Con bà nó, người nào lá gan lớn như vậy, rõ ràng dám nói bừa trước cửa Ủy hội thôn.
Không nói Diệp Khai, mọi người đều nhìn ra cửa lớn, muốn xem là thần
thánh phương nào, rõ ràng dám coi rẻ uy nghiêm Diệp thôn trưởng?
Diệp Khai cũng thấy kinh ngạc, trong lòng tự nhủ được a, không ngờ vừa ra Thánh Vương thôn đã có người tài ba đến.
Đang lúc nói chuyện, một tên bụng bự xuất hiện.
Đúng vậy, chính là một tên bụng bự, không phải đang mang thai mà là bụng bự.
Nhìn lên là một nam tử cao lớn mặc đồng phục cảnh sát, mặt trắng, rất có vài phần sát khí, , đôi mắt cũng là thần quang tứ xạ, rất có uy nghiêm.
Nếu như không phải vì cái bụng thì hắn xem như hình tượng một cảnh sát uy vũ.
Nhất là tay phải của hắn như có như không đặt tại chỗ đeo súng ngắn bên hông, càng tạo ra cảm giác đằng đằng sát khí.
Người đến bất thiện ah!Mọi người thấy hắn, đều có một loại ấn tượng như vậy!
Phía sau hắn có thêm năm sáu cảnh sát, còn có mấy người mặc thường phục, nhìn trên cũng có phù hiệu cảnh sát, tổng cộng có mười mấy người.
- Thang đồn trưởng, cứu mạng ah!
Đám côn đồ bị dân binh khống chế lập tức hô to gọi nhỏ.
Ngưu Nhị thấy viên cảnh sát cao lớn này lập tức tỉnh táo, kêu toáng:
- Thang đồn trưởng, những người này bắt người trái phép, anh phải làm chủ cho chúng tôi!
- Đồn trưởng?
Diệp Khai nhìn này cảnh quan liếc, có chút kinh ngạc.
Ngô Đình Đống thấy kia người đã tới, liền nói với Diệp Khai:
- Đồn trưởng công an thị trấn Tây Liễu Thang Hữu Vi, ăn cánh với Ngưu Nhị.
Diệp Khai khẽ gật đầu, nghĩ thầm nguyên lai là cảnh phỉ rắn chuột một ổ ah, loại chuyện này ở địa phương luôn tránh không khỏi.
Cảnh sát dù thế nào cũng nuôi không nổi một cái bụng lớn như vậy, không kiếm một chút khoản thu nhập thêm nhất định là qua không được.
Đương nhiên, vì nghiệp vụ cảnh sát nên bọn họ cũng thường xuyên qua lại với thế lực bản thổ. Một phương diện có thể là vì tin tức linh thông,
một phương diện khác cũng là vì mượn cơ hội phát tài.
Giống như có nhiều chỗ, kẻ cắp chuyên nghiệp đều do cảnh sát bảo kê, có thu nhập thì mọi người chia theo như tỉ lệ. Nếu như bị bắt thì đám kẻ
cắp chuyên nghiệp này sẽ được bảo lãnh cũng không phải là gì hiếm hoi.
Bây giờ nhìn lại, những cảnh sát này nhất định là thông đồng cùng Ngưu
Nhị t, nếu không sẽ không xuất hiện trùng hợp như vậy tại tân Thánh
Vương khu.
Quả nhiên, Thang đồn trưởng tựa hồ vừa mới phát hiện Ngưu Nhị liền ra vẻ ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó lại hỏi:
- Ngưu Phái Nhiên, sao anh ở đây? Ân, các anh bắt hắn làm cái gì?
Ngưu Nhị cũng tinh ranh, thêm mấy dân binh lực lưỡng đứng chắn đó, thấy cảnh sát đến thì đều khẩn trương không biết giải quyết thế nào, đưa mắt nhìn sang Ngô Đình Đống.
Dù sao, Ngô Đình Đống mới là Đại đội trưởng dân binh.
- Trùng kích cơ quan chính phủ, âm mưu công kích cán bộ lãnh đạo quốc gia, người như vậy, không bắt lại, chẳng lẽ bắt ai?
Ngô Đình Đống không cần phải cho Thang đồn trưởng mặt mũi.
Thang Hữu Vi là mặt hàng gì, Ngô Đình Đống rất tinh tường. Trước kia
tuy không dám trêu chọc hắn, nhưng hiện tại có Diệp Khai bảo kê, còn cần sợ hắn sao? Bởi vậy giọng có chút khinh miệt.
- Đáng giận!
Thang Hữu Vi vẫn không nói gì, một người cảnh sát bên cạnh đã kêu lên:
- Anh biết nói chuyện với ai không?! Đây là Thang đồn trưởng! Các anh
bắt người trái phép, rõ ràng còn có lý rồi, thật sự là một đám người
thiếu kiến thức pháp luật! Mau đem người thả ra, nếu không bắt hết cả
đám!
Viên cảnh sát vừa hô như vậy, đám dân chúng lập tức xôn xao, dù sao dân
chúng vẫn tương đối thuần phác, không ai nguyện ý đối nghịch cùng chính
phủ, đồn công an trong mắt họ coi như là người phát ngôn chính phủ
rồi.
Đám dân binh cũng thấy bất an, không biết nên nghe ai?
Thang Hữu Vi thấy người Thánh Vương thôn đã có chút rối loạn cũng rất uy nghiêm nói:
- Các anh tự bắt người là không đúng, là phạm pháp có biết không?! Còn
không mau đem người thả?! Các anh không muốn trên đường phạm tội càng
chạy càng xa chứ!
Một cảnh sát bên cạnh đánh trống reo hò:
- Thang đồn trưởng đã cho các anh cơ hội, nếu không cầm chặt, đến lúc
đó chúng ta động thủ bắt người, có hại chịu thiệt chính là các anh, súng đạn không có mắt đấy!
Lập tức đám cảnh sát ào tới muốn đẩy bạt các dân binh.
- Tôi xem ai dám?!
Ngô Đình Đống thấy Diệp Khai vẻ mặt trầm ổn, lập tức thấy vững tin.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ vì tố chất đám dân binh.
Những người này dù sao đều là hắn mang ra, dù nói không có trải qua
huấn luyện chính quy, nhưng cũng không thể nói quá kém, hôm nay thậm chí có dấu hiệu lỏng lẻo như vậy thật khiến hắn mất mặt. Lúc này thấy bên
cảnh sát muốn đột phá, lập tức gầm lên giận dữ.
Hắn vừa như vậy khiến các dân binh lấy lại dũng khí, dùng thân thể hợp thành tường vây, đem ngăn bọn cảnh sát tại bên ngoài.
Bọn cảnh sát dù sao ít người, hơn nữa tố chất chưa hẳn thật tốt, bị đám dân binh ngăn cản không thể vào. Một cảnh sát căm tức rút súng lục, bắn chỉ thiên một phát:
- Không muốn chết thì tránh ra!
Một tiếng súng vang lên, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Các thôn dân cũng không nghĩ tới, thật đúng là có cảnh sát dám nổ súng à?!
- Nhìn cái gì vậy, còn không lập tức thả người?!
Viên cảnh sát thấy mọi người đều tĩnh lặng lại, lập tức quát.
Diệp Khai nhướng mày, nói với Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch bên cạnh:
- Dám nổ súng ở nơi công chúng, thật to gan, tước súng của hắn, đem người khống chế lại!
Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch lên tiếng, thân thể khẽ động, vọt tới bên
tên cảnh sát, chỉ loáng cái đã đánh cho hắn bầm dập, súng ngắn cũng bị
đoạt mất, còn còng tay lại.
- À?!
Bọn cảnh sát đều không ngờ tới, lại có thể phát sinh biến cố như vậy.
- Đánh lén cảnh sát?!
Thang Hữu Vi thấy vậy trừng mắt, quát to, tay sờ lên chỗ đeo súng ngắn bên hông.
Hắn chưa từng nghĩ qua, lá gan những thôn dân này lớn thế, trước mặt
hơn mười cái cảnh sát cũng dám ngang nhiên cướp đoạt vũ khí, còn đánh cả cảnh sát!
Lật trời nữa à! Thang Hữu Vi rút súng ngắn, đang muốn nhắm ngay Lê
Nhị cùng Phùng Thiên Dịch nổ súng thì chợt nghe một tiếng súng giòn tan
vang lên, súng ngắn của Thang Hữu Vi rơi xuống trên mặt đất, cổ tay của
hắn xuất hiện một lỗ máu.
- Ah.
Thang Hữu Vi hét thảm một tiếng, tay trái ôm lấy tay phải bị thương, khó tin địa nhìn một cô gái trẻ ngoài cửa.
Rõ ràng dám đánh lén cảnh sát, lại nổ súng đả thương cảnh sát?!
Đây rốt cuộc là ngày mấy ah, đây là Thánh Vương thôn ư, cảm giác như thế nào hình như là tiến vào ổ thổ phỉ ah!
Ccổ tay Thang Hữu Vi kịch liệt đau nhức, trong lòng cũng loạn thành một đoàn, hoàn toàn đã mất đi năng lực tư duy bình thường.
Một tiếng súng này vang lên, chẳng những đánh trúng vào cổ tay đồn
trưởng Thang Hữu Vi, cũng làm bọn cảnh sát mất tin tưởng, làm cảnh sát
đã nhiều năm như vậy, còn chưa từng có trải qua bắn nhau ah, ai nghĩ đến Thánh Vương thôn lại gặp.
Chẳng những có người đánh lén cảnh sát, còn có người nổ súng đả thương cảnh sát, đây là thế đạo gì à?!
Chẳng lẽ lại, làm cảnh sát cũng có phong hiểm rồi hả?!
Bất quá lúc này súng ngắn của đám cảnh đã bị tước hết, chỉ dựa vào dùi cui thì uy lực thật sự không lớn.
Bởi vậy, bọn cảnh sát lập tức chần chờ, cũng không dám nhúc nhích.
Trong phòng tất cả mọi người không nói.
Đối phương ngay cả trưởng đồn công an cũng dám nổ súng đả thương, còn có chuyện gì ngăn được hay sao?
Nhìn cô gái từ ngoài cửa bước vào, tất cả mọi người đều khẽ rùng mình.
Diệp Khai nhìn xem Tạ Quân Ngọc Tạ đi tới, cũng hơi cười khổ. Sự tình
hôm nay, hắn cũng không có ý định làm lớn, bây giờ đột nhiên thấy Tạ
Quân Ngọc rõ ràng xuất thủ, không, là bắn súng, vậy thì chuyện hơi phức
tạp rồi.
Dù sao, đánh nhau ẩu đả cùng nổ súng đánh lén cảnh sát là hai chuyện khác nhau, Diệp Khai cảm thấy có chút vò đầu.
Ngược lại Thang Hữu Vi lúc này dần trấn định, bịt vết thương, trừng mắt nói với Tạ Quân Ngọc:
- Nổ súng đánh lén cảnh sát, đả thương cảnh sát nhân dân, cô biết tội
danh này như thế nào không?! Còn không mau buông súng, tranh thủ xử lý
khoan dung?!
Tạ Quân Ngọc tiến đến, có chút xem thường nhìn, xoay súng hai vòng rồi mới nhét vào bao súng ở nách, khiêu khích:
- Anh cảm thấy, tôi dám nổ súng, còn có thể lo lắng những vấn đề này?
Thang Hữu Vi nghe xong, lập tức ngẩn cả người, hắn thật đúng là không có suy nghĩ qua vấn đề này.
Đầu óc của hắn đã có chút không đủ dùng, cũng không biết có phải vì
thiếu máu hay không, lúc này được Tạ Quân Ngọc nhắc nhở mới nhớ tới vấn đề này. Tựa hồ, Tạ Quân Ngọc chỉ dùng súng cô ta bắn hắn?!
- Cô?! Có súng?!
Thang Hữu Vi ngần ngừ.
- Dương nhiên.
Tạ Quân Ngọc hừ một tiếng nói.
- Tôi là đồn trưởng thị trấn Liễu Tây!
Thang Hữu Vi nhìn Tạ Quân Ngọc nói:
- Tôi mặc kệ cô từ đâu đến, cô đánh lén cảnh sát là phạm vào trọng tội! Tôi lấy tư cách đồn trưởng cảnh cáo cô, lập tức thả vũ khí, tới đồn
chúng tôi tự thú! Bằng không mà nói, hết thảy hậu quả, do chính cô gánh
chịu!
Thang Hữu Vi nói vậy vì suy nghĩ Tạ Quân Ngọc thoạt nhìn không giống
như là cùng hung cực ác, mặc kệ súng của cô ta ở đâu ra, cũng mặc kệ lai lịch, rõ ràng là đánh lén cảnh sát!
- Trưởng đồn công an?!
Tạ Quân Ngọc nghe xong, đùa cợt nói:
- Quan thật lớn ah!