Edit: Dương
***
Sau đó, bom nổ gây ra một trận hỏa hoạn điên cuồng tàn nhẫn. Biệt thự bị nổ thành một hố sâu lớn, cây cối xung quanh đều trong nháy mắt bị xung lực chấn động làm cho bật gốc, những đốm lửa bắn ra đốt cháy cỏ khô trong đồng hoang, thế lửa lại rất nhanh lan đến rừng cây, lửa cháy ngùn ngụt, cháy suốt ba ngày ba đêm.
Đây là một thực tế không thể trốn thoát.
Ngọn lửa tùy ý cắn nuốt tất cả, đốt cháy hầu như không còn thứ gì...
Ba ngày sau, thời tiết lạnh, trên bầu trời tập trung một đám mây đen nặng nề, nước mưa từ trong tầng mây nhỏ giọt rơi xuống, thế lửa mới từ từ có thể kiểm soát...
Sau khi mưa tạnh, quân đội có phái người đi lục soát biệt thự, trải qua quá trình lục soát, cuối cùng hậm hực đi về, cho ra kết luận là: chỗ đó không có gì cả, chỉ còn lại một mảnh tro tàn.
Đồng thời, trực thăng của Lô Tuấn Tài đang bay thì nhiên liệu cạn kiệt, ông ta bắt buộc phải hạ cánh xuống một bãi bùn ven sông, người vừa mới đi ra cửa khoang, liền bị dân binh tuần tra ở phụ cận bắt được.
Ngô Tứ Dân đích thân hạ lệnh áp giải Lô Tuấn Tài về quân khu, chờ đợi xử lý. Trên người ông ta dính líu đến tính mạng của hơn trăm người và án kiện hàng chục nghìn tỷ. Lần này, chờ đợi Lô Tuấn Tài sẽ là tuyên án tàn khốc nhất. Ông ta sẽ không có bất cứ cơ hội nào để vùng vẫy và trở mình, quân đội sẽ phán quyết cho ông ta hình phạt treo cổ, ông ta sẽ bị viết vào lịch sử bang Nam Shan, trở thành đối tượng bị hàng triệu người thóa mạ và oán hận.
Nhiệm vụ hoàn thành, sự tình cũng đều sắp kết thúc.
Sửa xong đường quốc lộ, Chu Giác Sơn ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ lên đường trở về quân khu.
Trên đường trở về, trời cao trong xanh, trên trời không một gợn mây, hai bên đường quốc lộ đều là cây gừa rừng [1] tự nhiên tươi tốt, có mấy con khỉ ô diệp [2] đứng ở trên nhánh cây líu ríu, nhảy lên nhảy xuống, tìm kiếm quả và côn trùng.
[1] Cây gừa: hay còn gọi là Si quả nhỏ, là một loại thực vật có hoa trong họ Dâu tằm (Moraceae). Đây là loài cây thân gỗ, cao từ 15 - 20m, có rễ phụ mọc ra từ thân và các cành trên cao. Cây gừa rừng là cây mọc tự nhiên ở trong rừng. Hình ảnh ở cuối chương.
[2] Khỉ ô diệp (tên khoa học là Trachypithecus): là một chi của động vật có vú trong họ Cercopithecida, bộ Linh trưởng. Chúng sinh sống theo bầy đàn, có một con khỉ dẫn đầu, buổi sáng và buổi chiều kiếm ăn, buổi trưa nghỉ ngơi. Buổi tối ngủ ở trên cây hoặc trong hang động.
Trong xe jeep yên lặng không một tiếng động, trong giây lát, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trong mắt Chu Giác Sơn, hắn quay đầu lại, nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh, Tại Tư đang nhìn về phía xa ngoài cửa sổ.
Đầu cô dựa vào cửa sổ xe, ngơ ngác không nhúc nhích, ánh mắt giống như đang nghỉ ngơi.
Hắn lập tức thu hồi chiếc bút và văn kiện trong tay.
"Thích khỉ?"
Tại Tư khó khăn lắm mới hoàn hồn, Chu Giác Sơn đã sát lại gần.
Hắn vén vải bố xanh biếc trên cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu Tại Tư, "Chờ trở lại quân khu, anh sẽ xin Ngô Tứ Dân cho nghỉ, dẫn em đi dạo ở xung quanh, thuận tiện cảm thụ một chút phong tục tập quán ở Myanmar."
Đang nói chuyện, ngón tay hắn ôn nhu vuốt ve gò má của cô.
Tại Tư có phần cảm khái, nắm được ngón tay của hắn, cô biết là hắn muốn đưa cô đi giải khuây.
"Vâng."
Cô mỉm cười, nhẹ giọng trả lời.
Trong quân khu tràn đầy hồi ức liên quan đến Khang tẩu, đều nói thấy vật nhớ người, nếu như có thể để cho cô đi ra ngoài đi dạo xung quanh, vậy cũng có thể giúp cô giảm bớt áp lực tích tụ trong lòng.
Hơn nữa cô còn chưa từng nhận thức qua cảnh vật tại địa phương này của Myanmar. Trước kia luôn nghĩ đến chạy trốn, không có tâm tư nào khác, hiện tại nếu đã tạm thời không muốn chạy trốn, vậy không bằng nhân cơ hơi hội này, ký lai chi tắc an chi, thăm thú xung quanh, ăn đồ ăn ngon.
"Cảnh nội bang Shan có cảnh điểm cảnh khu [3] nào có thể đi dạo một vòng không?"
[3] Cảnh điểm và cảnh khu: chỉ khác trên mặt chữ (景点: cảnh điểm; 景区: cảnh khu), còn nội dung đề cập đến là giống nhau. Cảnh điểm du lịch chủ yếu là núi, sông, hồ, biển, chùa, miếu, viện bảo tàng, công viên...
Chu Giác Sơn nhướng mày, vỗ lên vai người ngồi kế bên tài xế, "Thang Văn."
Thang Văn xoay đầu lại, đưa tới một cuốn sách nhỏ, "Du tiểu thư, bang Shan chúng ta, cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu các loại cảnh điểm và cảnh khu."
Chân của Thang Văn cơ bản đã khỏi, đoạn thời gian trước bị Chu Giác Sơn phái đi vào trong thị trấn giải quyết vấn đề bồi thường cho các thợ mỏ bị thương trong khu mỏ Pinpet. Muốn nói đến cảnh quan du lịch ở Nam Shan, địa phương nổi tiếng nhất, đương nhiên là hồ Inle [4] ở gần thành phố Taunggyi - thủ phủ bang Shan, nơi đó có những hòn đảo nổi, những căn nhà nổi trên hồ, là hồ nước ngọt lớn thứ hai tại Myanmar, hơn nữa những ngư dân ở đây có kỹ thuật cao siêu chèo thuyền bằng một chân nổi tiếng trên thế giới.
[4] Hồ Inle (hay Inlay): nằm ở vị trí trung tâm bang Shan, cách thành phố Taunggyi - thủ phủ bang Shan khoảng 40 km về phía Nam. Hồ nằm ở độ cao khoảng 889m so với mực nước biển và có diện tích khoảng 220 km2. (Notes: phần này trong bản raw tác giả viết là 海芽湖 dịch ra là hồ Hải Nha, mà t tìm hồ này thì không có, t search lại GG thì có hồ Inle nổi tiếng nằm ở gần thành phố Taunggi và phù hợp với mấy câu tác giả viết phía sau nên t tự ý sửa lại). T sẽ để vài hình ảnh ở cuối chương về hồ Inle.
Mắt thấy Thang Văn nói rõ ràng mạch lạc, miệng lưỡi lưu loát. Tại Tư tiện tay mở cuốn sách nhỏ Thang Văn đưa tới, nhìn hai giây.
"Thành phố Taunggyi thế nào?"
Thành phố Taunngyi là thủ phủ bang Shan, cũng là thành phố phát triển nhất cảnh nội bang Shan. Khoảng cách từ đây đến hồ Inle cũng không xa, cô phỏng đoán, mặc dù Chu Giác Sơn có thể xin nghỉ phép, vậy thì kỳ nghỉ của hắn cũng không quá dài, lần này, nếu như bọn họ đi dạo hết bên trong thành phố mà còn thừa thời gian, cũng có thể đi dạo quanh hồ Inle. Đương nhiên thành phố Taunggyi vẫn là lựa chọn đầu tiên của Tại Tư.
Thang Văn sửng sốt, sờ sờ cổ, không phải vừa rồi cô ta nói muốn đi cảnh điểm cảnh khu sao? Taunggyi...
"Cũng không tệ. Thủ phủ bang Shan chúng ta, có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có các loại chùa miếu, nếu như Du tiểu thư cảm thấy hứng thú, vậy tôi liền nhanh chóng sắp xếp tuyến đường..."
Thang Văn ngoài miệng là đang hỏi Tại Tư, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Chu Giác Sơn. Tại Tư cũng ngoảnh đầu sang, đôi mắt đen sáng ngời, tràn đầy khát vọng nhìn Chu Giác Sơn ngồi ở bên cạnh mình.
Chu Giác Sơn cười một tiếng, ngồi lại vị trí, khóe miệng hắn cong lên, tựa đầu trên gối dựa của ghế ngồi. Thực ra mà nói, quen biết Tại Tư lâu như vậy, hắn cảm giác mình rất nhanh có thể hiểu rõ tâm tư của cô.
Hắn liếc nhìn cô một cái, "Em xác định là em đi tham quan? Không làm gì khác?"
Nếu như hắn nhớ không nhầm, hắn có nói với cô hắn từng vô tình gặp được ba cô - Triệu Tuấn ở thành phố Taunggyi. Thế nào mà lần này lại trùng hợp như vậy, hắn vừa mới hỏi cô đi chỗ nào? Cô lại hết lần này đến lần khác chọn trúng thành phố Taunggyi?
Tại Tư thẹn thùng, hơi rũ mí mắt. Đầu ngón tay cô khẽ động, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Chu Giác Sơn.
"Em sẽ không chạy loạn."
Xưa đâu giống nay, cô đã thay đổi rồi, anh cùng đừng bám mãi chuyện quá khứ mà không thả.
Chu Giác Sơn cười cười, nhướng mày, nửa tin nửa ngờ, hắn phất tay một cái, "Sắp xếp đi, Thang Văn."
Sau khi về đến quân khu, Chu Giác Sơn đúng hẹn xin nghỉ phép. Ngô Tứ Dân gật đầu đồng ý. Lúc gần đi còn nói, "À, nhớ mang theo vài binh lính đi cùng!"
Tháng trước ở bên bờ sông Nam Độ, Hồ Nhất Đức từng động thủ với Chu Giác Sơn, mặc dù sự việc cuối cùng chưa thể cái quan luận định [5], nhưng Ngô Tứ Dân ít nhiều trong lòng đều hiểu rõ. Tranh đấu giữa các phe phái, Ngô Tứ Dân cũng đã thấy hơn nửa đời người, thật ra ông ta rất thích nhìn cấp dưới đánh nhau, đấu võ đọ sức, như vậy mới có ý nghĩa.
[5] Cái quan luận định: chỉ ưu khuyết điểm của một người đến sau khi chết mới có thể đưa ra kết luận hoặc đừng đưa ra kết luận cho đến khi bạn nhìn thấy kết thúc.
Năng lực của Chu Giác Sơn, ông ta đã biết, quân đội dân tộc thiểu số Nam Shan vốn là địa phương cá lớn nuốt cá bé, ưu thắng liệt thái [6], thích giả sinh tồn [7]. Nhưng bổ nhiệm Chu Giác Sơn không phải là từ chỗ ông ta, trong lòng ông ta vẫn còn ít nhiều kiêng kị hắn ta, người này... ông ta còn phải theo dõi quan sát thêm.
[6] Ưu thắng liệt thái: mạnh mẽ thì tồn tại, yếu kém thì bị đào thải.
[7] Thích giả sinh tồn: yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh, kẻ muốn sinh tồn phải trải qua sự chiến thắng kẻ thù địch.
Mang binh lính đi theo, dùng để phòng thân.
Ý tứ của ông ta cũng không đơn giản như vậy.
Chu Giác Sơn gật đầu, đáp ứng.
Trước khi đi, hắn còn dẫn theo vài binh lính đáng tin cậy, mà mấy người này cũng coi như số ít thân tín mà hắn giao thiệp trong quân khu bang Nam Shan.
Ô tô thành hàng rời khỏi quân khu, bánh xe xoay vòng, săm lốp in dấu trên đường núi, bờ sông... Vài tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc lái vào thành phố.
Không phụ sự kỳ vọng, trên đường các loại ô tô đi lại không ngớt, đường nhựa bằng phẳng sạch sẽ, các tòa nhà mặc dù không cao nhưng rất mới, đèn tín hiệu giao thông loại đồ vật này tượng trưng cho văn minh và thể chế cũng là đã lâu không nhìn thấy rồi, đủ loại đồ vật, dường như đã qua mấy đời.
Vài chiếc xe dừng tại trước cửa một khách sạn.
Sắc trời hơi tối, bởi vì lần này đi ra ngoài không có nhiệm vụ quân sự, cho nên tất cả mọi thứ đều giản lược, xe dùng đều là xe riêng, ô tô tiến vào bãi đỗ xe, chỉ có thể dựa trên màu sắc của biển số xe mới tìm được nhận dạng là đến từ quân khu.
Nam quản lý khách sạn ở trong đại sảnh tiếp đãi, cười vui vẻ, giống như là đã lâu không gặp hành khách, hắn ta mang một cặp mắt kính nhỏ, đi một đôi bao tay màu trắng, vô cùng khách khí giải quyết thủ tục cho đoàn người vào ở.
"Tiên sinh, tổng cộng mười một gian phòng đơn, một gian phòng đôi."
Chu Giác Sơn đang ngồi trên ghế sofa uống trà, ừ một tiếng. Quản lý lại mang đến một sấp thẻ phòng, hắn ta giương cằm, tỏ ý để Thang Văn phân phát cho mọi người.
Thang Văn dứt khoát nhận lấy, trước tiên lấy một tấm thẻ cho mình rồi đút vào trong túi quần, sau đó xòe những tấm thẻ còn lại như hình cánh quạt, lộ ra số phòng ở góc tấm thẻ, để cho những binh lính còn lại tự lựa chọn. Khoảng một phút sau, tấm thẻ phòng cuối cùng mới bày ở trước mặt Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn không có phản ứng gì, mặc cho cậu ta để đó.
Tại Tư lại để ý đến, số thẻ phòng biểu thị đó là phòng đôi duy nhất.
Gò má cô đột nhiên ửng đỏ, ngượng ngùng không nói ra được, cô đưa mắt nhìn xung quanh một chút, cũng không biết có phải trong lòng cô có quỷ hay không, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt của những binh lính kia nhìn về phía cô và Chu Giác Sơn có chút ý xấu... Giống như là nhận định cô và anh sẽ làm chút chuyện xấu hổ không nói ra miệng.
Trước đây, là không có điều kiện kia...
Trong vùng núi hoang vu hẻo lánh, vật tư thiếu thốn, gia đình mười mấy người chen chúc nhau trong một cái lều, cô cũng rất xấu hổ khi muốn mở miệng nói mình muốn ở một mình một phòng đơn.
Bây giờ, hình như đã không cần thiết phải ở cùng một chỗ với Chu Giác Sơn... Dù sao trước đó, anh còn giống như tận lực trốn tránh cô.
Tại Tư nghĩ một chút, lấy hết dũng khí, mới đỏ mặt, tiến tới bên cạnh Chu Giác Sơn.
Cái đó...
"Em cũng muốn ở phòng đơn..."
Cô nháy mắt mấy cái, cố ý bày ra bộ dáng cả người vô hại.
Chu Giác Sơn liếc nhìn cô một cái, trong mắt hàm chứa vô cùng kinh ngạc, nhưng mà hình như cũng không có tức giận hay nổi nóng, chỉ dùng giọng điệu thăm dò hỏi, "Xác định?"
"Ừm."
Chu Giác Sơn gật đầu, gọi Thang Văn qua đây.
Thang Văn đang kiểm tra hành lý, lau mồ hôi trên trán, bước nhanh qua đây.
Chu Giác Sơn đặt chén trà xuống, "Đem thẻ phòng của cậu cho tôi."
Thang Văn lập tức đưa ra, hai ngón tay của Chu Giác Sơn kẹp lấy thẻ phòng, cho Tại Tư nhìn một chút, "Cái này được không?"
Là một phòng đơn không sai.
Tại Tư hưng phấn, ánh mắt sáng ngời, "Ừm."
Chu Giác Sơn đưa cả hai tấm thẻ phòng cho Thang Văn, một tấm là phòng đôi, một tấm khác là phòng đơn của Thang Văn, "Tối nay cậu ở phòng đôi, tôi và Tại Tư ở phòng đơn."
Thang Văn, "À, vâng!"
Tại Tư nháy mắt mấy cái.
...???!!!
Chu Giác Sơn cười nhìn cô, "Còn vấn đề gì không?"
Tại Tư bĩu môi, ủy khuất cúi đầu, "Không có."
***
[1] Cây gừa: dưới hình là cây gừa rừng nhé.
[4] Hồ Inle
Chèo thuyền bằng một chân