Quan Môn

Chương 1005: Chương 1005: Vị chua




Nam Cung Vân như thế nào cũng không nghĩ đến, Diệp Tử Bình lại có thể đưa ra một vấn đề như vậy.

Theo như cô ta nghĩ đến, có thể làm tới vị trí ủy viên cục chính trị, bí thư thành phố Minh Châu, trong đầu Diệp Tử Bình quan tâm khẳng định đều là quốc gia đại sự, quốc kế dân sinh, làm sao có thể bát quái như thế?

Bất quá cô ta rất nhanh kịp phản ứng, Diệp Tử Bình hỏi như vậy, kỳ thật cũng là hợp lý, dù sao người lãnh đạo quốc gia cũng là người, cũng có đời sống tình cảm của mình, cũng sẽ có tâm lý bát quái, chớ đừng nói chi là Diệp Khai là con của ông ta, làm lão tử quan tâm đến con trai là chuyện rất bình thường.

- Được rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Diệp Tử Bình không đợi Nam Cung Vân trả lời, khoát tay nói:

- Trên nguyên tắc tôi ủng hộ Nam Cung thế gia trở về, hôm nay tôi sẽ cùng mấy vị lãnh đạo nói chuyện này, tranh thủ lãnh đạo tương đối cao tầng phát ra một lời mời riêng, mời Nam Cung lão tiên sinh về nước.

- Cảm ơn Diệp bí thư, thật sự là rất cảm tạ rồi!

Nam Cung Vân nghe xong, lập tức vui mừng quá đỗi.

Ngoài cảm kích, cô ta cũng hiểu được Diệp Tử Bình tựa hồ có chút quá tốt, thu hoạch hôm nay vượt xa tưởng tượng của cô ta, chỉ cần là cao tầng bên này thông qua, như vậy gia gia Nam Cung Kinh Hồng trở về cũng chỉ trong sớm tối.

Lúc Nam Cung Vân từ bên trong phòng đi ra thì khuôn mặt hết sức vui vẻ.

Lê thúc thấy vậy mỉm cười không nói gì thêm.

Ngược lại Diệp Khai nhìn thấy liền nói:

- Chuẩn bị một chút, tôi mang cô đi bái phỏng Sở lão gia tử.

- A?! Hiện tại đi liền à?

Nam Cung Vân nghe xong, lập tức có chút kinh ngạc.

Mặc dù nói Nam Cung Vân lớn lên ở hải ngoại nhưng vẫn tìm hiểu qua về hoàn cảnh chính trị trong nước, tự nhiên biết rõ địa vị chính trị của Sở lão gia tử, có thể đánh đồng với Phương lão. Hơn nữa đáng nhắc tới chính là Sở lão gia tử trước kia cũng đã từng làm công tác tình báo.

Nam Cung Vân tuy cũng biết vị hôn thê Sở Tĩnh Huyên của Diệp Khai là cháu gái của Sở lão gia tử, nhưng khi nhìn đến Diệp Khai có thể dễ dàng như thế liên lạc đến Sở lão gia tử thì không thể không xem hắn như một nhân vật. Vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này quả nhiên là lật tay làm mây, trở tay làm mưa, năng lượng rất lớn.

- Rèn sắt khi còn nóng nha. tranh thủ ngày mai sẽ làm xong chuyện này, đem thư mời phát ra ngoài.

Diệp Khai hồi đáp.

Ở trong mắt hắn, bên Diệp Tử Bình đã bắt đầu động thủ, như vậy tài nguyên chính trị của lão Diệp gia cũng đã toàn bộ động viên. Lúc này hắn đi tiếp Sở lão gia tử, thôi động việc này phát triển là thích hợp nhất, về phần nói bên Phương lão thì Diệp Khai cũng ý định đi qua thông báo để tỏ rõ tầm quan trọng.

Với sự mẫn cảm chính trị và cái nhìn đại cục của Phương lão, tự nhiên liếc là có thể nhìn ra được, Nam Cung thế gia trở về, đối với phát triển kinh tế nội địa sẽ có bao nhiêu chỗ tốt rồi.

- Nếu như thuận tiện, đương nhiên là càng sớm càng tốt.

Nam Cung Vân thấy Diệp Khai chưa cùng nói giỡn nên gật đầu đồng ý.

Diệp Khai cùng Nam Cung Vân đi ô tô tới sơn trang Thanh Phong. Sở đại tiểu thư đã về tới trong nhà, nhận được điện thoại của Diệp Khai nên đã bắt đầu thu xếp.

Vốn cho là cần dằng dai một hồi, gia gia mới chịu đáp ứng cuộc gặp nhàm chán như vậy, không nghĩ tới Sở Tĩnh Huyên vừa nói ra mấy chữ Nam Cung Kinh Hồng thì Sở lão gia tử đã hào hứng, tỏ vẻ có thể nhanh chóng an bài nên Diệp Khai mang theo Nam Cung Vân chạy tới trước lúc ăn chiều.

- Diệp Khai, mọi người như thế nào mới đến?

Sở Tĩnh Huyên thấy Diệp Khai xuống xe liền chạy tới, nhịn không được ôm lấy thân thể của hắn, rúc vào trong ngực.

Từ sau khi đính hôn, Sở đại tiểu thư liền trở nên chủ động, hai người cho dù là trước mặt mọi người cũng thỉnh thoảng có tư thế thân mật.

- Trên đường kẹt xe làm trễ nãi một chút thời gian, cũng may còn kịp ăn cơm chiều. Diệp Khai cười, hôn lên má Sở Tĩnh Huyên một cái, ngữ khí bình thản giải thích.

Sở Tĩnh Huyên vừa nắm tay Diệp Khai vừa hỏi Nam Cung Vân:

- Vị này chắc là Nam Cung đại tiểu thư a? Hoan nghênh tới nhà của tôi làm khách, ông nội của ta đã đợi một hồi rồi.

- Đa tạ Sở đại tiểu thư, tôi là Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân gật đầu hồi đáp.

Diệp Khai sờ lên mũi, trong lòng tự nhủ cảm tình hai vị này giống như có chút không quá hợp, trách không được Sở Tĩnh Huyên đêm nay chủ động như vậy, nhiệt tình như vậy, đoán chừng là thấy được Nam Cung Vân liền cảm giác được có chút áp lực, cho nên mới muốn sớm tuyên thệ chủ quyền a?

Từ thái độ bình thản của Nam Cung Vân cũng không bởi vì đến cửa bái phỏng Sở lão gia tử, tìm kiếm ủng hộ của ông mà ăn nói khép nép với Sở Tĩnh Huyên, cái này chỉ có thể nói rõ, cô ta quả thật có ý đối với Diệp Khai, bằng không mà nói, hoàn toàn không cần phải biểu hiện đối lập với Sở Tĩnh Huyên.

- Vào nhà a, bụng của anh đói rồi.

Diệp Khai nghĩ nghĩ, cảm giác mình nên chủ động một chút, tránh khỏi bị hai cô giằng xé, vì vậy đề nghị với hai vị đại tiểu thư.

Sở Tĩnh Huyên cuối cùng cũng không thể đanh đá, dù đối với yêu nữ Nam Cung Vân có chút địch ý, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì khác người, huống chi Sở lão gia tử cũng muốn gặp Nam Cung Vân.

Chỉ là Sở Tĩnh Huyên trong nội tâm cũng có một chút bồn chồn, tuy cô làm cầu nối nhưng cũng không rõ ràng lắm nội tình, không biết gia gia tại sao phải nhiệt tâm đối với vị Nam Cung đại tiểu thư này?

Còn có thêm nữa là phản ứng của Diệp Khai tựa hồ cũng quá nhiệt tình, chẳng lẽ cũng là bởi vì Nam Cung Vân rất xinh đẹp?

Sở Tĩnh Huyên suy nghĩ lấy những chuyện này, liền không nhịn được nhìn nhìn Nam Cung Vân, thấy cô gái này quả thực rất xinh đẹp, nhất là trên người của cô mang theo một loại khí chất đặc biệt của người phương Tây khiến dung mạo càng thêm quyến rũ.

Hơn nữa, tựa hồ bộ ngực của cô khá lớn.

- Yêu nữ.

Sở Tĩnh Huyên trong lòng định nghĩa Nam Cung Vân như vậy, nhịn không được véo lưng Diệp Khai một cái.

- Ah?

Diệp Khai bất ngờ bị Sở Tĩnh Huyên véo một cái, tự nhiên là đầu đầy sương mù.

Hắn nhìn Sở Tĩnh Huyên, thấy ánh mắt cô đầy hậm hực, đương nhiên đã biết rõ Sở đại tiểu thư là có ý gì, ho khan một tiếng nói:

- Nam Cung đại tiểu thư vừa mới đầu tư hạng mục 1 tỷ đôla ở thành phố Minh Châu, cũng xây một trăm trường học từ thiện ở tỉnh Hà Đông, trong đó có 50 trường ở thành phố Đông Sơn.

Diệp Khai ý tứ rất đơn giản, chính là muốn nói rõ một chút quan hệ giữa hắn cùng Nam Cung Vân chỉ là rất đơn thuần nghiệp vụ . Hắn thay Nam Cung Vân bôn tẩu, cũng là bởi vì đầu tư thuận lợi, không có chuyện gì khác.

Bất quá cách nghĩ của Sở Tĩnh Huyên không thế, thì thào bên tai Diệp Khai:

- Trách không được anh ra sức như vậy, Nam Cung đại tiểu thư đã có tiền lại có sắc, khó trách anh động tâm, có phải muốn thu để làm phòng ba phòng tứ phòng năm?

- Chuyện không thể nào, em suy nghĩ nhiều rồi.

Diệp Khai xụ mặt phủ nhận nói.

Sở Tĩnh Huyên nói vậy thật sự khiến hắn có chút chột dạ, sở dĩ Sở Tĩnh Huyên không nói vợ lẽ đó là bởi vì Diệp Khai đã có vợ lẽ, trừ Sở đại tiểu thư là cưới hỏi đàng hoàng, vị trí vợ lẽ sớm đã có người chiếm được, chính là Chung Ly Dư chấp chưởng kinh doanh ngầm của Diệp Khai.

Về phần nói những nữ nhân khác chỉ có thể cạnh tranh vị trí từ phòng ba.

Sở Tĩnh Huyên tuy chưa từng nhắc tới qua Chung Ly Dư, nhưng cái này cũng không nói lên là cô không biết tồn tại của Chung Ly Dư. Mặc dù nói cô cũng muốn độc chiếm Diệp Khai, nhưng là tình huống thực tế là như thế, có một số tình huống không cách nào cải biến, cho nên cô cũng chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, tận lực chiếm cổ phần đa số để kiêu ngạo.

Về phần những cô gái “loạn thất bát tao” khác, Sở Tĩnh Huyên có thể làm là tận lực đè ép các cô.

Đương nhiên, coi như là muốn thực hiện cái mục tiêu này cũng chuyện không phải dễ dàng như vậy.

Đầu tiên là Sở đại tiểu thư có sự nghiệp của mình, không có khả năng ở nhà giúp chồng dạy con, nói như vậy, cô sẽ mất đi sự độc của bản thân. Điều này mâu thuẫn với những gì cô được giáo dục nên nên cô không có khả năng đem Diệp Khai buộc tại bên người.

Tiếp theo là thân phận cùng địa vị Diệp Khai cũng quyết định hắn không thể nào là một người an phận thủ thường, với tư cách một quan viên thành công, tương lai hắn phi thường rộng lớn, bởi vì cái gọi là quý không thể nói, cho nên muốn thực hiện mục tiêu này thì chuyện Diệp Khai muốn làm cũng rất nhiều, không thể rảnh rỗi làm một người chồng tốt.

Những thứ khác chỉ là các loại hấp dẫn của xã hội, Nam Cung Vân chẳng qua là một trong số đó mà thôi, theo địa vị chính trị của Diệp Khai tiếp tục bay lên, về sau còn không biết sẽ có bao nhiêu cô gái yêu hắn.

- Đêm nay tựa hồ rất náo nhiệt....

Diệp Khai nhìn thoáng qua phòng khách của Sở gia đèn đuốc, có chút kinh ngạc nói.

- Đúng vậy a, gia gia rất hào hứng, thật không biết là vì cái gì?

Sở Tĩnh Huyên cũng có chút nghi ngờ nói một câu.

Đối với tâm tư của Sở lão gia tử, có thể đoán được thật không có mấy người, hơn nữa Sở Tĩnh Huyên cũng không rõ ràng lắm về nền tảng của Nam Cung Vân, dĩ nhiên là không biết địa vị cùng lực ảnh hưởng Nam Cung Kinh Hồng nên cũng không cách nào biết được tâm trạng của Sở lão gia tử tại sao phải không bình tĩnh như thế rồi.

Năm đó, lực ảnh hưởng của Nam Cung Kinh Hồng đối với toàn bộ trong nước đều là rất lớn, không hề chỉ giới hạn trong hệ thống tình báo.

Nhìn xem Sở Tĩnh Huyên chủ động ôm lấy Diệp Khai, trong lòng Nam Cung Vân cũng oán thầm không thôi, tự nhủ ngươi thân là một cái tiểu thư khuê các, cũng không biết cái gì gọi là rụt rè sao? Ít nhất trước mặt người khác không cần dính lấy như vậy? Thật sự là quá phận rồi.

Bất quá cô ta cũng tinh tường, vị này chính là vị hôn thê của Diệp Khai, mặc dù là động tác làm cho người ta đỏ mắt một ít, đó cũng là trong tình lý, người bên ngoài chỉ biết hâm mộ.

Chỉ là, Nam Cung Vân nhìn xem Sở Tĩnh Huyên ôm lấy Diệp Khai, trong nội tâm luôn cảm thấy vị chua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.