làm người trung thực, cũng không gây ra chuyện gì mà ngược
lại hết sức tận tâm.
- Trong thôn thật đúng là không có gì an bài, đến bữa đến nhà dân ăn bữa cơm, dọn chỗ nghỉ.
Ngô Tác Đống hồi đáp.
Diệp Khai gật đầu:
- Ân, không quá chính quy, sau này cần sửa lại.
Suy nghĩ một chút, hắn nói:
- Đã như vậy, Trần bí thư tạm thời ở chỗ tôi, Ngô đại ca giao cho anh, dù sao cũng là người nhà.
Ngô Tác Đống nhếch miệng cười nói:
- Được rồi!
Trong núi tuy kham khổ, nhưng vẫn tốt hơn trước kia, ít nhất ăn không
lo, Trần bí thư nghe xong Diệp Khai an bài liền đi theo đám Diệp Khai
về ở lều vải.
- Lều quân dụng à?!
Trần bí thư vừa thấy chấn động, hiển nhiên hứng thú.
- Ha ha, lều quân dụng cũng bền.
Diệp Khai nói.
Trần bí thư nhìn nhìn kết cấu bên trong lều vải, lập tức thở dài,
trong lòng tự nhủ cấp bậc lều vải này còn phô trương hơn cả nhà khách
huyện ủy, nhìn ra vị thôn trưởng này quả nhiên không tầm thường.
Gần đây trong huyện vẫn bàn tán về Thánh Vương thôn có một vị thôn trưởng tuổi trẻ nhảy dù xuống.
Vị thôn trưởng là chân chính nhảy dù, trực tiếp dùng phi cơ trực thăng nhảy dù xuống, hơn nữa còn từ kinh thành xuống, không giống bình
thường.
Trần bí thư lúc nghe nói chuyện này còn xì mũi coi thường, con cháu
kinh thành làm sao có thể đi vào loại địa phương thâm sơn cùng cốc như
huyện Bằng Dương phát triển? Chớ đừng nói chi là chỗ Thánh Vương thôn
chim không ỉa phân này.
Bất quá hoài nghi quy hoài nghi, hắn vẫn hứng thú với lời đồn đãi này,
bởi vậy khi Ngô Đình Đống thuộc đội bảo hành sửa chữa đi vào Thánh
Vương thì hắn theo tới, muốn xem Thánh Vương thôn đến tột cùng có chuyện gì, thôn trưởng trẻ tuổi này ra sao?
Diệp Khai bảo Phùng Thiên Dịch sắp xếp chỗ cho Trần bí thư, cả an bài ăn uống.
Lần này hắn tới, Nhị lão gia tử lo lắng hắn ăn không ngon, chuẩn bị rất nhiều đồ hộp quân dụng, ăn rất thuận tiện, chỉ cần mở nắp hơ trên lửa
đun nóng một chút là có thể ăn.
Diệp Khai bảo Phùng Thiên Dịch mở hai hộp thịt, làm một chút cơm, mời Trần bí thư ăn cơm.
- Mùi vị không tệ ah!
Trần bí thư tuy nhìn nho nhã nhưng lúc ăn cơm cũng rất nhanh nhẹn, một chút cũng không khách khí.
- Trần bí thư tới thật đúng lúc, Thánh Vương thôn sắp di dời toàn bộ, anh có thể lưu lại tư liệu hình ảnh.
Diệp Khai nói với Trần bí thư.
- Cái gì?! Dời hết?! ikienthuc.org
Trần bí thư nghe xong, lập tức chấn động.
Bởi vì tin tức không thông ra ngoài nên chuyện Thánh Vương thôn muốn
dời cả đi cũng không có lưu truyền ra, hôm nay Trần bí thư đột nhiên
nghe được tin tức này, lập tức sợ ngây người.
Hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Diệp thôn trưởng quả nhiên lợi hại, vừa
mới lên làm thôn trưởng không có vài ngày đã cổ động các thôn dân dời
hết? Tục ngữ nói mỗi lần phá nhà giá trị bạc triệu, những thôn dân này
làm sao có thể cam lòng bỏ đi cố thổ? Hơn nữa, nói là muốn dời, nhưng
núi lớn này trùng trùng điệp điệp, muốn dời đi chỗ nào?
- Lần này muốn dời đi đâu?
Trần bí thư quýnh quáng, suýt nữa bị nghẹnh, vất vả nuốt miếng thịt rồi mới hỏi.
- Bên kia núi.
Diệp Khai tiện tay chỉ sang.
Bên kia núi chừng mười dặm.
Trần bí thư nghĩ tới vấn đề này, lập tức nói:
- Chỗ đó thích hợp sao? Trong huyện cũng không có phê chuẩn ah!
Diệp Khai cười lắc đầu nói:
- Còn cần gì trong huyện phê chuẩn, tôi điều tra rồi, khu vực Thánh
Vương thôn rất lớn, kể cả bên kia núi vẫn thuộc địa bàn. Chúng tôi dời
đi vẫn thuộc địa bàn, chẳng qua chuyển xa một ít mà thôi.
Quả thật như là Diệp Khai nói, mặc dù là dời, Thánh Vương thôn cũng vẫn ở tại địa bàn của mình.
Chỉ là qua nhiều năm như vậy, người Thánh Vương thôn sớm tạo thành thói quen, cảm thấy ở trong núi tuy kham khổ một ít, nhưng thị phi cũng ít, ngược lại một khi chuyển ra sẽ tốn thời gian hao tổn lực không nói,
cũng không nhất định sống tốt, cho nên từng có mấy lần thảo luận dời đi
nhưng đến cuối cùng cũng không có hình thành chung nhận thức, chớ đừng
nói thay đổi hành động.
Lúc này đây nếu như không phải Diệp Khai vung ra rất nhiều tiền mặt
hấp dẫn, lại tạo dư luận tuyên truyền để mọi người hi vọng vào cuộc sống bên ngoài, lại lập ra kế hoạch cụ thể thì cũng không có khả năng đả
động thôn dân Thánh Vương thôn.
Dù sao, cố thổ khó rời, muốn cho những người này vứt bỏ nhà cửa cũng
không phải dễ dàng, dù những vật này khả năng không đáng một đồng.
- Nhưng trong huyện cũng không biết chuyện này.
Trần bí thư lập tức vạch ra mấu chốt:
- Thánh Vương thôn không phải thôn trang nhỏ, có hơn bốn nghìn nhân
khẩu, chuyện lớn như vậy, trong huyện cũng không dám đơn giản đánh nhịp, nếu là xảy ra chuyện gì, ai gánh chịu nổi?
- Trách nhiệm tự chịu chứ sao.
Diệp Khai không ngốc đến nỗi nói tôi chịu trách nhiệm:
- Chúng tôi áp dụng nguyên tắc dời tài nguyên, thôn chỉ phụ trách cung
cấp quy hoạch cùng dẫn đạo, cụ thể lấy hay bỏ như thế nào, hoàn toàn ở
các thôn dân.
- Nói như vậy, đoán chừng không có bao nhiêu người nguyện ý dời a?
Trần bí thư nghi hoặc.
- Được chúng tôi động viên, toàn thể thôn dân đều đồng ý dời rồi.
Diệp Khai hồi đáp.
- Điều này sao có thể?!
Trần bí thư không thể tin tưởng sẽ có kết quả như vậy.
Các thôn dân choáng váng sao?! Chẳng lẽ bọn họ không biết ra khỏi núi
mặc dù tốt, nhưng hết thảy cần làm lại từ đầu, không có vài năm tích
lũy, căn bản là không cách nào sống bình thường, trong thời gian đó chưa chắc sống được như cũ!
- Nếu như không tin, có thể đi bốn phía hỏi một chút, chẳng phải sẽ biết tình huống nha.
Diệp Khai cũng không khúc mắc, trực tiếp bảo Trần bí thư đi tới các thôn dân hiểu rõ tình huống.
- Tôi nhất định sẽ tìm hiểu.
Trần bí thư rất có trách nhiệm. Tuy lần này tới đây cũng không phải do
chỉ thị của huyện nhưng với tư cách nhân viên công tác huyện ủy, hắn cảm thấy trong thôn sinh ra chuyện trọng đại như vậy mà trong huyện không
biết, bản thân phải tìm hiểu rồi phản hồi.
Vì vậy cơm nước xong xuôi, Trần bí thư liền đem theo máy chụp ảnh, sách vở bắt đầu điều tra từng nhà trong thôn.
Kết quả hắn điều tra mới biết được, Diệp thôn trưởng mới tới đã vì công tác di dời mà làm qua nhiều chuyện. Trong vài ngày làm cho thôn dân
biến hóa cực lớn.
- Hắn vì động viên mọi người liền phát cho mỗi người một vạn tệ?!
Trần bí thư nghe được tin tức thì chấn động.
Trách không được Diệp Khai tin tưởng mười phần, các thôn dân là tự nguyện dời, hơn nữa toàn bộ đều đồng ý rồi.
Trần bí thư tự hỏi, nếu như mình ở đây, đột nhiên có người đã chạy tới
nói là cho mỗi người trong nhà một vạn, lại an trí xong chỗ ở mới,
chính mình khẳng định cũng sẽ đồng ý.
Nhưng là bất kể thế nào, chuyện lớn như vậy, trong huyện rõ ràng cũng
không biết, Diệp Khai tự xử lý, Trần bí thư cảm thấy chuyện này thật sự
bất thường, hiển nhiên là bỏ qua huyện ủy.
Chuyện như vậy, sao có thể không báo?
Trần bí thư lập tức khẩn trương, sau khi phỏng vấn vài nhà dân liền vội vàng chạy về tìm Ngô Đình Đống, nói với hắn chuyện này.