Quan Môn

Chương 931: Chương 931: Trương Nhất Sơn phiền não




Bất quá lời của Trương Nhất Sơn còn chưa xong, hắn lại nói thêm:

- Bổ nhiệm ủy viên thành ủy, phó chủ tịch thành phố, cục trưởng Cục cảnh sát đồng chí Đặng Kim Hữu làm ủy viên thường ủy thành ủy, phó chủ tịch thành phố, cục trưởng Cục cảnh sát…

Đặng Kim Hữu nghe xong trong nội tâm chợt cả kinh, nhưng đồng thời liền hiểu được mặc dù Diệp Khai đáp ứng hắn chức vị phó chủ tịch thường vụ không được chấp thuận, nhưng dù sao người ta cũng đã xuất lực, với chức quyền hiện tại của hắn tiến nhập vào hàng ngũ thường ủy thành ủy, kỳ thật so với phó chủ tịch thường vụ thành phố càng có lợi ích thực tế nhiều hơn.

Dù sao trong tay hắn nắm chắc hệ thống cảnh sát, là cơ cấu thực quyền, so sánh với chức vụ phó chủ tịch thường vụ thành phố càng thêm ngưu bức hơn.

Hiện tại hắn mới hiểu rõ tinh tường, vì sao Diệp Khai dám cam đoan với hắn, thực sự hắn không lấy được vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố là vì địa vị của đối phương quá lớn, đã là cán bộ cấp chính sảnh rồi mà nhảy xuống địa phương đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ thành phố, bại bởi người như vậy trong nội tâm Đặng Kim Hữu cũng thăng bằng hơn không ít, dù sao hắn vẫn có thu hoạch, danh hiệu ủy viên thường ủy thành ủy thật sự là trọng yếu.

Vì vậy Đặng Kim Hữu cũng đứng lên cúi đầu cảm tạ.

Sau đó Trương Nhất Sơn lại tiếp tục tuyên bố hai quyết định:

- Miễn đi chức vụ bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc thành ủy Đông Sơn của đồng chí Trương Thiếu Kiệt, sẽ có phân công khác!

Trương Thiếu Kiệt nghe xong không khỏi có chút sợ ngây người, hắn hoàn toàn thật không ngờ trong tỉnh đột nhiên đem hắn triệt chức như vậy.

Theo đạo lý mà nói, từ bên ngoài mà giảng hắn cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, trong tỉnh đột nhiên ra tay đối với hắn, thật không biết là dùng danh nghĩa gì đến thực hiện?

Chỉ là hiện tại hắn cũng tinh tường, đối với hắn chỉ là miễn chức, hơn nữa nói có phân công khác, chỉ là không biết mấy chữ này rốt cục là qua loa hay là còn có cân nhắc xác thực khác.

Theo tình huống hiện tại của Đông Sơn mà xem, có thể nói là gió nổi mây phun, Trương Thiếu Kiệt rất khó tin tưởng mình còn tìm được vị trí tốt.

Trong lòng phó bí thư Lý Văn Hải có chút mất bình tĩnh, đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ thành phố Giang Hiểu Mai là cán bộ cấp chính sảnh, thoạt nhìn sau này vững vàng áp hắn một đầu, trong vô hình tuy vị trí của hắn không có biến hóa, nhưng đã trở thành cán bộ bài danh thứ tư trong Đông Sơn, lui ra sau một bước.

Sự biến hóa này làm cho hắn có chút bất mãn, lại mang theo chút bất đắc dĩ.

Nhất là minh hữu kết minh, Trương Thiếu Kiệt đã bị miễn chức, việc này đối với hắn mà nói là đả kích lớn, có thể nói hiện tại ba người xếp hạng trước hắn thực sự hắn không có chút biện pháp nào đối với người ta.

Bộ trưởng Trương Nhất Sơn tuyên bố xong bổ nhiệm, lại nói ra một trận đạo lý lớn, yêu cầu các cán bộ Đông Sơn đoàn kết, lấy Mộc Uyển Dung làm hạch tâm xây dựng phát triển thành phố Đông Sơn vân vân…

Diệp Khai cũng đưa ra phát biểu, tỏ vẻ Ủy ban thành phố sẽ theo sự lãnh đạo của thành ủy, chuyên tâm làm tốt công tác kiến thiết kinh tế thành phố Đông Sơn.

Mộc Uyển Dung thì khiêm tốn hơn, vừa lên cũng không thao thao bất tuyệt, chỉ đơn giản tỏ vẻ cảm tạ lãnh đạo Tỉnh ủy, lại tràn đầy niềm tin với công việc của mình tại Đông Sơn.

Về phần phó chủ tịch thường vụ Giang Hiểu Mai lại không có gì lên tiếng, vì vậy không ai hiểu rõ nữ nhân có tướng mạo xinh đẹp kia trong nội tâm rốt cục đang suy nghĩ chuyện gì.

- Không khí thành phố Đông Sơn thật sự là không tệ…

Sau khi tan họp, Trương Nhất Sơn cùng mọi người đi ra khỏi phòng, hít sâu không khí bên ngoài, nhịn không được thở dài nói.

- Về chuyện này bộ trưởng Nhất Sơn cùng Mộc bí thư đều có quyền lên tiếng ah!

Diệp Khai cười cười nói.

Không khí bên Long Thành dạo gần đây đã có cải thiện, nhưng chất lượng nhất định không có cách nào so sánh với Đông Sơn, Trương Nhất Sơn cùng Mộc Uyển Dung đều đến từ Long Thành, đối với chuyện này đương nhiên là có cảm xúc sâu nhất.

- Không khí của thủ đô cũng rất tệ hại, gần đây thành phố đang làm chương trình tiết kiệm năng lượng, hạn chế ô nhiễm, công ty sắt thép của thủ đô đã có ý định di chuyển ra ngoài, chỉ là đầu tư quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào quyết định!

Đi theo phía sau Giang Hiểu Mai chợt lên tiếng nói.

Diệp Khai gật gật đầu, đối với tình huống trong thủ đô hắn tự nhiên hiểu rõ ràng.

Những công ty sắt thép tại thủ đô chính là những khu vực ô nhiễm nhất, mà những xí nghiệp này đều thật khổng lồ, muốn di dời xác thực là chuyện không dễ dàng, thế nhưng nếu không dời đi thì mức độ ô nhiễm không còn chịu đựng được, chỉ cân nhắc vấn đề trong phương diện tiết kiệm năng lượng mà nói thì muốn cải thiện hoàn cảnh xác thực vô cùng có hạn.

Vốn Diệp Khai dự tính an bài cho Trương Nhất Sơn nghỉ ngơi một chút, buổi tối mở tiệc rượu chiêu đãi hắn, ai biết thần thái của Trương Nhất Sơn thật vội vàng, lại miễn ý tốt của Diệp Khai.

- Vì sao lại phải vội vã như vậy đây, Trương bộ trưởng?

Diệp Khai từng liên hệ nhiều lần với Trương Nhất Sơn, nền tảng lẫn nhau đều hiểu rất rõ, tự nhiên không cần kiêng kỵ điều gì, có vấn đề liền trực tiếp hỏi.

- Trong tỉnh khuyết thiếu chiếc ghế phó bí thư, gần đây có thật nhiều người tranh giành lợi hại, tôi phải chạy về nhìn xem sao.

Trương Nhất Sơn đem tình huống gần nhất nói với Diệp Khai.

Từ khi phó bí thư Tỉnh ủy Cố Thành tự động thôi chức, vị trí phó bí thư vẫn để trống, trong khoảng thời gian gần đây mọi người liên tục tranh đoạt vị trí này, có thể nói đã tiến nhập trạng thái gay cấn đến đỏ mắt, cho nên Trương Nhất Sơn cũng có ý nghĩ, muốn nhanh chóng quay trở về tránh khỏi bị hỏng việc.

- Nếu như là chuyện đó thì Nhất Sơn bộ trưởng cũng không cần quay về, ý nghĩa không lớn, còn không bằng ở lại đây uống chút rượu, giải trí một chút đi!

Diệp Khai nói.

- Ah? Có ý tứ gì?

Trương Nhất Sơn nghe xong lập tức có hứng thú.

Hắn biết rõ tin tức của Diệp Khai linh thông rất nhiều, cho nên trong sự kiện này có lẽ Diệp Khai hiểu rõ được một ít tin tức nội tình cũng có khả năng, dù sao lần trước khi bộ trưởng Ban tổ chức trung ương Niếp Vân Phi đi tới đây đã biểu hiện rất quen thuộc với Diệp Khai, Trương Nhất Sơn vẫn còn nhớ rõ.

- Với tình huống trước mắt trong tỉnh Hà Đông, ngài cảm thấy sẽ đề bạt một vị thuộc bản thổ phái ra đảm nhiệm phó bí thư sao?

Diệp Khai không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Việc này…

Trương Nhất Sơn nghe xong lập tức ngừng bặt.

Trong lòng của hắn suy nghĩ kỹ lại, quả thật là đúng như vậy.

Thế lực địa phương tỉnh Hà Đông cũng đã rất nghiêm trọng, lúc trước vì sự tồn tại của phó bí thư Cố Thành mà biến thành một chướng ngại trong Tỉnh ủy, hiện tại Cố Thành thật vất vả mới chịu xuống đài, trung ương làm sao có khả năng buông tha cơ hội này, không thừa cơ nâng đỡ một phó bí thư không thuộc bản thổ phái đi lên đây?

Muốn phân hóa tan rã thế lực địa phương, các phương diện công tác đều phải làm đúng chỗ, như vậy nhân vật trong Tỉnh ủy thì càng ít lực lượng bản thổ càng tốt hơn.

- Được, tôi cũng không cần nhớ thương chuyện này nữa rồi.

Trương Nhất Sơn nghĩ thông suốt, không khỏi lắc đầu nói:

- Nhưng tôi cũng không cần quấy rầy mọi người làm gì, tôi về nhà sớm nghỉ ngơi một chút, cùng vợ ra ngoài ăn bữa cơm, xem như cho mình nghỉ phép!

- Nếu nói như vậy tôi tiễn ngài đi!

Diệp Khai nghe xong biết được Trương Nhất Sơn đã bỏ qua ý niệm tranh đoạt chức vị phó bí thư, liền gật đầu nói.

Trên thực tế Trương Nhất Sơn nếu muốn tranh đoạt vị trí phó bí thư điều kiện của hắn cũng có chút ưu thế, chỉ là do không hợp với xu hướng của trung ương cho nên khả năng thành công cực kỳ bé nhỏ, thay vì như vậy còn không bằng trực tiếp bỏ qua, không chừng còn có thể lưu lại một hình tượng trầm ổn chuyên cần trong mắt lãnh đạo, sẽ tạo được ấn tượng tốt là hắn không so đo danh lợi.

- Cơ hội luôn sẽ có, Hà Đông tuy khả năng không lớn, nhưng có một câu nói rất hay, cây là chết mà người là sống thôi…

Trước khi đi, Diệp Khai chợt nói với Trương Nhất Sơn một câu, làm trong lòng hắn có chút xúc động.

Đã đến tình trạng như hắn, muốn tiến lên một bước thật sự vô cùng khó khăn, cho nên trong nội tâm cũng thật mâu thuẫn, mặc dù nói cũng có cơ hội đi tỉnh khác đảm nhiệm chức phó bí thư hoặc phó chủ tịch thường vụ tỉnh gì đó, nhưng rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn, mọi phương diện quan hệ đều phải cân nhắc từ đầu, nhất định sẽ thật khiêu chiến.

- Tôi sẽ suy nghĩ lại!

Trương Nhất Sơn nghĩ nghĩ, liền nói với Diệp Khai.

Nhìn theo đoàn xe của Trương Nhất Sơn rời khỏi, Diệp Khai khẽ lắc đầu, đối với Trương Nhất Sơn tư lịch đã có, năng lực không tệ, vấn đề mấu chốt là hắn không gặp được thời điểm tốt, hiện tại trung ương đang gắng sức chèn ép thế lực địa phương, cho nên khả năng Trương Nhất Sơn lên chức trong tỉnh thật quá nhỏ, hiện tại hắn có hai lựa chọn, một là chuyển sang tỉnh khác, hai là đi vào trong thủ đô.

Nhưng trong thủ đô cán bộ phó cấp bộ thật sự là quá nhiều, có trời mới biết có thể tìm được một vị trí thích hợp hay không?

Cho dù chiếm được một vị trí thích hợp, tương lai muốn phóng ra ngoài lại trở thành một vấn đề thật đau đầu.

Diệp Khai có thể lý giải tâm lý xoắn xuýt của Trương Nhất Sơn, trên thực tế nếu như Trương Nhất Sơn có thể quyết định xuống hắn cũng không ngại giúp một tay, nhưng chỉ giới hạn trong giúp một tay mà thôi, dù sao loại chuyện này nếu mình không có năng lực nhất định sớm muộn cũng bị người lách xuống dưới.

Đưa tiễn Trương Nhất Sơn, Diệp Khai lại nói với Mộc Uyển Dung cùng Giang Hiểu Mai:

- Hai vị nghỉ ngơi một chút, chủ nhiệm văn phòng thành ủy Tôn Kế Hải đã sắp xếp xong trụ sở cho hai vị, buổi tối chúng tôi chiêu đãi tiệc rượu, mời hai vị lãnh đạo dùng cơm tẩy trần!

Mộc Uyển Dung nhìn nhìn Giang Hiểu Mai, thấy nàng không có ý kiến gì liền gật đầu nói:

- Tốt, Diệp chủ tịch an bài là được, dù sao mọi người cũng không tính là người ngoài.

- Các đồng chí trong Đông Sơn mỗi người đều ngâm mình trong vạc rượu, có thể uống không ít đâu.

Diệp Khai nhìn vẻ uyển chuyển hàm xúc của Mộc Uyển Dung, vừa cười vừa nói:

- Nhưng tối nay tôi chỉ cho họ dùng bia cùng rượu vang, cho họ khó chịu chết đi!

Mộc Uyển Dung nghe xong mỉm cười, trong lòng tự nhủ Diệp Khai đúng là Diệp Khai, đi tới chỗ nào cũng phải đùa giỡn với người khác mới được.

Nhưng nàng lại cảm thấy yên tâm, dù nàng là bí thư thành ủy, không cần lo lắng bị các đồng chí bên dưới ép rượu, chỉ là nhập gia tùy tục, nếu như quá lãnh đạm cũng lưu lại cách nhìn, điều này đối với việc phát triển ngày sau sẽ thật bất lợi.

Cũng may đã có Diệp Khai an bài từ sớm, ngược lại không cần lo lắng những việc vặt vãnh này.

Giang Hiểu Mai nhìn Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung nói chuyện, trong nội tâm có loại cảm giác quan hệ giữa hai vị này tuyệt đối không biểu hiện đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.