Quan Môn

Chương 955: Chương 955: Trong hi vọng có đau buồn âm thầm




Khi quay về tới đại viện thành ủy, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao Maserati màu đỏ đỗ ngay phía trước sân viện.

Xe của Diệp Khai ngừng lại, liền nhìn thấy Nam Cung Vân trong xe bước xuống chờ hắn phía trước.

- Sao Nam Cung đại tiểu thư lại tới đây?

Diệp Khai cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Về chuyện Nam Cung Vân đến Đông Sơn hiện tại đã có rất nhiều người hay biết, mà Diệp Khai cũng đã nói với Mộc Uyển Dung thật rõ ràng việc Nam Cung gia tộc muốn tài trợ xây dựng năm mươi ngôi trường trung học ngay trong thành phố Đông Sơn.

Trên thực tế điều kiện trước kia là tài trợ xây một trăm ngôi trường trung học, nhưng Diệp Khai cân nhắc tình huống thực tế của Đông Sơn xây dựng năm mươi trường là đã đủ, mặt khác năm mươi chỗ còn lại có thể rải bên trong tỉnh Hà Đông, giúp đỡ địa phương cho người nghèo có chỗ học tập, bằng không xây dựng tới một trăm ngôi trường ở tại Đông Sơn nhất định sẽ làm rất nhiều người chỉ trích.

Dù vậy Diệp Khai cũng không dự định lập tức tỏ ý thành phố Đông Sơn chỉ tiếp thu xây dựng năm mươi ngôi trường mà thôi, mục tiêu một trăm trường trước đó sẽ từ từ nhường ra ngoài mới có thể làm cho người ta cảm thấy hắn đã hi sinh nhượng bộ rất lớn.

Hơn nữa năm mươi trường học nhường ra, cũng phải đổi về một ít điều kiện, bằng không chẳng phải là vô cùng thiệt thòi?

Về sự tình đầu tư một tỷ đô la, Diệp Khai chỉ cần nói điều kiện với mấy vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, căn bản không cần rải xuống bên dưới tỉnh.

- Tôi đến thương lượng chút việc với Diệp chủ tịch!

Nam Cung Vân mỉm cười nói.

- Ah, vào nhà nói chuyện đi!

Diệp Khai gật nhẹ đầu, sau đó dẫn đầu đi vào trong biệt thự của mình.

Biệt thự của Diệp Khai bình thường không cần nhóm cảnh vệ của Lý Hải ở lại, bọn họ ở trong một ngôi nhà lầu bên ngoài. Khoảng cách đôi bên rất gần, nếu gặp phải chuyện gì họ mới chuyển qua ở chung với Diệp Khai.

Bởi vậy sau khi Từ Chỉ Đồng được người của Lý Hải đưa lên máy bay đi Minh Châu, Điền Thanh cũng đã đi làm thư ký cho Mộc Uyển Dung, trong nhà liền trống trải, chỉ còn lại một mình Diệp Khai.

- Nhà ở rất lớn, đáng tiếc không có nhân khí!

Nam Cung Vân đi vào liền đánh giá một tiếng.

- Ngồi đi, có chuyện gì muốn nói sao?

Diệp Khai cũng không để ý lời nói của nàng, sau khi đi vào chỉ chỉ lên sô pha trong phòng khách, ý bảo Nam Cung Vân ngồi xuống nói chuyện.

- Nhị thiếu gia, tôi muốn cùng anh chứng thực việc tài trợ xây trường học đó thôi.

Nam Cung Vân ưu nhã ngồi xuống, hai chân bắt chéo nhìn Diệp Khai nói ra.

Hôm nay Nam Cung Vân mặc sơ mi màu trắng cùng váy màu đen, mang tất chân màu da cùng đôi giày đen, lúc này nàng ngồi gác chéo chân nên váy hơi kéo lên cao, rất dễ dàng nhìn thấy cảnh xuân bên trong.

Diệp Khai ổn định tâm thần không để yêu nữ hấp dẫn, lấy ra bản đồ địa hình thành phố Đông Sơn, chỉ vào những tình huống phân chia khu huyện giảng ra ý kiến của mình.

Hiện tại thành phố Đông Sơn tổng cộng có mười bốn huyện khu, tình huống bốn huyện khu chung quanh nội thành khá tốt, không cần xây dựng trường học bên trong, cho nên trọng điểm sẽ đặt ở mười huyện khu còn lại.

- Từng huyện khu có thể xây dựng trường trung học đủ dung nạp ba ngàn học sinh, trên cơ bản có thể giải quyết vấn đề nhu cầu!

Diệp Khai giảng quy hoạch của mình với Nam Cung Vân.

Hiện tại tổng nhân khẩu thành phố Đông Sơn đại khái khoảng năm triệu người, học sinh trường cấp hai ước chừng hai trăm hai mươi ngàn, nếu kiến thiết năm mươi trường đủ dung nạp ba ngàn học sinh mỗi trường, như vậy có thể giải quyết vấn đề một trăm năm mươi ngàn học sinh đi học, điều này đối với huyện khu chung quanh mà nói là phi thường trọng yếu.

- Bởi vì giới hạn bởi các nguyên nhân hạn chế trong điều kiện kinh tế, hiện tượng bỏ học tương đối nghiêm trọng, bằng không các trường học phải có nhân số học sinh lên tới hai trăm tám mươi ngàn!

Diệp Khai giải thích với Nam Cung Vân:

- Lý tưởng của tôi là nhanh chóng giải quyết vấn đề này, ít nhất phải cam đoan nhi đồng tới độ tuổi có thể nhập học, mà chất lượng kiến trúc của trường học cũng phải bảo đảm tin cậy an toàn!

Nam Cung Vân nghe xong lời nói của Diệp Khai liền đưa ra một nghi vấn:

- Vì sao anh chỉ cân nhắc kiến thiết trung học mà không cân nhắc kiến thiết tiểu học đây?

- Điều này cũng có nguyên nhân đấy!

Diệp Khai giải thích:

- Sau khi xây dựng trường trung học mới, trên căn bản trường trống trước kia còn có thể sử dụng thêm một thời gian, có thể thay đổi thành trường tiểu học sử dụng, mà bởi vì học sinh tiểu học còn quá nhỏ, năng lực tự chủ còn rất yếu, cho nên vấn đề học sinh đi học nên giải quyết gần thôn xóm họ ở thì phù hợp hơn một chút.

Nam Cung Vân nghe xong lời giải thích của Diệp Khai, có chút kinh ngạc nói:

- Trước kia tôi luôn cho rằng sở dĩ nhị thiếu gia có thể đi tới vị trí hiện tại chủ yếu là dựa vào gia tộc giúp đỡ, hiện tại xem ra đã có chút võ đoán, anh hiểu rõ tình huống khu quản hạt như vậy còn có thể một lòng suy nghĩ cho dân chúng, quả thật có chút vượt ngoài dự đoán của tôi.

- Sống ngày nào hay ngày ấy thôi, nếu đã ở vị trí này khẳng định phải làm ra một ít sự tình, ngồi không ăn bám không phải là tác phong của tôi!

Diệp Khai dựa ra sau sô pha, trầm ngâm nói.

- Như vậy khi nào chúng ta bắt đầu chọn lựa nơi xây dựng?

Nam Cung Vân lại hỏi.

- Loại chuyện này không cần chúng ta tự mình đi làm đâu.

Diệp Khai tỏ vẻ:

- Đem danh ngạch phân phối xuống dưới, do trong huyện tự làm quyết định là được, bọn họ đem phương án báo cáo lên trên, chúng ta thẩm tra một chút, nếu không có vấn đề gì lớn, trực tiếp khởi công xây dựng là được.

- Còn có một vấn đề, có thể trên danh tự của trường học dùng danh hào Nam Cung gia chúng tôi hay không?

Nam Cung Vân lại hỏi một vấn đề phi thường mẫn cảm.

- Ah?

Diệp Khai nghe được lập tức thoáng sửng sốt, sau đó cân nhắc vấn đề này.

Kỳ thật đối với việc tài trợ xây trường cần dùng tên nhà tài trợ không phải là vấn đề gì lớn, trước kia từng có thật nhiều tiền lệ, nổi tiếng nhất là Dật Phu Quán trong tất cả đại học.

Nhưng trong lịch sử Đông Sơn còn chưa từng có trường học nào làm qua chuyện này, cho nên Diệp Khai cũng không tiện lập tức quyết định, vì vậy hắn nói:

- Chuyện này kỳ thật không nằm trong điều kiện trước đó chúng ta đã bàn bạc, nhưng nếu cô đã có yêu cầu này, tôi có thể suy nghĩ lại, sẽ đem ra thảo luận trong hội thường ủy, nếu mọi người không có ý kiến gì thì tôi không phản đối.

- Tốt!

Nam Cung Vân cảm thấy Diệp Khai làm việc thật lưu loát, vì vậy lại hỏi thăm một việc:

- Về chuyện đầu tư một tỷ đô la tại Minh Châu, anh mau chóng đưa ra một phương án đi!

- Chuyện này tôi cần cùng cao tầng thảo luận một chút, cô không nên gấp!

Diệp Khai trả lời.

Trên thực tế về vấn đề này Diệp Khai đã lấy được cao tầng thông cảm, hiện tại vẫn một mực gác qua là vì bên Minh Châu còn chưa an bài xong, dù sao đầu tư một tỷ đô la đột nhiên ném vào, đây là chuyện thật trọng đại, bên Diệp Tử Bình còn cần chuẩn bị sẵn sàng, không thể để số tiền kia biến thành vô ích.

- Không phải do tôi sốt ruột, mà là ông nội tôi thúc giục liên tục đó thôi.

Thần sắc Nam Cung Vân có chút nóng nảy:

- Nếu trong một tháng còn chưa hoàn thành được mục tiêu, ông sẽ thay người đến thao tác rồi!

Khó trách Nam Cung Vân lại sốt ruột như thế, dù sao đời thứ ba của Nam Cung gia không phải chỉ có một mình Nam Cung Vân, còn có thật nhiều anh em họ lẫn ruột thịt, những người kia đều là một trong những người thừa kế của gia tộc, cho nên ai cũng hi vọng đem vấn đề gia tộc hồi hương giải quyết trong tay mình, sau đó đạt được số gia sản mà Nam Cung Kinh Hồng đã hứa hẹn, trở thành gia chủ mới của Nam Cung gia.

Vì mục đích này sẽ không bài trừ có người vụng trộm sử dụng thủ đoạn ngăn cản đối phó lẫn nhau.

Cho nên Nam Cung Vân có chút nóng vội.

- Ân, thời gian một tháng thì đủ rồi, ông nội của cô muốn quang minh chính đại quay về, mà muốn tự mình về thì có chút không ổn, tôi đang suy nghĩ nhờ nhân vật thực quyền đưa lời mời với ông nội cô, cho nên độ khó khăn sẽ lớn hơn một chút.

Diệp Khai thấy Nam Cung Vân tỏ vẻ sốt ruột nên lộ ra một chút ý nghĩ của mình.

- Ah? Thật có thể như thế sao?

Quả nhiên sau khi Nam Cung Vân nghe được lập tức liền có chút hưng phấn.

Vấn đề lớn nhất của Nam Cung Kinh Hồng là không thể tẩy trắng thân phận ngày trước, cho nên hiện tại có quê hương lại không thể quay về, chỉ phải phát triển tại hải ngoại, trải qua sinh hoạt giàu có, nhưng hiện tại lớn tuổi muốn lá rụng về cội thật sự là gặp khó khăn.

Đổi một thân phận trở về, không phải không được mà là bản thân Nam Cung Kinh Hồng không muốn bị ủy khuất như thế.

Nếu như cao tầng chính phủ nội địa có thể đưa ra lời mời, những vấn đề kia sẽ không còn tồn tại, dù sao thân phận của Nam Cung Kinh Hồng có ảnh hưởng phi thường trầm trọng đối với chính quyền cũ, chỉ vì một ít món nợ cũ năm xưa khiến người bình thường không dám giúp đỡ, vì vậy mới đem sự tình giằng co cho tới hiện tại vẫn không cách nào giải quyết.

Nếu như Diệp Khai có thể triệt để giải quyết được chuyện này thì đối với Nam Cung thế gia mà nói là chuyện vui mừng lớn.

- Người khác tôi không biết có thể nói động được hay không, nhưng Sở lão gia tử hẳn là có thể được!

Diệp Khai nói ra.

Trước kia Sở lão gia tử từng làm công tác tình báo đặc thù, trong phương diện này được xem là nhân vật cấp nguyên lão, biết rõ nội tình lúc đó, nếu như ông có thể ra mặt giải quyết vấn đề này, trong cao tầng lại phụ họa với ông một chút, chuyện này xem như đã giải quyết, dù sao những người năm đó trên cơ bản đều chết hết, lưu lại chỉ là một ít người đã về hưu mà thôi.

- Vậy thì tranh thủ thời gian xử lý đi!

Nam Cung Vân kích động nói với Diệp Khai.

Tâm tình của nàng đương nhiên là vô cùng hưng phấn, nếu việc này làm thành, hơn nữa còn làm được xinh đẹp như vậy, lão gia tử nhất định sẽ phi thường cao hứng, việc nàng muốn trở thành gia chủ xem như càng nắm chắc.

Nghĩ tới đây nàng không khỏi đem thân thể của mình dựa sát vào người Diệp Khai, cười cười nói nói thản nhiên dùng bộ ngực cọ cọ cánh tay hắn, một tay vuốt vuốt lên đùi hắn, không ngừng ma sát.

- Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân!

Diệp Khai trừng mắt liếc nàng.

Mặc dù nói được mỹ nhân ôm ấp là cảnh đẹp ý vui, nhưng đối với Nam Cung Vân mà nói Diệp Khai có chút tâm lý oán hận, nếu như anh đụng phải một mỹ nữ, từ trên người nàng tùy tiện đều đụng phải vũ khí sát thương, anh cũng sẽ không còn cảm giác gì với mỹ mạo của nàng.

Đối với việc của Nam Cung gia, hiện tại Diệp Khai xử lý đã gần xong xuôi, nhưng đối với Nam Cung Vân, hiện tại hắn còn chưa suy nghĩ nên làm sao xử trí, là thu nhận nàng thì có vẻ như không được tốt cho lắm.

Ý nghĩ của Diệp Khai đương nhiên là tốt, nhưng hiện tại hắn còn không nghĩ đến bên Tưởng Hiển Thông của Bộ an ninh vẫn có người một mực nhìn chằm chằm chuyện Nam Cung gia trở về, đối với vấn đề này bọn họ luôn lo lắng quá nặng nề.

Mặt khác, một đám người bên Đài đảo đối với vấn đề Nam Cung gia trở về cũng đang không ngừng lo lắng, suy nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.