Trải qua Nam Cung thế gia một hồi nội chiến, Diệp Khai đành phải lùi lại thời gian về nước thêm một ngày.
Cái này cũng làm cho ý định Diệp Khai thừa dịp lấy việc công làm việc
tư đi Thụy Sĩ nhìn mặt con gái của hòa thượng Quách Du Du hòa triệt để
ngâm nước nóng. Vì vậy, Diệp Khai buồn bực một hồi, muốn trách cũng chỉ
có thể trách Nam Cung Lỗi làm ra thị phi.
Nếu không có như thế, chuyến đi châu Âu của Diệp Khai lần này viên mãn nhiều hơn.
Buổi tối vào lúc Nam Cung Vân chuẩn bị yến hội cảm ơn, Diệp Khai liền phát hiện một vấn đề, cha con Nam Cung Kinh Hồng cùng Nam Cung Thủ
Chuyết cứ vô cớ nhìn trộm mình, còn thỉnh thoảng thì thầm cái gì đó như
mưu đồ bất chính.
Tình huống này khiến cho Diệp Khai cảm thấy cần cảnh giác.
- Cha và ông nội cô giống như có chút rất không thích hợp.
Diệp Khai vừa dùng nĩa lấy một miếng bò bít tết vừa tranh thủ nói với Nam Cung Vân.
- Đừng để ý đến bọn họ, khẳng định lại đang tính toán ai đó.
Nam Cung Vân đã sớm quá quen thuộc, thuận miệng đáp một câu, chỉ là cô không biết, đối tượng tính kế lần này của Nam Cung Kinh Hồng cùng Nam Cung Thủ Chuyết là chính cô.
Diệp Khai lắc đầu, cảm thấy tai phải có chút nóng lên, hắn không khỏi
dùng tay vuốt vuốt, trong lòng tự nhủ lỗ tai nóng như vậy chính là sau
lưng có người nghị luận chính mình ah.
Tiếp đó là những món hải sản được đưa lên khiến Diệp Khai nhìn mở rộng
tầm mắt vì chế biến cầu kỳ. Mỗi một món đều cực kỳ dụng tâm, có thể thấy được tay nghề cao của đầu bếp của Nam Cung thế gia.
Chỉ là Diệp Khai lưu tâm nhìn một chút, liền phát hiện những món đưa
đến trước mặt hắn đều có tính tráng dương cao, tục ngữ nói là thôi tình. Điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ
đây là muốn làm gì vậy, biết rõ mình ra ngoài làm khách, bên người không có bạn gái, ăn mấy món này vào chẳng phải khó chịu không có chỗ phát
tiết sao.
Bởi vậy Diệp Khai lúc ăn cơm đành tiếc rẻ chọn lấy một chút hoa quả
salad cùng rau quả, thêm mấy miếng bò bít-tết, còn lại ngồi nhìn mấy món hải sản.
Nam Cung Vân lại không có chú ý tới điểm này, sau khi giải quyết chuyện trong nhà, tâm trạng cô rất thoải mái, ngay cả rượu đỏ cũng uống mấy
chén, hai gò má đỏ hồng mê người.
- Rượu không say mỗi người tự say, sắc không mê người người tự mê ah.
Diệp Khai chú ý tới sắc mặt biến hóa của Nam Cung Vân, cũng không khỏi cảm khái nói thầm một câu.
Vốn Nam Cung Vân đã là một thiếu nữ cực kỳ hấp dẫn, hôm nayuống một
chút rượu càng lộ vẻ quyến rũ mê người. Nhìn vào có cảm giác thi hứng
bừng bừng, mỹ nhân như rượu nguyên chất, quả nhiên là vô cùng hưởng
thụ.
Buổi tối Diệp Khai ngủ rất an tâm, chỉ là sau nửa đêm thấy chó sủa không ngừng ở bên ngoài rất phiền nhiễu.
Vào buổi sáng, chợt nghe có người phục vụ trong sân bàn tán đêm qua có
mấy con chó ở cổng ăn hết cơm thừa đồ ăn thừa, cắn nhau cả đêm.
Lời ong tiếng ve như thế tự nhiên không đề cập tới, đến xế chiều thì
mọi người an vị bay chuyến quốc tế tới thành phố Minh Châu.
Đợi đến lúc máy bay đáp xuống sân bay thành phố Minh Châu, mọi người
thấy trong phi trường đã có người giơ tấm biển lớn ghi dòng chữ “Nhiệt
liệt hoan nghênh Nam Cung tập đoàn tới thành phố Minh Châu khảo sát”,
thanh thế quả thực là không nhỏ.
- Chữ giản thể.
Ánh mắt Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử vẫn tinh tường, nhìn bức hoành phi, có chút cảm khái nói một câu.
Diệp Khai nghe xong không khỏi cười cười, trong lòng tự nhủ năm đó Nam
Cung Kinh Hồng ly khai vẫn dùng chữ phồn thể, hôm nay gần nửa thế kỷ
trở về thì cảnh lẫn người đã thay đổi, ngay cả văn tự tiếp tục sử dụng
hơn một ngàn năm cũng đã thay đổi hình dáng.
Nếu như ông ta đi Đài đảo, sợ là sẽ không có cảm khái thương hải tang điền như vậy.
- Những năm gần đây, đại lục vẫn sử dụng chữ đơn giản hoá.
Nam Cung Thủ Chuyết ở một bên nói.
Mặc dù nói Nam Cung Thủ Chuyết đã lui khỏi chức vụ Gia chủ nhưng hiện
tại Nam Cung Vân ngồi ở Frankfurt thống lĩnh hết thảy, an bài tộc nhân
di chuyển về nước, cho nên Nam Cung Thủ Chuyết được cùng đi với Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử. Là con trai trưởng, ông ta làm chuyện này, cũng
là bụng làm dạ chịu.
Nam Cung thế gia có một số chi nhánh ở đại lục, tuy nhân số không nhiều lắm, nhưng cũng tích cực đưa vào hoạt động cho nên đối với sự vụ đại
lục cũng không xa lạ gì, thậm chí bản thân Nam Cung Thủ Chuyết cũng có
thể đọc rất trôi chảy chữ giản thể.
Nam Cung Kinh Hồng lại nói:
- Kỳ thật năm đó lúc cha rời khỏi đại lục cũng có người phổ biến chữ
Hán đơn giản hoá, chỉ là không có đại quy mô sử dụng mà thôi, một quốc
gia chia năm xẻ bảy quốc gia, hiển nhiên làm không được điểm này.
- Điều này cũng đúng.
Nam Cung Thủ Chuyết nhẹ gật đầu, trong nội tâm lại thầm nói, lão gia tử
lúc này mới vừa mới trở lại đại lục liền định bắt đầu hát bài hát ca
tụng rồi, thật sự là nhân tài ah.
Về phần nói bên thành phố Minh Châu cũng xuất động không ít đại nhân vật tới nghênh đón đám Nam Cung Kinh Hồng.
Chủ nhiệm Trần Húc Sơ của Ủy Ban Mặt trận tổ quốc, Chánh văn phòng
thành ủy Hà Thiên Lâm đều có mặt ở phi trường, cùng đi còn có một vị
Tiền phó chủ nhiệm của Ban tổ chức trung ương, tuy chưa phải cán bộ
cấp Bộ nhưng cũng là đại nhân vật hưởng thụ đãi ngộ tương đương, có thể
nói cho đủ mặt mũi.
Tiền phó chủ nhiệm của Ban tổ chức trung ương đại biểu cho trung ương đến, bởi vì Nam Cung Kinh Hồng về nước, xem như Sở lão gia tử phát ra
mời, cho nên Ban tổ chức trung ương chắc chắn sẽ không tụt hậu. Bọn họ
cũng muốn tham dự toàn bộ hành trình, hơn nữa theo biên chế của Diệp
Khai thì hắn cũng là do chủ nhiệm Ban tổ chức trung ương trực tiếp lãnh đạo.
Trần Húc Sơ đại biểu mặt trận thống nhất biểu thị hoan nghênh đoàn Nam Cung Kinh Hồng trở về. Mặt trận thống nhất luôn luôn là một trong tam
bảo của Đảng, chuyện này thủy chung kiên trì, hiện tại cũng là như thế, nhất vào thời khắc mấu chốt này càng lộ ra địa vị thực tế trọng yếu.
Chánh văn phòng thành ủy Hà Thiên Lâm, đại biểu cho Bí thư thành ủy
Diệp Tử Bình nghênh đón đoàn của Nam Cung Kinh Hồng. Tuy hắn xếp hạng
mặt sau cùng, nhưng trên thực tế lại có vị trí rất quan trọng.
Nam Cung thế gia trở về nên an bài ở địa phương nào, còn có vấn đề tiếp đãi…những chuyện này cũng phải cần Hà Thiên Lâm tự mình xử lý. Dù sao
người ta không xa vạn dặm trở về tổ quốc, bên này an trí không thể để
cho lòng người lạnh ngắt.
- Nam Cung lão tiền bối gần trăm tuổi tuổi, trở về tổ quốc, đây là
chuyện may mắn của toàn thể quốc dân chúng ta, trung ương ủy thác tôi
tới nghênh đón, hoan nghênh lão tiền bối về nước định cư.
Tiền phó chủ nhiệm nắm tay Nam Cung Kinh Hồng, vừa cười vừa nói:
- Nếu có gì không dễ giải quyết cũng có thể nói ra, chúng ta cùng một chỗ thương lượng xử lý.
- Cảm tạ quý đảng, trung ương quan tâm, lão hủ hổ thẹn, cho đến hôm
nay mới trở về tổ quốc, nhưng có thể đem thân thể già yếu chôn cất ở cố
thổ, coi như là tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời này.
Biểu hiện Nam Cung Kinh Hồng lúc này giống hệt một lão nhân gần trăm tuổi, không có vẻ gì tinh anh.
Đối mặt Lão đầu tử còn quý hiếm hơn cả gấu trúc như vậy, đám Tiền phó
chủ nhiệm cũng không dám lại để cho lão đầu nhi mệt mỏiy, tranh thủ
thời gian nói ngắn gọn, mỗi người thì thầm hai câu lấy cảm tình rồi an
trí lên xe đưa về khách sạn nghỉ ngơi.
Chánh văn phòng thành ủy Hà Thiên Lâm thấy Diệp Khai, không khỏi muốn
trò chuyện một hai câu. Hiện tại hắn xem như nhân vật trọng yếu trong
trận doanh của Diệp Tử Bình, khác hẳn với trước kia.
- Diệp Chủ tịch thành phố mỗi lần xuất hiện luôn sẽ có chuyện lớn phát
sinh, chỉ là không có nghĩ đến, lần này anh lại mời được Nam Cung Kinh
Hồng lão tiên sinh về, thật làm cho người kinh ngạc.
Hà Thiên Lâm nói với Diệp Khai.
- Ha ha, tiện đường mà thôi, vừa vặn cùng máy bay về nước.
Diệp Khai cười cười nói.
Nội tình chuyện này người bình thường không biết, người biết cũng sẽ
không đi nói lung tung, nếu như Hà Thiên Lâm không phải là tâm phúc của
Diệp Tử Bìnhthì hắn cũng không thể nào biết được nội tình.
Chỉ là biết rõ quy biết rõ, Diệp Khai tuyệt đối sẽ không đi nói lung tung.
Lại nói tiếp, Hà Thiên Lâm bây giờ là phó cấp Bộ, Diệp Khai là cấp
trưởng Ban, giữa hai người cũng kém nửa cấp mà thôi, chỉ là Hà Thiên
Lâm bây giờ là thường ủy thành phố Minh Châu, tự nhiên có hàm kim lượng
cao hơn cán bộ cùng cấp một chút, nhưng nhìn theo quan hệ giữa hai người thì rất thân cận.
Lần này Nam Cung thế gia trở về tuy chỉ có không đến trăm người, nhưng
nhìn quy mô cũng tương đối khổng lồ, giống như một đoàn lữ hành, cũng
may điều kiện Minh Châu đã tiến bộ hơn nhiều, khách sạn mọc lên san sát
như rừng, an trí bọn họ ở một khách sạn mới khu Đông của Phổ giang.
Đám Tiền phó chủ nhiệm cũng tạm thời ở lại đây, nhiệm vụ của bọn họ
là đợi lúc Nam Cung Kinh Hồng khỏe lại sẽ lên kinh thành gặp gỡ Sở lão
gia tử cùng một ít lão đồng chí khác, hoặc là cao tầng cũng sẽ có người
ra mặt thăm hỏi.
Thân phận Nam Cung Kinh Hồng không tầm thường, có ý nghĩa rất lớn bên
Đài đảo, lần này về nước tự nhiên sẽ chấn động tứ phương, cho nên tin
tức này trợ giúp rất lớn đối với địa vị chính thống của đại lục. Nếu
không như thế, bọn họ cũng không có khả năng đạt được đãi ngộ cao.
Đoàn xe vừa mới đi ra không lâu, Diệp Khai nhận được điện thoại của Lê thúc:
- Ân, vừa nhận được tin tức nói người bên kia đã cài đặt một chút phiền toái trên đường, bọn cháu coi chừng.
Diệp Khai sau khi nghe, quay đầu hỏi Hà Thiên Lâm:
- Tuyến đường lên kinh của chúng ta đã an bài từ sớm hay sao?
- Ân, tất nhiên rồi, chuyện Nam Cung lão tiên sinh rất quan trọng nên đã sớm an bài tốt tuyến đường an toàn.
Hà Thiên Lâm gật đầu hồi đáp.
- Con đường này có chút không an toàn, thay đổi tuyến đường.
Diệp Khai quyết định thật nhanh nói.
- Thay đổi tuyến đường?
Hà Thiên Lâm nghe xong, có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ đến thân phận khác của Diệp Khai vẫn gật đầu đáp ứng.
Đoàn xe lập tức rẽ lách đi qua, vòng vèo thêm hơn năm km rồi mới quẹo
vào đại lộ, sau đó đi qua con đường khác về chỗ khách sạn.