Động tác của Hà Cương Dung rất nhanh, sau khi có được sự đồng ý của Diệp Khai liền lập tức an bài chuyện liên quan.
Trên thực tế, điều sợ hãi nhất của hắn hiện giờ là bên Diệp Khai lợi
dụng chuyện con của hắn để đổ vấy, cho nên hắn thà rằng hy sinh một chút lễ nghi cũng phải mau chóng xong việc
Diệp Khai cùng Nam Cung Kinh Hồng còn chưa đi Kim Lăng thì đã nghe được tin tức bên cục cảnh sát nói là lãnh đạo cấp trên chỉ đạo điều tra rõ
vụ án của Hà thiếu gia và Từ thiếu gia, nhanh chóng kết án, hoàn thành
chỉ trong ba ngày.
“Cũng đủ tích cực ......” Diệp Khai nói thầm một câu, trong lòng biết
Hà Cương Dung sợ đêm dài lắm mộng, đến lúc đó lại gặp phải một số vấn đề khác sẽ không dễ làm.
Bất quá tâm tư Diệp Khai lúc này cũng không đặt ở vấn đề này. Đối với
hắn mà nói, Hà Cương Dung còn chưa thể cấu thành uy hiếp, nay nhìn hắn
tự tay đem con vào trong ngục, như vậy là đủ. Về phần phương diện khác
nói sau cũng không muộn
Theo như điều tra của cục cảnh sát và chứng cứ phạm tội, cộng thêm có
người thôi động phía sau, khả năng lớn là đám người Hà thiếu gia sẽ bị
xử nặng. Diệp Khai có được báo cáo là Hà thiếu xử án chung thân,Từ thiếu gia là tử hình tạm hoãn, còn lại một số đồng đảng vì không có hậu
trường cứng rắn bảo hộ đoán chừng sẽ bị trực tiếp kéo ra ngoài xử bắn.
Đối với kết quả xử lý như vậy, Diệp Khai có thể tiếp nhận.
Vào chín giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Khai, Nam Cung Kinh Hồng cùng với
tham mưu trưởng quân khu phương Nam trung tướng Khâu Hành Văn đăng ký
bay đi Kim Lăng
Vào giữa trưa, bọn họ hạ cánh xuống sân bay Kim Lăng, đi thẳng tới quân khu.
Hiện tại Khâu Hành Văn cũng đã biết thân phận lão gia tử đi cùng với
Diệp Khai, không khỏi có chút nghiêm nghị. Tuy rằng Nam Cung Kinh Hồng
là chư hầu một phương của tiền triều, con cá lớn của nghành tình báo
nhưng ông đã làm ra rất nhiều cống hiến cho kháng chiến.
Đứng ở trên lập trường quân đội, Khâu Hành Văn rất kính nể với những
người của tiền triều từng tham gia kháng chiến, không hề vì lập trường
bất đồng mà giảm bớt.
Tư lệnh cùng chính ủy quân khu tuy rằng không có mặt nhưng sau khi biết đám người Diệp Khai tới thì đặc biệt dặn tham mưu trưởng Khâu Hành Văn
làm tốt công tác tiếp đãi. Bởi vậy Khâu Hành Văn vừa xuống máy bay liền
bố trí họ vào nghỉ nhà khách trong đại viện quân khu.
“Đã gần nửa thế kỷ mới trở lại nơi này ......” Nam Cung Kinh Hồng bước lên đất cũ Kim Lăng, nói vẻ cảm khái.
Diệp Khai nghe xong, cũng cảm thấy trầm mặc.
Nhân vật như Nam Cung Kinh Hồng năm xưa từng oai phong một cõi, nhất
đại nhân kiệt. Chỉ là không ai có thể có khả năng làm đảo ngược những
chuyện như thay đổi triều đại nên dù mạnh mẽ như Nam Cung Kinh Hồng cũng bắt buộc phải tránh đi phong mang của thái tổ, lựa chọn đi châu Âu định cư, nháy mắt đã nửa thế kỷ.
Nếu như không phải ông còn sống đến tuổi này, phỏng chừng muốn quay lại cố hương là không có khả năng.
Ưu thế lớn nhất của Nam Cung Kinh Hồng là hiểu được đạo tiến thoái, rốt
cuộc chờ cho đến khi các đối thủ ra đi hết, cho nên mới có một ngày trở
về đại lục.
“Rốt cục không cần phải gửi lại xương tàn nơi tha hương” Tâm trạng của
Nam Cung Kinh Hồng dường như rất tốt, hít thở bầu không khí Kim Lăng,
ông cảm giác như trẻ lại đến mười tuổi,“Nhân sinh như một vở kịch, cũng
nên đến lúc kết thúc.”
“Có người nói, nhân sinh là một cuốn sách, lúc thiếu niên là một cuốn
truyện tranh liên hoàn, thanh niên là một quyển tạp chí rực rỡ, trung
niên là một quyển sách học thuật nội dung phong phú, lão niên là một
quyển sách đóng gáy cổ điển. Cũng có người nói, nhân sinh là một bài ca, có hợp xướng có hát đệm cũng có thanh xướng” Diệp Khai bỗng nhiên nhớ
tới liền nói,“Còn có người nói, nhân sinh là một vở kịch, có hài kịch có bi kịch, cũng có vừa bi kịch xen lẫn hài kịch, nhưng dù gì thì nhân vật chính thủy chung là chính bản thân chúng ta.”
“Không sai” Nam Cung Kinh Hồng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Khai,“Nhân
sinh như kịch không giả, nhưng chúng ta không thể bị lạc phương hướng,
nếu không thì chỉ có thể trở thành bạn diễn của người khác.”
Bọn họ một già một trẻ, hơn kém nhau chừng bảy mươi tuổi nhưng lại rất
ăn ý, không thể không làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc
Khâu Hành Văn thấy được một màn này liền cười nói,“Cảm giác hai người
như là người làm công tác văn hoá, kẻ quê mùa như tôi đứng ở chỗ này,
hổ thẹn nha”
“Khâu tham mưu trưởng nói đùa, ai chẳng biết ngài tốt nghiệp đại học danh tiếng mới nhập ngũ ?” Diệp Khai nói
Diệp Khai cũng biết qua về lý lịch của Khâu Hành Văn. Ông là một thành
viên quan trọng của lão Diệp gia trong quân đội, tiền cảnh sáng lạn,
Diệp Khai rất chú ý tới những những người như vậy.
Hắn là nhân vật hạch tâm đời thứ ba của lão Diệp gia, tương lai gánh
vác đại kỳ của gia tộc, dĩ nhiên phải chú ý đến nhân mã của lão Diệp
gia, vì thế biết rất rõ về chi tiết của Khâu Hành Văn.
“Ha ha, hồi chúng tôi học còn sơ sài, vì thế còn cần phải học rất nhiều
về chiến tranh thời đại mới.” Khâu Hành Văn thấy Diệp Khai nhắc tới
chuyện này liền nói,“Bất quá cậu cũng biết , trong nước tuy rằng cũng có một số con đường nhưng động thái phát triển đối ngoại quân sự vẫn quá
ít nên một số phương diện còn hàm hồ.”
Diệp Khai gật gật đầu, hắn biết Khâu Hành Văn nói ám chỉ cái gì
Mấy năm gần đây, bởi vì đặc biệt cường điệu lấy kiến thiết kinh tế làm
trung tâm, cho nên bên quân sự đều phải nhường đường. Hiện nay các tướng lĩnh cao cấp trong quân đội đều có phê bình kín đáo với việc này, nhất
là những cán bộ cao cấp như Khâu Hành Văn luôn lo lắng đối với sức chiến đấu của quân đội.
Tuy rằng theo tình thế trước mắt thì khả năng phát sinh chiến tranh đại quy mô không lớn, nhưng phóng mắt nhìn về tương lai thì sức chiến đấu
chỉnh thể sẽ giảm xuống, nhất là chênh lệch với quân Mỹ ngày càng cao.
Trước kia, Diệp Khai đã từng mang một số nội dung về sự tác chiến của
quân Mỹ trong chiến dịch Bão táp sa mạc về để tập trung nghiên cứu. Bên
quân đội phi thường coi trọng, nhị lão gia tử còn mở vài chuyên đề thảo
luận vấn đề này, mọi người đều cho rằng không thể để công tác kiến thiết quân đội lạc hậu.
Đương nhiên, bị tốc độ phát triển kinh tế quản chế nên đầu nhập cho
quốc phòng không thể hào phóng. Nhưng đám người Khâu Hành Văn liền cho
rằng không thể không chi tiền để phát triển vũ khí mũi nhọn.
“về phương diện tình báo quân sự của chúng ta quả thật còn rất nhiều
thiếu sót....” Diệp Khai nghĩ nghĩ, liền cau mày nói,“Nhưng ở phương
diện hợp tác, căn cứ Hoa Đông thần vận đã tiến hành hợp tác với hải
quân, trước mắt đã thành công. Nếu mọi người hứng thú thì có thể triển
khai hợp tác, những thứ khác không nói, tài chính của bọn họ vẫn đầy đủ ”
“Vẫn chờ cậu nói như vậy, đến lúc đó còn phải nhờ Diệp Khai bắc
cầu...... Trăm ngàn không được ngại phiền toái a......” Tham mưu trưởng
Khâu Hành Văn nhất thời liền nở nụ cười.
“Đây là chuyện hai bên cùng có lợi, hơn nữa là chuyện lợi quốc lợi dân, không phiền toái” Diệp Khai cũng cười nói
Trên thực tế, Diệp Khai cũng chưa từng cảm thấy việc này là phiền toái. Ngược lại hắn cho rằng bảo trì hợp tác với quân đội là thủ đoạn quan
trọng.
Tuy rằng nói lão Diệp gia theo quân đội lập nghiệp, nhị lão gia tử bây
giờ còn là người phát ngôn thực tế của quân đội. Lão Diệp gia ở trong
quân vẫn đang có được thực lực rất mạnh nhưng vào thời kỳ mới kiến thiết sức mạnh quân đội cũng là cơ hội để điều chỉnh phạm vi thế lực, cho nên Diệp Khai phi thường nguyện ý triển khai các hạng mục hợp tác với quân
đội.
Thông qua loại hợp tác này, cũng có thể đủ thành lập nhân mạch quan hệ
tốt. Điều này có tác dụng không thể thay thế đối với chuyện tăng thêm
sức mạnh trong quân của lão Diệp gia.
Theo thực chất mà nói, Diệp Khai vẫn dùng đôla làm thế công. Hắn từ số
đôla cướp đoạt được ở nước ngoài phát triển nền công nghiệp đóng tàu ở
trong nước, sau đó nhờ vào lực ảnh hưởng chính trị và quân sự để thực
hiện lý niệm chính trị.
Người bình thường khẳng định là không có cơ hội như vậy , cho nên nếu
để cho Diệp Khai cứ thế phát triển thuận lợi chừng mười năm hoặc là hai
mươi năm sau thì dù hắn thượng vị hay không cũng đủ vận tác được các
phương diện quốc kế dân sinh của quốc gia.
Tuy rằng không thể công khai thừa nhận điểm này, nhưng tương lai sẽ là thời đại của kẻ có tiền, điểm này không thể nghi ngờ
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, câu này không phải nói
chơi. Nó cũng diễn tả một đạo lý đơn giản nhất, có tiền mới là đại gia, không có tiền chỉ có thể bán mạng.
Đứng ở trên phương diện quốc gia mà nói thì lập luận kia lại càng đúng.
Nghe hai người nói chuyện, Nam Cung Kinh Hồng vẫn im lặng liền xen
vào,“Nếu muốn hiểu biết động thái quân sự của Âu Mĩ thì lão hủ vẫn có
thể góp chút sức mỏng.”
“Tự dưng lại quên mất lão gia tử.” Diệp Khai nghe xong, nhất thời gáy
nói,“Nam Cung thế gia ở Âu châu kinh doanh gần nửa thế kỷ, thẩm thấu
rất sâu. Nghĩ đến chắc là có con đường tin cậy, nếu có thể giúp đỡ quả
thật làm người ta vui mừng khôn xiết”
“Cũng không có khoa trương như vậy ......” Nam Cung Kinh Hồng mỉm cười,
khoát tay, có chút khoe khoang nói,“Nam Cung thế gia làm ăn lĩnh vực
này, tự nhiên là có chút tâm đắc, ở bên kia phát triển nhiều thế này
năm, cũng có một số nhân mạch, chỉ cần không phải quá mức mẫn cảm thì
chắc có thể lấy được. ”
Diệp Khai nghe xong liên tục gật đầu, hắn biết rõ về lực ảnh hưởng của
Nam Cung thế gia ở Âu châu. Với năng lực của Nam Cung Kinh Hồng, năm đó
đã thiết lập ra mạng lưới gián điệp sâu rộng ở Âu châu.
Tuy rằng nhà bọn họ vốn nổi tiếng về cung cấp sát thủ nhưng năng lực
tình báo đồng dạng phi thường xuất sắc. Chỉ là từ lúc Nam Cung thế gia
trở về thì phần này đã bóc ra ngoài, lưu lại kinh doanh Âu châu. Nam
Cung Lỗi chưa chắc nguyện ý hợp tác với đại lục.
“Nam Cung Lỗi là người thông minh, biết thế nào để lợi ích gia tộc không chịu tổn hại” Tựa hồ là nhìn thấu tâm tư của Diệp Khai, Nam Cung Kinh
Hồng nói một câu.
Chén cơm sát thủ không dễ dàng để ăn, muốn duy trì lực lượng ngầm của
Nam Cung thế gia thì tiếp nhận chuyện làm ăn lớn như vậy hiển nhiên là
một biện pháp đơn giản nhất.