Diệp Khai ngồi ở bên trong
lồng sắt lại như không hề nghe thấy. Hắn nghiêng tai lắng nghe, hình như là nghe được động tĩnh đặc biệt gì đó.
Trên thực tế, thính lực Diệp Khai luôn tốt, thậm chí có thể nói là
tuyệt luân, mặc dù mọi người khó nghe được cả tiếng nói chuyện sát bên
trong tiếng đóng cọc nhưng Diệp Khai lại có thể nghe ra phương vị của
đám Lý Hải.
Điểm này rất khó được, ít nhất hắn hiểu đ thế cục hiện tại đã thay đổi rất lớn, bản thân không thể ngồi chờ chết.
Thiên hạt tiểu tổ nếu muốn rời khỏi nơi này cũng không dám đối xử nặng
tay với hắn. Nếu không mọi người ra tay thì Diệp Khai tự nhiên không có
trái cây ngon để ăn, nhưng toàn bộ Thiên hạt tiểu tổ , thêm vào Lý Kiều
Ba cũng phải chôn cùng.
Bọn họ chắc không chịu trả cái giá lớn này.
Làm lính đánh thuê, tuy rằng là đầu đao liếm huyết, lấy tiền làm việc
nhưng bọn họ cũng đều không phải không sợ điều gì, không nhìn sinh tử ,
nếu muốn dùng mạng mình để đổi tiền thì tin tưởng không có mấy người lựa chọn.
Quả nhiên, sau khi nghe Lý Kiều Ba giải thích lợi hại trong đó, mặt sẹo liền có chút trầm ngâm đứng lên.
Bọn họ lần này tới đây cố nhiên là vì chuyện của Nam Cung Kinh Hồng
nhưng bên Đài đảo cũng không phải chỉ bọn họ tới mà có ít nhất ba tổ
chức thông qua các con đường khác nhau, có quan hệ cạnh tranh, ai nấy
đều muốn nhanh chân đến trước.
Nhưng xem tình huống hiện tại, nguyên tưởng rằng Diệp Khai bị bắt dễ
dàng hóa ra lại là khúc xương cứng. Giờ ngay cả nơi ẩn thân cũng bị
người ta mò ra, điều này làm cho mặt sẹo cảm thấy phi thường bối rối.
Thiên hạt tiểu tổ từ khi thành lập tới nay cũng đã trải qua nhiều lễ
rửa tội gió mưa nhưng chưa từng gặp được đả kích trầm trọng đến vậy.
Mặt sẹo quay đầu nhìn các thành viên, chỉ thấy sắc mặt mọi người đều có chút ngưng trọng, hiển nhiên đều không biết làm sao bây giờ.
“Diệp Khai, lỗ tai anh bị điếc sao?” Thấy Diệp Khai không có một chút phản ứng, Hạt tử cầm cây gật sắt gõ vào lồng.
Chiếc lồng sắt bị một kích này, nhất thời chấn động ong ong.
Diệp Khai đang ngưng thần chú ý động tĩnh bên ngoài, bị quấy rầy liền
phục hồi lại, hắn lạnh nhạt nhìn Hạt tử đang cau có, thuận miệng
nói,“Chuyện gì? Sao thấy cô như mèo bị giẫm phải đuôi thế?”
“Anh mới là mèo bị giẫm đuôi!” Hạt tử nghe xong, nhất thời giận tím mặt.
Bất quá cô ta liên tưởng đến tình huống hiện tại, thêm cả động tác vừa
rồi của mình, nhất thời liền nhụt chí, theo như hiện trạng thì biểu hiện của mình đúng là như mèo bị giẫm đuôi.
“Được rồi, em gái.” Mặt sẹo lên tiếng, hỏi Diệp Khai,“Diệp Chủ tịch có đề nghị gì với cục diện này?”
“Liên quan gì tôi.” Diệp Khai liếc xéo,“Tôi vốn hảo hảo không có việc
gì, là các anh bắt bạn tôi cuốn tôi vào đây, đây mới là chân chính tai
bay vạ gió. Hiện tại anh hỏi tôi có đề nghị gì là sao?”
Diệp Khai trả miếng nhưng trong lòng đúng là nghĩ như vậy.
Bản thân tìm cách cho người của mình đánh vào, còn xúi giục Lý Kiều Ba
gây xung đột, hết thảy đều là tác phẩm của Diệp Khai, hắn không đạp thêm một cước cũng thôi, sao còn nghĩ cách giúp bọn họ?
Mặt sẹo nghe xong, không khỏi ngẩn ra, không nghĩ tới Diệp Khai đang ở hiểm cảnh nhưng không hề có chút, lá gan đủ lớn.
“Tiết lão đại, không cần uổng phí tâm cơ .” Lý Kiều Ba nói,“Chúng ta đã
không có cơ hội đào tẩu, chẳng bằng xuống tay trước tiên giết chết Diệp
Khai là xong, sau đó tìm cơ hội làm việc may ra còn có một đường sinh
cơ.”
“Không được.” Hầu tử nghe xong, lập tức phản bác nói,“Giết Diệp Khai,
đối phương đã không có cố kỵ, sẽ càng thêm không từ thủ đoạn tiêu diệt
chúng ta , vạn nhất ném lựu đạn vào thì sẽ hút hết toàn bộ dưỡng khí,
vậy chúng ta không thể tránh khỏi cái chết.”
Hắn vừa nói như vậy, các thành viên Thiên hạt tiểu tổ vốn có chút rục rịch nhất thời liền an phận.
Hầu tử nói đúng, nơi này tuy rằng rộng rãi nhưng diện tích cũng chỉ có hạn, nếu Diệp Khai bị bọn họ giết chết, đối phương đã không có cố kỵ,
một lòng muốn giết bọn họ để báo thù thì dùng phương thức này là đơn
giản nhất.
Đợi cho bọn họ chết hết mới tiến vào nhặt xác thì hiệu quả giống nhau , thủ đoạn lại càng đơn giản.
Nghĩ đến thảm trạng chết ngạt, mọi người nhất thời đều tâm sinh cố kỵ,
ngay cả Hạt tử luôn luôn mạnh miệng lúc này cũng trở nên trầm mặc.
Có thể cô ta không sợ chết nhưng chết khó coi như vậy thực làm cho Hạt tử kiêng kị .
Nghe Hầu tử nói như vậy, Diệp Khai ngồi trong lồng sắt nhìn hắn vẻ bất
ngờ rồi đăm chiêu gật đầu, nói với mặt sẹo,“Mặt sẹo, tôi và các ngươi
cũng không thù riêng, cũng không công phẫn, nói lên chuyện này đến, bất
quá là vì tiền mà thôi. Tiền muốn bao nhiêu có bao nhiêu, anh cần gì
phải vì như vậy mà đánh đổi tánh mạng các huynh đệ? Không đáng giá a!”
Mọi người im lặng không nói, tuy rằng lần này bên Đài đảo ra bảng giá
rất cao, nhưng hiện giờ thăng thiên không đường, xuống đất vô môn, chỉ
có ngoan ngoãn chờ chết, tâm tư bọn họ nhất thời cũng đều lạnh lẽo, thấy nhiệm vụ này đúng là đau đầu.
Bọn họ cũng không quen thuộc tình huống đại lục, lại hiểu biết cực nhỏ
đối với năng lực hành động của quân đội, bởi vậy tiếp nhận nhiệm vụ này quả thật là một quyết định có vẻ liều lĩnh .
Mặt sẹo cũng có chút chần chờ, hắn nhìn nhìn Hạt tử, hiển nhiên là
không cam lòng. Hai anh em đều chết ở chỗ này vậy thì trong nhà có ai
tới chiếu cố?
Trông cậy vào chính phủ Đài đảo có thể sẽ trợ cấp cho nhà hắn chút tiền nhưng sau này không thể tiếp tục.
“Mặt sẹo, con người của tôi độ lượn.” Diệp Khai thấy tâm tư mọi người đã muốn tan, liền tiếp tục lừa dối bọn họ nói,“Các ngươi chính là lính
đánh thuê mà thôi, hiện tại đầu nhập trận doanh của tôi, hiệu lực cho
tôi, tôi chẳng những trả tiền thù lao các ngươi gấp hai, cam đoan các
ngươi sẽ không bị đại lục truy trách, đồng thời cũng phụ trách tiếp nhận người nhà các ngươi, nếu như không muốn định cư ở đại lục thì có thể
đến Âu châu Bắc Mĩ hoặc là Nam Mĩ, Australia, tùy tiện các ngươi chọn,
thành ý đủ chưa?”
Diệp Khai tuy rằng còn bị giam trong lồng sắt nhưng khí thế đầy đủ.
Hắn ngồi ở bên trong chậm rãi mà nói, mọi người thiên hạt tiểu tổ phía dưới cũng đều nghe thực cẩn thận.
Theo đạo lý, Diệp Khai đưa ra điều kiện xem như phi thường ưu đãi ,
bọn họ chính là lính đánh thuê mà thôi, tiếp nhận nhiệm vụ làm việc, sau khi hoàn thành chuyện này lấy tiền, vì ai phục vụ còn phải chờ xem.
Nếu nói bọn họ cũng có cái gì kiêng kị thì chính là an toàn của người
nhà, nếu Diệp Khai thật sự có thể cam đoan vấn đề an toàn người nhà bọn
họ vậy cho dù là đầu hàng Diệp Khai cũng không phải cái gì không thể
nhận. Huống hồ, sinh mệnh bọn họ hiện tại hoàn toàn nắm giữ ở trong tay
người ta.
Nếu như ngoan cố chống lại cho dù là có thể làm cho Diệp Khai chôn cùng, đối bọn họ mà nói có gì ưu việt?
“Các huynh đệ nói như thế nào?” Mặt sẹo nghe Diệp Khai nói xong, suy nghĩ một phen, liền hỏi các thành viên Thiên hạt tiểu tổ.
Hắn tuy rằng là lão đại, nhưng là các huynh đệ nếu không muốn nhận điều kiện như vậy , hắn cũng không thể chuyên quyền độc đoán. Bất quá khi
hắn nhìn mọi người thấy trên cơ bản đều gật đầu đồng ý .
Không ai nguyện ý vì nhiệm vụ này trả giá bằng tính mạng.
“Nếu các huynh đệ không có ý kiến, tôi đây coi như là cùng ý .”
Mặt sẹo gật gật đầu nói.
Giờ khắc này, trong lòng hắn rất rõ ràng, kết quả này, kỳ thật là tốt nhất.
Bất quá Hạt tử như nghĩ tới cái gì, thì thầm vào tai mặt sẹo, sau đó lại nhìn Diệp Khai i.
Mặt sẹo nghe xong sau, cảm thấy có chút khó xử, bất quá vẫn nói với
Diệp Khai,“Còn có một điều ngươi vừa nói với em gái tôi cũng phải huỷ
bỏ. Nếu không chúng ta là quyết không đáp ứng , thà làm ngọc vỡ, không
làm ngói lành!”
“Tôi nói với em gái anh cái gì ?” Diệp Khai ngẩn ra, nhìn Hạt tử, chợt hiểu ra.
Hắn vừa mới uy hiếp Hạt tử, nói là chờ hắn đi ra sẽ nhất định giày xéo
cô ta, phỏng chừng những lời này khiến Hạt tử bị dọa, không khỏi bĩu môi nói,“ Với nhan sắc như cô, tôi thực không có để ở trong lòng, các cô
gái còn muốn tranh nhau lên giường của tôi.”
Với tình huống của Diệp Khai, hắn nói như vậy tuyệt đối không phải khoe khoang.
“Anh muốn làm gì?!”
Phía sau, chợt nghe Hầu tử hô hoán, là Lý Kiều Ba vẫn không lên tiếng
đột nhiên cướp khẩu mp5 mở chốt an toàn nhắm ngay Diệp Khai.
Mặt sẹo nhất thời quá sợ hãi, nếu để cho Lý Kiều Ba thực hiện được mục
đích thì hiệp ước hòa bình khó khăn lắm mới đạt thành với Diệp Khai sẽ
ngâm nước nóng .
Lý Kiều Ba có thù riêng với Diệp Khai, hy vọng Diệp Khai chết không có
chỗ chôn, nhưng Thiên hạt tiểu tổ không tất yếu vừa thấy được ánh bình
minh lại hãm vào bóng tối.
“Ngăn lại hắn!” Mặt sẹo hô một tiếng, thuận tay hoa lên che mắt Lý Kiều Ba.