Quan Môn

Chương 716: Chương 716: Vạn Bảo Quốc cũng phản bội rồi sao?




- A?

Lần này Vạn Bảo Quốc thật sự bị chấn kinh, hắn làm sao cũng không nghĩ đến em gái mình tìm về một mặt trắng nhỏ lại có được bối cảnh lớn như vậy.

Bản thân là quan viên cấp chính sảnh, trong nhà còn có bối cảnh lớn như vậy, vậy còn gì ghê gớm hơn nữa đây?

Trách không được em gái lại liều lĩnh dán lên, thật sự là cơ duyên vô cùng khó gặp rồi, khó trách em gái lại động tâm.

Nhưng Vạn Bảo Quốc rất nhanh nghĩ tới một vấn đề khác:

- Thế nhưng tình huống của em như vậy, hắn lại không rõ sao, nếu em đi theo hắn ngày sau chưa chắc được danh chính ngôn thuận gả vào Diệp gia…

Diệp gia là đại gia tộc thế nào? Người bình thường há có thể dễ dàng gả đi vào?

Nói cả buổi giỏi lắm thì Vạn Phương Phương chỉ có thể làm tình nhân cho Diệp Khai mà thôi, vậy có khác gì với tình huống ngày trước? Nghĩ tới kết quả này, Vạn Bảo Quốc lại có chút buồn bực.

- Được rồi đại ca, dù sao người như em có thể đem mình đưa ra ngoài cũng đã tốt lắm rồi.

Vạn Phương Phương an ủi anh trai:

- Kỳ thật sau khi em tiếp nhận tướng thuật mà cha lưu lại, đã không khả năng sinh sống như người bình thường. Thiệu Giang Bình bất quá muốn mượn tướng thuật cùng khả năng tính toán của em mà giúp đỡ hắn, cho nên giữa em cùng hắn mới trong sạch, em lấy thân con gái trong trắng đi theo Diệp Khai, cho dù hắn không thể cho em danh phận gì, nhưng cũng sẽ đối đãi tốt với em, việc này anh cứ yên tâm là được!

Nghe xong Vạn Phương Phương giải thích, Vạn Bảo Quốc mới có giác ngộ, khó trách em gái có được lực lượng như vậy, nguyên lai còn có lý do này.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, em gái mình xinh đẹp diễm lệ như vậy, người bình thường xác thực là không dưỡng nổi, cũng không giữ được, mà người bên ngoài ngấp nghé sắc đẹp của nàng không biết có bao nhiêu, nếu như nương được vào dưới cánh chim của Diệp Khai, có lẽ cũng là một chuyện tốt, ít nhất không vì những chuyện lộn xộn khác mà phiền lòng.

- Ai, anh làm anh của em, vậy mà không cách nào làm cho em gái mình có được hạnh phúc thực sự…

Vạn Bảo Quốc nghĩ tới ngày sau em gái mình cũng chỉ có thể làm tình nhân của người ta, trong lòng không khỏi phiền muộn, nhịn không được đập một quyền lên vách tường, than thở nói.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm chợt mở, Diệp Khai trùm áo tắm đi ra ngoài.

- Máy sấy tóc ở nơi nào?

Diệp Khai dùng khăn lông khô lau tóc, thuận miệng hỏi.

- Em đi lấy cho anh!

Vạn Phương Phương đứng lên đi tới mở tủ lấy máy sấy tóc cho Diệp Khai, còn có cả dao cạo râu.

- Em còn có cả dao cạo râu à?

Diệp Khai nhìn thấy có chút kỳ quái hỏi thăm.

- Phải đó, lần đầu tiên đi qua Hong Kong chơi thì nhân tiện mua, cả một thùng, thứ này dùng làm quà tặng rất tốt, một cây phải mấy ngàn đồng lận.

Vạn Phương Phương trả lời, chợt hỏi:

- Anh không phải đang hoài nghi em cố ý mua quà tặng cho nam nhân nào khác đi? Hay là em cũng ở chung với những nam nhân khác?

- Ha ha, vậy thì không đến nỗi, anh còn chưa nhỏ mọn như vậy.

Diệp Khai cười lắc đầu, cầm lấy dao cạo râu xé mở bao bì, lại cầm máy sấy tóc đem đầu tóc hong khô.

- Làm khô chừng tám phần là được rồi, làm khô quá sẽ làm hại chất tóc, khiến tóc bị hư!

Vạn Phương Phương cầm máy sấy tóc trong tay, lại giúp Diệp Khai hong khô tóc, còn dùng ngón tay vuốt vuốt tóc hắn, tựa hồ như muốn giúp hắn sấy thành hình dáng.

Trong lúc Diệp Khai cùng Vạn Phương Phương nói chuyện, Vạn Bảo Quốc cũng không tự chủ được đứng dậy, nhìn Diệp Khai cùng em gái thật tự nhiên trò chuyện đùa giỡn, hắn lại không biết mình nên làm gì.

Người thanh niên ở trước mặt hắn có địa vị thật sự là quá lớn, so sánh với Diệp Khai, Thiệu Giang Bình thật sự chẳng đáng là gì, khó trách em gái không hề có chút cố kỵ dám công khai cùng Diệp Khai sánh vai ra vào trong khách sạn.

Chắc hẳn Thiệu Giang Bình cũng đã biết được chút tin tức gì đó, nhưng không dám nói ra, bằng không mà nói người nắm quyền hành sinh tử của hắn như vị Diệp bí thư Diệp Khai này, chỉ cần trở bàn tay đã đủ làm cho Thiệu Giang Bình chết không có chỗ chôn.

- Vạn huynh không cần phải khách khí, tùy tiện ngồi đi.

Diệp Khai cười chào hỏi Vạn Bảo Quốc.

Mặc dù Vạn Bảo Quốc là anh trai của Vạn Phương Phương, nhưng hắn lại hiểu rất rõ chuyện của Thiệu Giang Bình, nhưng cũng không hiểu được độ trung thành của hắn đối với Thiệu Giang Bình nhiều bao nhiêu, đây cũng là nguyên nhân Diệp Khai còn chưa chính thức nói chuyện với hắn, hiện tại nếu hai anh em đã nói chuyện xong với nhau, như vậy Diệp Khai cũng không cần phải nói nhiều về việc này.

Dù sao từ một góc độ nào đó mà nói, nếu thu phục xong Vạn Bảo Quốc xem như đã cắt đứt được một đường lui của Thiệu Giang Bình.

Đối mặt với thế công lăng lệ ác liệt của Diệp bí thư, Thiệu Giang Bình cũng chỉ còn cúi đầu nhận thua, không còn lựa chọn nào khác.

- Phải…phải…

Vạn Bảo Quốc phát hiện đứng dưới khí thế của Diệp Khai, căn bản không còn chỗ trống có thể phản kháng, tựa hồ chỉ còn biết nghe lời làm theo.

Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy không khỏi nhụt chí, trong lòng tự nhủ con cháu đại chính hào môn có uy áp đúng là bẩm sinh đi, mình chỉ là con cháu dân chúng bình thường, cho dù ngày sau có bao nhiêu cố gắng nhưng cuối cùng cũng không ép ra được cảm giác tiên thiên ưu việt giống như người ta, sự chênh lệch như vậy rõ ràng không cách nào có thể đền bù.

Diệp Khai vẫy vẫy mời Vạn Bảo Quốc ngồi xuống, sau đó lại ngồi đối diện hắn.

Làm cho Vạn Bảo Quốc ngạc nhiên chính là em gái mình lại chạy ra sau lưng Diệp Khai còn dùng tay matxa bờ vai cho hắn rất có hình có dạng.

Loại tình cảnh thế này, cho tới hiện tại chưa từng được gặp qua đi, từ khi nào tổng giám đốc khách sạn Nguyệt Hoa lại đi matxa vai cho nam nhân kia chứ?

- Nghe nói Vạn huynh phụ trách hạng mục thu mua của Lăng Cương?

Diệp Khai hỏi.

- Đúng vậy!

Vạn Bảo Quốc có chút câu nệ hồi đáp, ở trước mặt Diệp Khai, lúc này tâm tình hắn có chút khẩn trương, không biết nên nói gì cho phải.

Kỳ thật ở bình thường Vạn Bảo Quốc cũng là lãnh đạo tay nắm quyền lớn trong Lăng Cương, ít nhất trong phương diện thu mua hắn nắm quyền lực thật lớn, những phó tổng giám đốc khác cũng không có khả năng chiếm được chất béo nhiều như hắn. Nhất là hắn trực tiếp nghe lệnh của Thiệu Giang Bình, cho nên người khác muốn mệnh lệnh hắn làm việc cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Người dám mệnh lệnh cho hắn, cũng phải được Vạn Bảo Quốc chịu nghe theo mới được, đây không còn là vấn đề về cấp bậc, mà là vấn đề phân chia quyền lực.

Lúc này Vạn Phương Phương matxa cho Diệp Khai một lúc lại đi rót hai chén trà đưa cho Diệp Khai cùng anh trai.

Diệp Khai uống ngụm nước trà, sau đó thổi thổi lá trà trôi nổi, chậm rãi nói:

- Có lẽ Phương Phương đã đem tình huống của tôi nói qua với Vạn huynh một ít, tôi là bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành tỉnh Hà Đông, là cán bộ cấp chính sảnh. Lần này tôi tới đây là theo lời ủy thác của bí thư Lâm Viễn Hành thuộc Ban kỷ luật trung ương, đặc biệt đến kiểm chứng vấn đề của Lăng Cương, đơn giản mà nói chính là đến tra xét vấn đề của Thiệu Giang Bình.

- Dạ dạ phải…

Vạn Bảo Quốc dùng hai tay ôm chén trà, cũng không biết là vì muốn giúp đôi tay ấm hơn, hay là lo lắng chén trà bị nguội lạnh, tóm lại thái độ của hắn có vẻ khẩn trương.

- Chuyện giữa tôi cùng Phương Phương, xem như là duyên phận, việc này không thể tránh khỏi.

Diệp Khai buông chén trà, sau đó nắm lấy một bàn tay của Vạn Phương Phương, bóp nhẹ một chút, lúc này mới nhìn Vạn Bảo Quốc nói ra:

- Cho nên tính tới thì chúng ta xem như là thân thích, đối với chuyện của anh tôi cũng không khả năng mặc kệ không hỏi tới, bằng không mà nói tương lai nếu anh vì chuyện của Thiệu Giang Bình mà bị liên quan đi vào, Phương Phương nhất định sẽ rất thương tâm.

Vạn Bảo Quốc nghe được liên tục gật đầu, hiện tại hắn có chút yên tâm, thoạt nhìn Diệp Khai nể mặt mũi của em gái mà mở một mặt lưới cho hắn, kết quả này thật sự rất tốt, ít nhất hắn có thể toàn thân trở ra.

Ngay khi hắn suy đoán Diệp Khai bắt đầu muốn hỏi thăm chuyện hắn bị hãm bao sâu trong công việc tại Lăng Cương, Diệp Khai chợt hỏi:

- Lăng Cương dưới sự lãnh đạo của Thiệu Giang Bình, lấy được thành tích hẳn là có liên quan tới bố cục ban đầu của vị lãnh đạo Lăng Cương tiền nhiệm đi, tình huống của vị lãnh đạo tiền nhiệm như thế nào, anh có biết rõ không?

- Anh muốn nói là vị tổng giám đốc tiền nhiệm sao?

Vạn Bảo Quốc không nghĩ tới Diệp Khai hỏi tới tình huống này, ngay lập tức phi thường dứt khoát đáp:

- Đã chết rồi!

- Chết rồi sao? Sao lại chết?

Diệp Khai nghe xong có chút ngạc nhiên.

Vốn hắn còn muốn tìm hiểu rõ một chút tình huống của tổng giám đốc tiền nhiệm Lăng Cương, sau đó nhìn xem đối phương có đáng giá cho mình trọng dụng hay không, nhưng không nghĩ tới lại nhận được đáp án như thế.

- Ai, năm đó hắn rời khỏi Lăng Cương, chuyển qua đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc một nhà máy thép khác, kết quả về sau bởi vì tham ô mà bị phán án tử hình, năm đó liền chấp hành, cũng đã chết hơn hai năm.

Vạn Bảo Quốc hồi đáp.

Nhưng nhắc tới chuyện này, Vạn Bảo Quốc lại suy đoán Diệp Khai nhất định cho rằng sở dĩ hiện tại Lăng Cương ở trong tay Thiệu Giang Bình có thể phát triển tốt là nhờ trụ cột do tổng giám đốc tiền nhiệm đánh xuống, nhưng điểm này thật ra lại hoàn toàn khác hẳn.

Mặc dù nói Vạn Bảo Quốc xem như là thủ hạ của Thiệu Giang Bình, trên mặt cảm tình cũng không tệ, nhưng từ điểm chân thực mà nói, hắn cũng phải thừa nhận Thiệu Giang Bình làm việc đúng là đáng tin cậy, bằng không Lăng Cương tuyệt đối không có được quang cảnh tốt như hiện tại.

- Diệp bí thư, tôi biết rõ thượng cấp đối với Thiệu tổng đúng là có một ít thành kiến, nhưng nếu luận sự, năng lực của Thiệu tổng đúng là rất khá, nếu không có hắn, mấy năm nay Lăng Cương không trôi qua thoải mái như vậy.

Vạn Bảo Quốc lấy gan nói với Diệp Khai:

- Hiện tại Lăng Cương phát triển, có người đỏ mắt, nói là Thiệu tổng tham ô, việc này thì tôi thừa nhận, nhưng mà phóng mắt ra mà xem kỹ lại, bây giờ có vị lãnh đạo xí nghiệp nhà nước nào mà không dính như vấn đề như vậy hay sao? Đã có quyền lực, tiền tài, sắc đẹp đương nhiên sẽ tự chạy tới thôi. Cho nên tôi cảm thấy nếu như đem chuyện này mà nói, lại đi chối bỏ cống hiến của Thiệu tổng đối với Lăng Cương, đoán chừng các công nhân viên trong Lăng Cương sẽ không đồng ý đâu!

Diệp Khai nghe xong lời nói của Vạn Bảo Quốc, xem như là nói đúng trọng tâm, không khỏi có cách nhìn khác đối với hắn.

Nguyên lai tưởng rằng hắn chỉ là một tùy tùng của Thiệu Giang Bình, hiện tại nhìn lại vẫn là có năng lực, vì vậy nên thay đổi chủ đề, cùng hắn bàn tới một vài vấn đề trong phương diện kinh doanh xí nghiệp, cùng một ít kỹ xảo trong việc thu mua tiêu thụ hàng hóa.

Nói tới chủ đề về phương diện này, Vạn Bảo Quốc lập tức thay đổi, nhắc tới một ít quá trình kết giao cùng nhóm thương nhân, đúng là chuyện lý thú thật không ít.

Lúc đang nói chuyện, Diệp Khai đi nhà vệ sinh một chuyến, Vạn Phương Phương liền nói với anh trai:

- Đại ca, Diệp bí thứ cũng có cách nhìn không tệ đối với anh, anh phải bắt được cơ hội, bên chỗ Thiệu Giang Bình không thể tiếp tục gần gũi, anh phải kịp thời đứng thành hàng, bằng không mà nói tương lai em cũng không cách nào van xin giúp anh được đâu.

- Thế nhưng mà, để anh phải bán đứng Thiệu tổng, chuyện như vậy anh cũng làm không được ah…

Vạn Bảo Quốc cảm thấy có chút khó xử.

Cho tới hiện tại hắn chưa từng cảm thấy làm phản đồ là chuyện gì quang vinh, huống chi Thiệu Giang Bình đối xử với hắn thật không tệ, mặc dù có vài thời điểm cũng mắng hắn vài câu, nhưng không âm hiểm chơi khăm hắn bao giờ.

Nếu quả thật bảo hắn đi lấy tài liệu đen về Thiệu Giang Bình, thậm chí nhảy ra chỉ trích Thiệu Giang Bình thế nào thế nào, đừng nói các huynh đệ trong nhà máy sẽ nhìn hắn ra sao, ngay chính lương tâm của hắn cũng sẽ gây khó dễ.

- Không phải bảo anh đi bán đứng hắn, chỉ bảo anh để cho hắn cảm thấy anh đang bán đứng hắn là được rồi.

Vạn Phương Phương nói ra.

- A?

Vạn Bảo Quốc nghe được lời của em gái lập tức liền kinh ngạc.

Qua hồi lâu, Vạn Bảo Quốc rốt cục hạ quyết tâm, cầm điện thoại gọi cho Thiệu Giang Bình.

- Thiệu tổng, tôi là Bảo Quốc.

Vạn Bảo Quốc nói.

- Bảo Quốc, sự việc như thế nào rồi?

Thiệu Giang Bình liền hỏi, trong thanh âm lộ ra vẻ vội vàng, còn có chút chờ mong.

- Thiệu tổng, sự tình có chút không thuận lợi.

Vạn Bảo Quốc thoáng do dự một chút mới nói với Thiệu Giang Bình:

- Em gái tôi nói, nàng đã gặp kiếp số lớn nhất trong đời, bổn sự biết trước của nàng bắt đầu từ tối hôm qua đã không còn!

- Cái gì?

Thiệu Giang Bình nghe xong vô cùng sợ hãi, điện thoại trong tay liền rơi xuống đất.

- Thiệu tổng….Thiệu tổng…?

Vạn Bảo Quốc hô hai tiếng:

- Anh không có chuyện gì chứ? Em gái tôi nói bốn chữ mà nàng nói, phải chính anh ngộ mới được đó! Thiệu tổng?

Sắc mặt Thiệu Giang Bình như màu đất, tắt điện thoại, trong lòng chẳng khác gì dời non lấp bể.

Thật không nghĩ tới tổ công tác của Ban kỷ luật trung ương còn chưa đi vào Lăng Cương, trận tuyến của mình đã rối loạn trước, chẳng những bên dưới đáy có người vụng trộm chuẩn bị làm phản hắn, mà ngay cả Vạn Phương Phương cũng xảy ra sự tình, hiện tại nhìn lại cả vị thủ hạ trung tâm Vạn Bảo Quốc lập trường cũng biến thành bất ổn.

Chẳng lẽ nói, cả Vạn Bảo Quốc cũng phản bội rồi sao?

Tâm tình của Thiệu Giang Bình lúc này đã sa sút tới tình trạng tột đỉnh.

Địa vị của Vạn Bảo Quốc trong đội ngũ của hắn vẫn tương đối trọng yếu, không chỉ vì quyền lực thật lớn, đối với nhà máy lại phi thường trọng yếu, đồng thời cũng là lãnh đạo tầng giữa trọng yếu trong nhà máy chịu nghe lời hắn nhất.

Tuy Vạn Bảo Quốc còn chưa tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cao tầng Lăng Cương, thế nhưng quyền lực trong tay hắn cũng không nhỏ hơn người khác, nhất là hiện tại khi thị trường bên ngoài đang tranh đấu ác liệt, bộ môn thu mua hàng hóa có tác dụng tương đối lớn đối với Lăng Cương.

Nếu như bộ phận này xảy ra vấn đề, chẳng những thành phẩm của nhà xưởng sẽ có vấn đề, một ít mối quan hệ dây xích cũng sẽ đứt gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.