Quan Môn

Chương 1140: Chương 1140: Xung đột ngoài toilet




Chuyện trong giới giải trí luôn có vẻ vẩn đục .

Bởi vì quan hệ giữa Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan nên Diệp Khai có hiểu biết sâu sắc với giới này.

Người trong giới này có thể lo cho thân thực không nhiều lắm, ngẫu nhiên xuất hiện vài dị số thì đều có bối cảnh thâm hậu, ra ngoài lăn lộn cho vui, chỉ là có yêu thích nghề này mà thôi.

Đương nhiên , người như thế có thể làm được một đường ngôi sao cũng cực nhỏ. Vì đã là ngôi sao thì không thể thiếu tin đồn. Không có tin đồn thì không thể thành sao, mà con cháu cao quan thì sao dám để có tin đồn, cho nên vẫn phải cố kỵ, nhất là nữ ngôi sao.

Về phương diện khác, vì những người này nếu đã có vẻ cường đại bối cảnh, vậy lúc phát triển sẽ luôn có cảm giác nhất định về sự ưu việt, cho nên có thể trầm xuống dưới dụng tâm nghiên cứu liền cực nhỏ .

Căn cứ vào nguyên nhân này, những người có thể nổi lên trong giới giải trí, nhất là nữ giới đều có tin đồn phong phú, điều này coi như bình thường.

Nói như vậy, chuyện xấu càng nhiều, liền chứng minh địa vị nữ ngôi sao này càng củng cố, người càng hồng.

Ngược lại hoặc là sẽ hoài nghi vận khí của cô ta bắt đầu suy giảm, hoặc là đi xuống bên kia sự nghiệp.

Đương nhiên, đây là lệ thường, tự nhiên cũng có trường hợp đặc biệt.

Diệp Khai tuy rằng không quá quen Ngô Mộng Linh nhưng cũng không xa lạ. Ít nhất hắn cũng có ấn tượng với cô, nếu không lúc trước sẽ không ra tay thu lại tư liệu về cô, miễn để bị ảnh hưởng trong vụ án Cố Hoán Chi.

Nếu không Ngô Mộng Linh tránh không được sẽ bị điều tra, tuy rằng như thế chưa đủ để kiểm chứng nói cô có quan hệ với Cố Hoán Chi nhưng ít nhất trong ngắn hạn sẽ bị cản trở đến sự nghiệp.

Trong giới giải trí quân đội cũng có cạnh tranh rất mạnh.

Nếu có qua phong thanh thì khẳng định sẽ có rất nhiều người nhảy ra bác vị, thông qua đó bôi đen Ngô Mộng Linh để mình thượng vị.

Theo phương diện này thì Diệp Khai chính là làm một lần anh hùng vô danh.

Làm vai chính, Ngô Mộng Linh biểu diễn liền ba bài gồm hai ca khúc trong quân đội, một khúc nhạc nhẹ, được sĩ quan và bộ đội hoan nghênh nhiệt liệt rồi xuống đài nghỉ ngơi.

Biểu diễn văn nghệ trên cơ bản lấy ca múa làm chủ, chen vào mấy tiểu phẩm hài, chất lượng khá cao, Diệp Khai xem qua thấy cũng được.

“ Cấp bậc văn nghệ quân khu vẫn là rất cao .” Đường Mộc bên cạnh nhỏ giọng nói với Diệp Khai.

Diệp Khai gật đầu, rất đồng ý với hắn. Dù sao trong quân đội rất nhiều nhân tài, lúc nào cũng có thể tìm ra, dĩ nhiên không sợ thiếu hụt.

Nhưng vì dồn lực cho phát triển kinh tế nên kinh phí đầu tư cho quân đội tuy rằng gia tăng nhưng cũng không rõ ràng, nhất là kiến thiết hải không quân có cảm giác như muối bỏ biển.

Diệp Khai cũng hiểu được mấy vấn đề này. Qua mười năm tám năm, đợi cho tổng sản lượng kinh tế trong nước đạt tới một con số khổng lồ thì mới có khả năng xoay chuyển căn bản. Chuyện hiện tại hắn có khả năng làm đơn giản chỉ là bổ khuyết, báo động trong một sô s mũi nhọn khoa học kỹ thuật không đến mức lạc hậu nhiều lắm mà thôi.

Căn cứ Hoa Đông thần vận xuất hiện, kỳ thật chính là bù lại rất lớn vấn đề quốc gia đầu nhập không đủ.

Xí nghiệp dân doanh tiến vào kỹ thuật quân sự không thể nghi ngờ là một thử nghiệm can đảm, đồng thời cũng cung cấp một nguồn lực mới cho công nghiệp quân sự.

Ngồi trong chốc lát, sắc mặt Diệp Khai đột nhiên thay đổi.

“Đồng chí Diệp Khai, anh có cái gì không ổn sao?” Ngư Thức Phàm ngồi bên cạnh thấy sắc mặt Diệp Khai như vậy liền quan tâm hỏi.

Tư lệnh Lâm Tiên Giác thấy vậy cũng nghi ngờ nhìn lại.

“Đại khái là ăn vào đau bụng....” Diệp Khai cau mày, nói không chắc chắn.

Qua thêm một lát, Diệp Khai liền ôm bụng đứng lên nói,“ Mọi người xem đi, tôi phải vào toilet một chút.”

Toilet ở sau tiểu lễ đường, Diệp Khai theo cửa hông đi ra ngoài, ôm bụng thẳng đến toilet.

Qua gần chục phút, Diệp Khai mới xem như hồi phục một chút, chỉ là cả người ủ rũ.

Hắn đi ra ngoài, đứng cạnh toilet rút từ trong túi ra một điếu thuốc, rít hai hơi.

Diệp Khai rất ít hút thuốc, trước kia căn bản không hút thuốc, sau bởi vì thường xuyên phải xuống cơ sở, cho nên tránh không được hút một hai điếu coi như biểu hiện gần gũi quần chúng.

Lúc này thân thể không khoẻ, tự nhiên hút một điếu, tuy rằng tệ lớn hơn lợi, nhưng vào một số thời điểm vẫn có tác dụng an thần.

Lý Hải ở bên ngoài cảnh giới nhìn lại,“Nhị thiếu, tốt rồi chứ?”

“Ân, chắc cũng ổn, nếu không sẽ quay lại tiếp để làm thơ, ha ha.” Diệp Khai hồi đáp.

Phía sau, một trận gió thổi qua, chợt nghe thấy tiếng người đang tranh cãi.

“Ân?” Diệp Khai nhìn qua chỗ đèn sáng dường như có người đang tranh chấp.

Mắt hắt rất tinh, nhìn ra một người trong đó chính là Ngô Mộng Linh vừa biểu diễn xong, đối diện là một ngườ người trẻ tuổi, thoạt nhìn chừng hai mươi.

Vây chung quanh chừng năm sáu người, sau Ngô Mộng Linh còn có một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, hình như là trợ lý của cô.

“Đi xem một chút.” Diệp Khai do dự một chút, sau đó nói với Lý Hải.

Nói thật ra, Diệp Khai cũng không nguyện ý nhiều chuyện ở chỗ này. Dù sao không phải ở địa bàn của mình, xảy ra chuyện không dễ xử lý, hắn không muốn làm quá mức.

Bất quá nhìn đến đối phương là Ngô Mộng Linh, Diệp Khai tuy rằng do dự một chút, nhưng vẫn quyết định hỏi đến chuyện này.

Lúc Diệp Khai đi qua, người trẻ tuổi đưa tay, cực kỳ kiêu ngạo mắng,“Cho cô mặt mũi không biết xấu hổ, cho mình quý báu lắm hả?!”

Ngô Mộng Linh né về sau, tránh được bàn tay của đối phương.

“ Đồ khốn, còn dám né tránh?!” Người trẻ tuổi thấy quờ hụt, không khỏi càng thêm tức giận.

“Không nên động thủ, hảo hảo nói chuyện.” người phụ nữ phía sau sợ lớn chuyện, vội vàng đi đến đằng trước ngăn cản.

Bất quá người trẻ tuổi tức giận liền nhấc chân đá qua đúng bụng người phụ nữ kia khiến chị ta ôm bụng vặn vẹo.

“Chị Vương....” Ngô Mộng Linh thấy thế có chút kinh hoảng, vội vàng ngồi xuống xem tình hình.

“ Lôi con điếm này đi cho tôi!” Người trẻ tuổi chỉ vào Ngô Mộng Linh nói.

Mấy người đứng sau nghe xong lập tức lôi Ngô Mộng Linh đi.

“Buông ra!” Ngô Mộng Linh liều mạng giãy dụa.

“Còn không thành thật? Đánh cho tôi!” Người trẻ tuổi thấy, nhất thời liền giận.

Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng hành hung một nữ ngôi sao, lại ở trong quân đội thật sự không dễ dàng xuống tay. Thủ hạ của người trẻ tuổi do dự, không biết có nên nghe theo hay không?

Dù sao, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vậy, vạn nhất đánh hỏng rồi lại bị người trẻ tuổi trách tội thì chỉ có đám hắn chịu trận.

“Dừng tay.” Diệp Khai đi tới nói.

Phỏng chừng là vì vừa mới tiêu chảy nên giọng của Diệp Khai không đủ trung khí, ít nhất khiến cho người nghe có cảm giác hắn như một công tử ăn chơi trác táng vì tửu sắc, nhìn khuôn mặt tái xanh như thiếu dinh dưỡng.

“ Thằng nào mà dám quản chuyện của toa?” Người trẻ tuổi nhìn đến Diệp Khai lại, không khỏi nheo mắt,“Mày không biết tao là ai sao?”

“Tao không cần biết mày là ai, tao biết cô ấy là được.” Diệp Khai không xem những nhân vật như vậy vào mắt, buông thõng,“ Thả người cho tao, tới chỗ cảnh vệ quân khu tự thú thì tao sẽ bỏ qua chuyện này.”

Diệp Khai tự thấy đề nghị xử lý này cũng đã là rất nhẹ.

Dù sao chuyện này phát sinh trong quân khu tỉnh, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn, nhiều nhất chỉ là trêu chọc một cô gái và đả thương nhẹ mà thôi, cho dù là tới sở cảnh sát thì cũng chỉ là bồi thường tiền thuốc men, cộng thêm bồi thường tinh thần, còn chưa thể cấu thành tội nghiêm trọng gì.

Hơn nữa, mấy tên này chắc cũng là con cháu trong quân khu, kiêu ngạo thành tính. Loại chuyện không nhẹ không nặng này cũng thường thấy, cộng thêm bản thân Diệp Khai cũng có bối cảnh quân đội thâm hậu nên không tính làm sát quá.

Cho nên, Diệp Khai liền thả cho bọn hắn một con đường sống, cho dù sau đó không đi tự thú thì cũng chưa chắc có thời gian hỏi qua chuyện này.

Phải biết rằng, việc của Diệp nhị thiếu hiện giờ bận đến mức nào, sao có thời gian chằm chằm nhìn vào loại việc nhỏ này?

“Tự thú?!” Người trẻ tuổi tựa hồ là nghe được cái gì buồn cười, ngửa mặt cười dài,“Ha ha ha ha, bảo tao đi tới chỗ cảnh vệ tự thú, thật là chuyện đáng cười nhất mà tao từng nghe qua!”

Diệp Khai nhíu mày đầu, trong lòng thực mất hứng.

Hắn khó được mấy khi phát thiện tâm, đêm nay đúng ra không tính làm gì người này, nhưng nhìn biểu hiện của đối phương thì xem ra mình uổng công?

“Ngô tiểu thư, bạn cô bị thương ra sao? Tới chỗ bệnh viện xem một chút đi.” Diệp Khai lười đi để ý tới người trẻ tuổi, quay sang nói với Ngô Mộng Linh.

“Còn muốn đi bệnh viện? Xem tao là không khí chắc?!” Người trẻ tuổi nghe Diệp Khai nói vậy, dường như không xem hắn vào đâu thì lập tức liền đi nhanh tới, đưa tay tát vào mặt Diệp Khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.