Quan Môn

Chương 908: Chương 908: Vấn đề chọn lựa người kế nhiệm




- Áp lực có lớn tôi cũng chịu được, đơn giản chỉ cần đổi thêm mấy người mà thôi!

Diệp Khai tỏ vẻ:

- Trong nước thứ gì không nhiều, nhưng cán bộ nhiều, nhân tài rất nhiều!

- Cậu nói gì vậy…

Bí thư Nhạc Sơn ho khan một tiếng nói:

- Làm việc không thể xằng bậy như vậy, tôi để cho đồng chí Tần Phương Trần đi trước Đông Sơn tọa trấn, cuối tuần là bí thư thành ủy có thể tới nhậm chức rồi, trong lòng cậu có tính toán đi!

- Nhạc bí thư, ông làm như vậy đúng là không phúc hậu!

Diệp Khai biểu thị vẻ bất mãn của mình.

- Ân, phục tùng tổ chức an bài tốt nhất!

Bí thư Nhạc Sơn cũng không chịu dây dưa trong chuyện này với Diệp Khai, trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.

- Được, tôi phục tùng tổ chức an bài, nhưng tôi giữ lại ý kiến!

Trong nội tâm Diệp Khai thật khó chịu, miễn cưỡng ứng một câu.

- Ân, phải có cách nhìn đại cục!

Bí thư Nhạc Sơn lại dặn.

Đối với Diệp Khai mà nói, bí thư Nhạc Sơn vẫn tương đối chiếu cố, tuy trọng dụng hắn, xem trọng năng lực cùng tài nguyên của hắn, nhưng cũng có một ít lo lắng, lo lắng tuổi tác hắn quá trẻ, đôi khi không thể bình tĩnh ổn trọng, cho nên về vấn đề chọn lựa bí thư thành ủy Đông Sơn vẫn kéo dài không quyết định xuống, đơn giản là muốn tìm một vị bí thư cán bộ ổn trọng phù hợp tới làm, có thể hình thành góc bù bổ sung với Diệp Khai, làm tốt công tác tại Đông Sơn.

Bởi nguyên nhân Diệp Khai quá mức cường thế, vì vậy nhân tuyển làm bí thư thành ủy thật khó thể chọn lựa.

Nói tóm lại, tuy Diệp Khai không thể nhất ngôn cửu đỉnh tại Đông Sơn, cũng không ảnh hưởng quá lớn, dù sao lần này hắn đã vững vàng lôi kéo phó chủ tịch thường vụ Đông Sơn xuống ghế, thế lực bản thổ Đông Sơn đã nhận lấy đả kích rất lớn, bởi như vậy chỉ còn lưu lại một phó bí thư thành ủy Lý Văn Hải, một cây làm chẳng nên non.

Đợi đến khi bí thư thành ủy đi vào, thế lực bản thổ Đông Sơn trên cơ bản đã bị đánh thương tích đầy mình, như vậy ý nghĩa chức vị quyền bí thư thành ủy của Diệp Khai cũng đã biến mất, dù sao hắn cũng không khả năng biến Đông Sơn thành một thành phố trống rỗng.

Từ một góc độ bất kỳ nào mà xem, Đông Sơn nếu chỉ có một người lãnh đạo duy nhất cũng sẽ bất lợi với việc phát triển của Diệp Khai, ngược lại sẽ khiến mọi người cảnh giác, do đó phát sinh cách nhìn rất bất lợi cho hắn.

Cách làm của bí thư Nhạc Sơn kỳ thật cũng là một cách bảo hộ Diệp Khai, hoặc là nói tìm người chia sẻ phong hiểm với hắn.

Kỳ thật trong nội tâm Diệp Khai cũng hiểu rõ tinh tường, chỉ là sự tình của hai anh em Tống Lâm Sinh cùng Tống Hỏa Sinh phát sinh quá mức đột nhiên, cho nên tình thế Đông Sơn biến hóa thật lớn, nếu không như thế bí thư Nhạc Sơn cũng không khả năng phái tới một bí thư thành ủy cho hắn.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khai bắt đầu cân nhắc chuyện này.

Một khi bắt giữ Tống Lâm Sinh, như vậy lựa chọn tốt nhất là đem Đặng Kim Hữu nâng đỡ lên chức vị phó chủ tịch thường vụ thành phố, như vậy vị trí của Đặng Kim Hữu sẽ giao lại cho ai?

Tuy là một phó chủ tịch thành phố còn chưa nhập vào ủy viên thường ủy, còn trông coi cả hệ thống cảnh sát thật trọng yếu, cũng là một trong những lực lượng quan trọng mà Diệp Khai có thể cam đoan địa vị của mình thật vững chắc, cho nên tuyệt đối phải khống chế vào trong tay của chính mình.

Hắn suy nghĩ một lúc, cảm thấy nên giao cho người một nhà phù hợp hơn, tỷ như từ thủ đô trực tiếp nhảy dù xuống một người tựa hồ là lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy Diệp Khai gọi điện thoại về thủ đô, không tìm ai khác mà trực tiếp tìm bộ trưởng trung tổ bộ Niếp Vân Phi.

Hai người nói chuyện một hồi đã giải quyết xong việc cần thiết.

Trong thời gian này bên Cục cảnh sát thành phố lại khẩn cấp điều động tới thêm hơn trăm cảnh sát, một mặt là canh gác nhà ở của Tống Hỏa Sinh, một phương diện khác là căn cứ theo phần danh sách lấy được trong tủ bảo hiểm khẩn cấp bắt giữ đội ngũ buôn lậu ma túy của Tống Hỏa Sinh.

Một phen giày vò xuống, mãi tới đêm khuya bên trong Cục cảnh sát thành phố đèn đuốc vẫn sáng trưng, không ngừng có người liên tục đi qua đi lại.

Mà bên trong trại tạm giam thì kín người hết chỗ, cả đêm thời gian đã bắt được mấy chục phần tử phạm tội nòng cốt, đều là lực lượng buôn lậu ma túy trung kiên của Tống Hỏa Sinh.

Rất hiển nhiên, trải qua một phen giày vò mạng lưới buôn ma túy của thành phố Đông Sơn chỉ sợ rất khó khôi phục lại.

- Nhị thiếu gia, lần này thu hoạch đúng là chưa từng có…

Lý Hải xem xong tình huống công tác tiến triển, nói với Diệp Khai:

- Mạng lưới buôn ma túy của thành phố Đông Sơn phi thường hoàn chỉnh, thậm chí ở Long Thành cũng có con đường nhập hàng, lần này bắt giữ băng nhóm phạm tội của Tống Hỏa Sinh, đối với toàn bộ tỉnh Hà Đông đều ích lợi thật lớn!

- Đúng vậy, anh nói có phải vận khí của chúng ta rất không tệ hay không?

Diệp Khai nói với Lý Hải:

- Đi ra ngoài ăn thịt nướng dã ngoại cũng gặp phải loại chuyện này?

- Xác thực là có một chút…

Lý Hải nhớ tới chuyện kia cũng cảm thấy thật trùng hợp.

Đặng Kim Hữu bề bộn suốt một ngày, đôi mắt cũng biến thành đỏ hồng, ngáp dài nói:

- Cục cảnh sát thành phố đúng thật quá bề bộn rồi, thoáng chốc đã bắt giữ nhiều người như vậy, đoán chừng không có nửa năm thời gian thì bản án này cũng không thể kết xong…

Dựa theo danh sách lưu lại, Đặng Kim Hữu phân công nhiệm vụ bắt giữ kẻ tội phạm, trên cơ bản đã bắt được bảy tám phần, nhân số phạm tội lên tới trăm tên, cơ hồ đã quét sạch thế lực ngầm của Đông Sơn, lượng công việc lớn như vậy vẫn chỉ là một sự mở đầu, muốn đem những người kia định tội còn cần có Viện kiểm sát cùng bên pháp viện ra mặt, ba phương phối hợp, Ủy ban thành phố cũng phải xuất ra một phương án cụ thể đến tổ chức, cho nên Đặng Kim Hữu suy đoán không có nửa năm thời gian kỳ thật cũng đã không dài cho lắm.

Dù sao nhân lực tài nguyên đều có hạn, còn phải bảo đảm công tác hàng ngày không bị ảnh hưởng quá lớn, như vậy nhân thủ có thể điều động đi ra thật không bao nhiêu.

- Bản án này trong tỉnh sẽ giúp đỡ.

Diệp Khai nói.

Theo tình huống hiện tại mà xem, tổ chức phạm tội của Tống Hỏa Sinh không chỉ có nguồn gốc tại Đông Sơn, ở thành phố khác cũng có lực ảnh hưởng nhất định cùng mạng lưới quan hệ, cho nên nếu muốn triệt để giải quyết vấn đề này, Sở cảnh sát tỉnh nhất định cần phải ra mặt, huống hồ trên trăm ký ma túy, đây là một vụ án lớn cỡ nào, ngay trong cả nước còn sắp xếp hàng đầu, Sở cảnh sát tỉnh đương nhiên không khả năng buông tha cơ hội nổi danh lần này.

Đương nhiên, bởi quan hệ với Diệp Khai nên trên Sở cảnh sát tỉnh cũng không dám làm chuyện gì quá đáng, nói tỷ dụ như đem công lao cướp đi, nhưng ý nghĩ cần đáp xe đi nhờ tự nhiên là không cách nào tránh khỏi.

Một công lao lớn như vậy, mặc cho ai đều không thể bỏ qua.

- Lão Đặng, lần này anh biểu hiện xuất sắc, tôi có kế hoạch đề danh anh làm nhân tuyển chức vị phó chủ tịch thường vụ thành phố, toàn lực ủng hộ anh!

Diệp Khai vỗ vỗ vai Đặng Kim Hữu nói ra.

Hiện tại tuy vụ án mới mở màn, nhưng công lao của Đặng Kim Hữu khá lớn, tích công lên chức là chuyện thuận lý thành chương mà thôi.

Đối với Diệp Khai mà nói chuyện này cũng không đủ mang tới chỗ tốt gì cho hắn, ít nhất chức quyền chủ tịch thành phố của hắn vẫn còn phải chậm rãi chịu đựng, nhưng Đặng Kim Hữu thì khác, chẳng những có cơ hội tấn chức phó chủ tịch thường vụ thành phố, đồng thời còn có thể tiến vào hàng ngũ ủy viên thành ủy, có thể nói là danh lợi song thu.

- Cảm ơn Diệp chủ tịch, đây đều nhờ sự lãnh đạo chính xác của ngài, mới có thể lấy được thành quả như vậy!

Đặng Kim Hữu nghe xong tâm tình đương nhiên là thật kích động, thoáng chốc có thể tăng lên hai bước, tuy cấp bậc không tăng lên nhưng vẫn tiến tới vị trí người đứng đầu gần hơn một ít.

Phải biết rằng phó chủ tịch thành phố nhập thành ủy cùng phó chủ tịch phi thường ủy chênh lệch thật lớn, đừng nói là tăng thêm hai chữ thường vụ, từ đó về sau vị trí của Đặng Kim Hữu hắn cơ hồ đã sắp xếp được vào hàng thứ tư trong ủy viên thành ủy, tiến bộ như vậy là rất lớn.

Nhớ lúc trước hắn vẫn chỉ là một phó chủ tịch thành phố phi thường ủy, chỉ được phân công công tác khá trọng yếu mà thôi, nhưng hiện tại có thể nói là một bước lên trời, so với trưởng ban tổ chức Lâm Kế Văn càng thêm hiển hách.

- Theo đúng lão bản thật sự tốt!

Trong nội tâm Đặng Kim Hữu có chút kích động nghĩ thầm.

Nhưng Diệp Khai lại rất nhanh nghiêm túc nói với hắn:

- Tình huống bên trong Cục cảnh sát thành phố tôi biết rõ một ít, giống như tình hình phân cục Tây Lâm lần này cũng rất nghiêm trọng, tôi hi vọng Đặng phó chủ tịch trước khi bàn giao công việc có thể tiến hành chỉnh đốn nghiêm khắc bầu không khí công tác của hệ thống cảnh sát thành phố, sáng tạo một cục diện tốt hơn cho người kế nhiệm!

- Tôi hiểu được, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

Đặng Kim Hữu nghe xong tuy trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn phi thường dứt khoát đáp ứng.

Hắn hiểu được ý tứ của Diệp Khai, đối với việc cục trưởng phân cục Tây Lâm không nghe mệnh lệnh, ngược lại đi tùy tùng cho phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh, trong nội tâm Diệp Khai rất mất hứng, điều này nói rõ hắn quản lý không kỹ thuộc hạ bên dưới, không hoàn toàn khống chế được cục diện.

Cho nên Diệp Khai hi vọng trước khi Đặng Kim Hữu rời chức nên chỉnh đốn lại hệ thống cảnh sát thành phố, xem như ra mặt làm ác nhân một lần.

Dù sao Đặng Kim Hữu làm việc trong Đông Sơn nhiều năm như vậy, đối với mỗi tình huống đều phi thường hiểu rõ, do hắn ra mặt chỉnh đốn bầu không khí kỷ luật hiệu quả vẫn là tốt nhất.

Đồng thời Đặng Kim Hữu có thể thông qua lời nói của Diệp Khai mà suy đoán được đó là người được chọn lựa tiếp nhận vị trí của Đặng Kim Hữu là người một nhà với Diệp Khai, bằng không mà nói hắn không cần quan tâm tới chuyện này làm gì.

Một cục diện rối rắm thật dễ dàng khảo nghiệm năng lực của một cán bộ, đồng thời cũng để cho thượng cấp cân nhắc lợi hại, cân nhắc dùng người có thỏa đáng hay không, nhưng hiện tại Diệp Khai không hài lòng đối với cục diện này, trực tiếp cho Đặng Kim Hữu ra mặt, vậy đã nói rõ người kế nhiệm là người mà Diệp Khai xem trọng, không muốn làm người kia khó xử.

Diệp Khai ở trong Cục cảnh sát thành phố tới giữa trưa hôm sau, chứng kiến tình thế trên cơ bản đã ổn định lại, mà bí thư Tần Phương Trần cũng đã tới, hắn liền yên tâm cùng bí thư Tần Phương Trần ăn cơm trưa, an bài xong vấn đề ăn ở của Tần bí thư cùng thuộc hạ, lúc này mới có thời gian quay về biệt thự của mình nghỉ ngơi.

Vừa đi vào cửa, chợt thấy được Điền Thanh trong bộ áo mỏng hai dây để chân trần chạy loạn trong nhà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.